Chưa để Hắc cười quá lâu Dương Tử ngay lập tức hợp nhất Tru Đế và Sát Thần lại. Vì chủ nhân của mình đã đề thăng cảnh giới mới, hai thần khi lúc này cũng đã tấn thăng. Một luồng áp lực mạnh mẽ toả ra, đất đá xung quanh đều bị thổi bay đi. Phá Diệt Mâu hợp nhất, Dương Tử cũng khá trầm trồ hỏi Phá Diệt Mâu:
- Này! Hai ngươi cũng hưởng không ít lợi từ ta nhỉ?
Tru Đế liền đáp:
- Dạ đúng vậy ạ! Bây giờ một lần Oanh Tạc Thiên Địa của chúng ta cũng đủ thổi bay nơi này rồi ạ!
Sát Thần cũng phụ hoạ theo:
- Đúng đấy ạ, ta và tỷ ấy đã đề thăng tiến đến phẩm cấp cao hơn rồi ạ.
Dương Tử liền suy nghĩ rồi nói:
- Vậy thì lại phải đưa hắn đi chỗ khác hả?Dứt câu hắn liền bị Hắc vung thanh đoản đao trên tay đánh đến. Dương Tử liền tránh né rồi đạp bay hắn lên trời. Lúc ở trên không Hắc gào lên rồi tung vài đòn Hắc Nguyệt Trảm về phía Dương Tử. Hắn né tránh được,rồi lập tức chĩa Phá Diệt Mâu lên trời và thẳng hướng Hắc đang rơi xuống. Dương Tử thi triển cả năng lực của Cổ Luân mà nói:
- Oanh Tạc Thiên Địa!
Một vòng tròn lớn hiện ra sau lưng hắn, hàng vạn vệt sáng xuất hiện, loé lên rồi lại vụt tắt. Chỉ thấy Hắc đã bị đánh bay đi rất xa, rồi vài khắc sau rất nhiều vụ nổ xuất hiện. Tạo lên một khung cảnh hỗn loạn đến cùng cực, Dương Tử thi triển Hỗn Độn Thần Nhãn xong. Hắn liền tách Tru Đế và Sát Thần ra, cầm Sát Thần hắn phi mạnh về phía trước. Một con rồng hiện ra và bao bọc lấy Sát Thần, nó rất nhanh chóng lao thẳng đến phía Hắc. Sau lớp khói bụi, Hắc cảm nhận được sát ý liền gào lên:
- Hắc Nguyệt Hủy Diệt!
Một nhát chém dài hiện ra sau câu nói của Hắc, ngay lúc ấy Dương Tử đã đổi chỗ với Sát Thần và tung ra Vô Cực Kiếm Pháp - Diệt của mình. Hắc đã không kịp đỡ và ngay lập tức dính phải đòn đó và bị văng đi rất xa và rơi xuống một trung thiên thế giới gần đó. Dương Tử cũng khá ngạc nhiên với sức mạnh hiện tại, hắn bấy giờ vẫn đang cố thích nghi với luồng sức mạnh mới. Hắc đứng dậy, hắn đi ra khỏi đống đổ nát mà gào lên:
- Hắc Phệ!
Một màn sương đen xuất hiện và nó bao bọc lấy Dương Tử, hắn liền lập tức bay đi và thoát ra khỏi màn sương đen kia. Nhưng rồi vẫn không kịp mà bị nó bao bọc lấy, Hắc liền đưa tay về hướng màn sương đen kia mà giựt mạnh tay lại. Lúc này màn sương như hoá thành một quả cầu mà bị lực hút từ Hắc giựt về phía trung thiên thế giới kia. Hắc sau khi dựt về liền gào lên lần nữa:
- Vô Tận Hắc Hoả!
Một ngọn lửa đen bùng lên từ lòng bàn tay của Hắc, hắn mỉm cười ném thật mạnh về phía màn sương đen mà nói:
- Kiến thì vẫn là kiến! Nên kết thúc ở đây thôi!
Lúc Vô Tận Hắc Hoả sắp chạm tới màn sương thì một cây thương lao ra, Hắc cũng biết điều gì sắp đến nên đã kịp rút đoản đao ra đỡ lấy một đòn tấn công bất ngờ của Dương Tử. Thấy vậy Dương Tử liền dùng Hoan Ảnh Cước vòng ra sau tung một cước vào thẳng lưng của Hắc. Ngay lúc ấy Cửu Địa Liên Công Thân cũng đã đề thăng thành Cửu Thiên Liên Công Thân. Lập tức sát thương của chín cú đá áp thẳng lên lưng của tên Hắc khiến hắn đập mặt xuống đất. Dương Tử thì cũng thê thảm không kém, Hoan Ảnh Cước là do hắn học của tiền bối nào đó để lại chứ không phải hắn sáng tạo ra nên không thể kiểm soát việc bị phản phệ. Dương Tử lúc này một chân đã tê nhức, hắn cắn răng thầm nghĩ: " Hoan Ảnh Cước này mới chỉ cước thứ ba mà đã mạnh vậy, phản phệ cũng lớn. Thêm cả Cửu Địa Liên Công Thân nữa đến thần thể này của ta cũng khó mà chịu được". Hắc sau khi ăn đá đã đứng dậy, hắn loạng choạng bước ra sau rồi nôn ra thứ gì đó như máu. Hắn lau mấy vết còn lại trên miệng liền tức giận gào lên với Dương Tử:
- Kiến hôi! Mấy cú đá lại uy lực như vậy, đến lão tử cũng không chống nổi.
Dương Tử tuy chân vẫn tê nhức không ngớt nhưng vẫn mạnh miệng đáp lại:
- Ta đã nói rất nhiều rồi mà nhỉ? Kiến cũng có thể cắn chết được ngươi đấy!
Hắc liền cười phá lên rồi rút ra một thanh hắc kiếm mà nói:
- Được lắm! Một con kiến không biết điều thì cũng phải chết! Đấy là Hắc Tuyệt Kiếm! Là thanh kiếm gắn với sinh mạng ta, lấy ra coi như ngươi cũng đủ tự hào nửa đời còn lại! Chỉ tiếc rằng sẽ không có ngày đó đâu!
Dứt câu hắn liền bất ngờ tung ra một đòn Hắc Nguyệt Trảm về phía Dương Tử. Kì lạ ở chỗ, đòn Hắc Nguyệt Trảm lần này lại mạnh khủng khiếp. Chân Dương Tử kịp lúc hồi phục liền bứt tốc tránh né, hắn liền lấy Sát Thần ra rồi gào lên:
- Vô Cực Thương Kĩ! Thiên Diệt!
Ngọn thương được Dương Tử phóng ra như phá hủy mọi thứ xung quanh. Hắc cũng bị đánh bật đi, Dương Tử dưới sự phản phệ của Cửu Thiên Liên Công Thân thì tay cũng đã tê liệt. Dưới cái hố to lớn kia Hắc liền toả ra thứ khí tức gì đó, một màn hắc khí trào ra không ngừng. Nó bay vút lên trời như thể muốn nuốt trọn những thứ phát ra ánh sáng vậy. Dương Tử nhanh chóng đem theo cánh tay đang bị tê liệt của mình nhảy nhanh ra sau. Hắn đau đớn nhìn về phía Hắc đang toả ra màn hắc khí kia mà nói:
- Chết tiệt! Vậy mà đòn vừa rồi khiến tay ta đau như vậy!
Thân thể Hắc lúc này cũng được màn hắc khí kia nâng lên, hắn mở mắt ra rồi gào lên:
- Lần này dù có là lão già kia ở thời kì đỉnh cao cũng không cứu được ngươi! Hahahaha!