Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe tiếng bước chân bối rối đi xa, nằm trên giường, một bụng giận khí trong lòng Giả Dung chợt biến thành hư không, có chút vui vẻ nhếch môi. Hắn cảnh cáo hệ thống luôn anh anh anh đừng làm ồn, nhu nhu đầu ngủ thật say.

Giấc ngủ kéo dài đến buổi tối.

Khi Giả Dung tỉnh lại trong phòng âm u, không có một người hầu hạ, cũng không ai đưa cơm chiều tới. Hắn không cần nghĩ cũng biết đây là Giả Trân cố ý phân phó gây sức ép hắn.

Giả Dung lắc lắc đầu, theo ánh trăng tìm được hộp quẹt, đốt lên một ngọn nến.

Bình trà trên bàn cũng đã lạnh thấu. Nhưng bị nóng suốt một ngày, Giả Dung chỉ muốn uống chút đồ lạnh, nước trà lạnh vừa lúc hợp tâm ý của hắn.

Giả Dung rót mấy chén trà làm dịu cổ họng, thân thể cảm thấy khoan khoái.

Lúc này bộ dáng ngũ quan của Giả Dung vẫn là như vậy, nhưng mặt mày lại cho người ta cảm giác thiếu mất vẻ uể oải ban ngày, tăng thêm vài phần bừa bãi cùng tùy hứng.

Từ nhỏ diện mạo Giả Dung xinh đẹp tinh xảo, đặc biệt được nữ hài thích, bởi vậy nam hài xung quanh đều thật chán ghét hắn. Bởi vậy trong quá trình trưởng thành hắn đã gặp một ít đối đãi không tốt đẹp, vì thế phân tách ra một nhân cách khác.

Gia đình Giả Dung thập phần lạnh lùng, cha mẹ đều không quan tâm hắn, nhiều năm chưa từng phát hiện chỗ không ổn trên người hắn.

Thẳng tới khi thứ nhân cách thích nữ trang, có một lần bị cha mẹ bắt gặp hắn đang trang điểm, hai mặt tồn tại liền bại lộ đi ra. Cha mẹ hắn cảm thấy có một đứa con có bệnh tinh thần đánh mất mặt của mình, cưỡng chế đem hắn đưa vào bệnh viện tâm thần.

Lúc ấy bọn hắn nhìn thấy Giả Dung bị giam trong phòng bệnh, diễn cảm giống như đánh mất đồ vật gì đó, lại như trút được gánh nặng, cũng không quay đầu lại liền đi. Cũng là trong đêm đó Giả Dung uống nhầm thuốc mà tử vong.

Mà lúc này khí chất của Giả Dung đã xảy ra đại chuyển biến, đó là vì thứ nhân cách nắm giữ thân thể xuất hiện.

Thứ nhân cách hít hà vị thuốc Đông y trên người mình, bĩu môi, đứng lên nhìn quanh trong phòng một vòng, tầm mắt ngừng lại trên gương đồng nằm trên bàn vuông cách giường không xa.Giả Dung nhất thời tươi cười, cầm nến đi tới trước gương ngồi xuống.

Mặt kính giống như che một màn sương, có vẻ có chút mơ hồ, nhìn vào chỉ có bảy phần rõ ràng. Dưới ánh nến, Giả Dung một tay chống cằm nhìn chăm chú vào gương đồng, bất mãn cau mày.

Hắn ngửi được mùi son phấn, ánh mắt nhìn hướng hộp gỗ khắc hoa khéo léo tinh xảo đặt trên bàn.

Giả Dung mở ra hộp gỗ, phân biệt ra được bên trong chứa đựng son môi, phấn, dầu bôi tóc, vẽ mày cùng những đồ dùng hóa trang của nữ tử thời cổ đại.

Giả Dung dùng ngón tay chấm một chút đưa lên ngửi ngửi, lại xoa xoa, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ. Chủng loại thiếu thì cũng thôi, chất lượng còn thô không chịu nổi.

Nhất là trong đó có một hộp phấn, mùi chì rất nặng. Da mặt người thoa lên thứ này, còn tốt được sao?

Kỳ thật là vì Giả Dung dùng thứ thời hiện đại đã quen nên có chút xoi xét.

Bỏ qua hộp phấn, những thứ khác vốn cũng không kém cỏi.

Kỹ thuật thời đại này không tốt, sản phẩm đều làm bằng tay tinh khiết, bột phấn khó tránh sẽ thô một chút, không tinh tế mềm nhẵn như thời hiện đại, nhưng đồ vật đặt trên bàn này đã là ưu tú nhất nhì thời đại này.

Nhà dân chúng bình thường dù táng gia bại sản cũng mua không nổi, mà nhà tiểu quan hay tiểu phú cũng luyến tiếc mua, chỉ có tầng lớp quyền quý cao nhất mới có thể thường dùng.

Bĩu môi đẩy đống đồ vật này ra xa, Giả Dung nhìn qua hộp gỗ bên tay phải.

Hắn mở ra, bên trong có vòng tay, chuỗi đeo tai, bông tai, trâm cài, chuỗi ngọc, trâm chuỗi hạt tản ra ánh sáng. Vàng bạc ngọc thạch tỉ mỉ chế thành trang sức nổi bật chói mắt dưới ánh nến chiếu xuống, đôi mắt Giả Dung chợt sáng lên, tâm tình nháy mắt biến thành tốt đẹp.

Giả Dung hưng trí bừng bừng lựa chọn nhìn xem, một lát sau không biết nghĩ tới điều gì vẻ mặt hắn biến thành ghét bỏ, quyết đoán ném xuống trâm cài trong tay.

Căn phòng này là của nguyên thân, cũng là chỗ ở của Tần Khả Khanh sau khi hai người thành hôn. Cho nên đồ hóa trang của nữ tử dùng trong phòng này rất có thể là của Tần Khả Khanh.

Nghĩ tới nữ nhân buồn nôn kia, cấp trượng phu đội nón xanh còn ra vẻ đúng lý hợp tình, toàn thân Giả Dung liền không thoải mái.

Giả Dung phủi tay, nhàm chán gục xuống bàn, tầm mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ra vầng trăng sáng bên ngoài, không bao lâu lại than thở.

Lúc này hệ thống như đọc hiểu ý nghĩ cùng nhu cầu trong mắt hắn, trong lòng biết cơ hội đã tới, lập tức phát ra thanh âm non nớt đáng yêu.

- Chủ nhân, mở ra hệ thống giao dịch, chỉ cần tìm được vị diện khoa học kỹ thuật, là có thể giao dịch đến đồ trang điểm làm ngài thỏa mãn nha.

Giả Dung thoáng lặng người, chợt nhớ được linh hồn buộc định một đồ vật như vậy, mới uể oải nói:

- A, là hệ bảo a.

Đúng rồi, người ta là hệ bảo của ngươi. Nó còn là một bảo bảo, kêu hệ bảo cũng không sai!

Giả Dung chớp mắt, ngồi thẳng người, buột miệng nói:

- Được, vậy mở ra đi.

Cọ xát chủ nhân cách cả ngày, mài tới mức hệ thống đều bị hư thoát hắn cũng chưa chịu nhả ra. Giờ khắc này nghe thứ nhân cách không hề nghĩ ngợi gì liền gật đầu, hệ thống thiếu chút nữa cảm động khóc. Chủ nhân nhân cách nữ trang đại lão, là người tốt a!

- Đinh! Hệ thống giao dịch đã mở ra, trong mười giây sau hệ thống chủ động bắt đầu tìm kiếm vị diện, ưu tiên vị diện khoa học kỹ thuật. Mười, chín, tám.. ba, hai, một! Đinh! Tìm kiếm đã mở ra! Đang tìm kiếm, xin chờ một chút!

- Đinh! Đã tìm thấy vị diện Lam tinh thế kỷ 22, xin hỏi ký chủ có phát ra lời mời internet với đối phương hay không!

Con ngươi Giả Dung sáng ngời, giống như ngôi sao lóe ra trong trời đêm.

- Được!

- Đinh! Đối phương đã đồng ý, mời ký chủ chuẩn bị đối thoại internet!

Không trung chợt lóe bạch quang, một khoanh tròn trong suốt hiện ra, sau đó lại xuất hiện một hình vuông cỡ 20 inch trống rỗng xuất hiện trước mặt Giả Dung. Đại khái qua năm sáu giây, trong khoanh tròn hiện ra một nam nhân tóc ngắn khoảng hơn hai mươi tuổi.

Giờ phút này nhìn Giả Dung, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, tóc dài đen nhánh buông rơi, bởi vì ánh nến hôn ám nên không nhìn thấy rõ trái cổ.

Rơi vào trong mắt nam nhân đối diện, Giả Dung chính là một bệnh mỹ nhân cổ đại yếu ớt.

Người nọ có vẻ tùy ý, nhãn cầu nhìn chằm chằm Giả Dung, rầm rầm nuốt nước miếng, ánh mắt đều thẳng.

- Tôi là người giao dịch vị diện Lam tinh Giang Kiền Khôn, em gái, phi, cô nương, cô cần chút gì đó?

Truyện Chữ Hay