Âu Dương Duệ trên đường chạy tới bến tàu thì nhận được điện thoại của cảnh sát Lôi Tinh Hà: “Đội trưởng, tôi đến trung tâm xét nghiệm kia tìm được kết quả DNA của Trần Hân trước đây rồi.”
“Có phát hiện?”
“Tôi lấy kết quả đó đưa vào trong hệ thống của chúng ta kiểm tra, cô ấy nằm trong dữ liệu trẻ em bị mất tích.
Bị ẵm đi ở chợ năm , lúc mất tích chỉ mới hai tuổi.
Cha mẹ ruột cô ấy vẫn luôn tìm kiếm cô ấy.”
Tâm Âu Dương Duệ giống như bị búa tạ nện một cái.
Lôi Tinh Hà giống như biết tâm tư Âu Dương Duệ, nói: “Cha mẹ cô ấy còn khỏe mạnh, hàng tháng đều đến cục cảnh sát địa phương hỏi dò kết quả tìm kiếm, vẫn không đứt liên hệ.
Tôi đã liên lạc qua bên kia rồi.
Tên gốc của Trần Hân là Lưu Tư Đông, sinh vào mùa đông.
Cục cảnh sát bên kia sẽ thông báo cho mẹ cô ấy.”
Năm , đứa trẻ bị lừa bắt.
Bởi vì bản thân không có con, lại cần cùng Triệu Hưng đắp nặn một gia đình giả tưởng tốt đẹp nằm vùng trong thành phố không khiến người hoài nghi, cho nên lừa gạt bắt cóc một đứa trẻ sao?
Âu Dương Duệ nhớ tới miêu tả của Tiểu Hồng với Trần Hân, đó hẳn là một cô gái dũng cảm chứ? Đối với nghi hoặc hay chuyện kiểm chứng đều dũng cảm, dù cho kết quả là đáng sợ.
Chỉ tiếc cô còn trẻ như vậy đã mất đi sinh mạng.
Cái chết của Trần Hân thật sự do tai nạn xe sao?
Âu Dương Duệ cập nhật tình huống với phía trung tâm chỉ huy.
Nhà kho số chợ đầu mối nông sản.
Liễu Vân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Châu.
Hàn Châu không ngừng cắt dây, anh cẩn thận cứa từng chút một, đồng thời quan sát, nhìn lại ánh mắt Liễu Vân.
“Cậu vẫn chưa trả lời tôi tại sao.” Liễu Vân nói.
“Cái gì tại sao?” Hơi thở Hàn Châu yếu ớt.
“Tại sao bọn họ đồng ý cố gắng tới cứu cậu như vậy?”
Hàn Châu không trả lời.
Anh cũng không biết đáp án.
Giống như anh không biết tại sao A Quang có thể dùng thân phận như vậy, chống đỡ ở loại hoàn cảnh như vậy, không biết tại sao A Quang có thể đến chết cũng không tỏ ra sợ hãi, không biết bản thân vì sao lại đưa ra quyết định như vậy, không biết bản thân vì sao có thể ở chỗ này.
Hàn Châu muốn cười: “Quản mẹ nó tại sao, cái này có gì quan trọng sao?”
Liễu Vân không nói lời nào.
Dao sau lưng Hàn Châu đã cắt được sợi dây thứ nhất, sợi dây búng ra một chút, anh xê dịch ra sau đổi tư thế ngồi, đau đớn hít thở, dùng chút hành động này che giấu sợi dây bị đứt.
Liễu Vân vẫn nhìn anh, bỗng nhiên lại hỏi: “Cậu cảm thấy mình còn có thể kiên trì bao lâu?”
“Bà sốt ruột sao?” Sắc mặt Hàn Châu trắng bệch, cảm thấy thân thể có chút lạnh.
“Không vội.” Liễu Vân nặn ra hai chữ.
Hai người nhìn nhau.
Hàn Châu nhìn ánh mắt Liễu Vân, chợt nhớ tới lời nói của Lam Diệu Dương, anh nhịn không được hỏi Liễu Vân: “Bà làm thế nào chắc chắn rằng bọn họ tới cứu tôi, chẳng lẽ không phải cứu bà?”
Liễu Vân sững sờ.
Hàn Châu nói: “Đến lúc kết thúc, bà cũng có thể được cứu.” Anh hít thở một ngụm, tiếp tục nói: “Rất mệt mỏi, tôi biết.”
Liễu Vân mím chặt môi, bà có thể nghe hiểu ý Hàn Châu.
Rất mệt mỏi, đúng là rất mệt mỏi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân bà quay lại.
Giết chết Hàn Châu rất quan trọng, nhưng mạng của bà không quan trọng sao? A Sinh hỏi bà như vậy.
Cuối cùng bà vẫn quyết định quay lại, nếu như chỉ có phương thức này có thể giải quyết, như vậy thì dùng phương thức này đi.
Đời này của bà như trải qua mấy đời vậy.
Trước tuổi là một cuộc đời.
Từ năm đến tuổi lại là một cuộc đời.
Năm tuổi đó, giết chết Triệu Hưng, bà bắt đầu trải qua cuộc đời của một người khác.
Bà nhẫn nhịn bố cục lâu như vậy, nhìn thấy sắp thắng rồi.
Hội sở Kim Khổng Tước và trung tâm đào tạo trẻ em Dương Quang sáng lập dưới danh nghĩa Trần Hân sẽ thay thế Kim Dương, cắt đứt một số nghiệp vụ, dùng nhiều phương thức bảo hiểm bí mật hơn để phát triển.
Bà cho rằng sẽ dùng cuộc đời này tới già, không cần phải thay đổi nữa, nhưng thì ra không phải thế.
Hiện tại bà đã tuổi, chính là thời kỳ vàng son.
Có lý lịch, có sự sỏi đời, có nhân mạch, có tài nguyên, tinh lực dồi dào.
Bà sẽ tính toán rõ ràng món nợ với mọi người, sau đó dẫn theo đoàn đội mới của mình làm ăn thật tốt.
Như thế thật tốt.
Bà không muốn lại sống một cuộc đời của kẻ đào vong.
Nhưng tình huống có biến.
Công việc trong công ty liên tiếp chịu đả kích do có phản đồ, khiến kế hoạch của bà bị hủy trong nhất thời.
Liễu Vân nhớ tới cái này lại tức giận, nhưng sự giận dữ trong mắt bà ta chỉ chốc lát lại biến mất: “Không sao, hôm nay sẽ là kết cục viên mãn.
Cậu cũng không cần có ý tưởng gì, người vong ân phụ nghĩa như cậu chỉ có thể chết.”
Hàn Châu suy yếu cười cười: “A Sinh thì sao? Nó đâu?”
“Tại sao muốn biết?”
“Nó là người anh em cuối cùng của tôi rồi.
Lúc đầu tôi dây dưa kéo dài thời gian là cho nó đi, nó lại đối với tôi như vậy.”
Liễu Vân nghe hiểu ý tứ trào phúng của anh, nhắm mắt lại.
Nghê Lam nghe được tiếng phá tường ở xa.
Cô nhắc nhở cảnh sát trong kênh truyền tin: “Bọn họ có lựu đạn, đạn khói, còn có bom, nhất định phải cẩn thận.
Nơi này bọn họ đã sớm sắp xếp rồi.”
Quan Phàn đáp lời.
Hiện trường nhà kho khu C, đặc cảnh phá nổ một bức tường, bọn họ giơ tấm chắn cẩn thận tiến vào.
Nghê Lam lặng lẽ quan sát vị trí A Quan, hắn có chút động tác, lui về đằng sau một tổ container.
Nghê Lam cảm thấy hắn hẳn là muốn chạy trốn.
Bởi vì tiến phá tường rất rõ ràng sẽ dẫn đến nguy hiểm bị bắt.
Cảnh sát đã phá vây vào đây rồi, người này sẽ làm cái gì?
Nghê Lam hạ thấp người vọt tới sau một bức tường khác, cách A Quan gần một chút.
Nhưng ở góc độ của cô không nhìn thấy động tác của A Quan, nghe không rõ tình huống đầu kia như thế nào.
Nghê Lam đang suy tư là đi đến nhà kho số xem thử trước hay là tiếp tục dây dưa với tên A Quan này.
Lúc này một vật thể hình cầu lăn tới phía Nghê Lam.
Nghê Lam rủa một tiếng, xoay người chạy, chạy mấy bước thì nhảy vọt một cái, lựu đạn ở sau lưng cô nổ mạnh.
Nghê Lam lăn khỏi chỗ, không ngừng chạy, phóng tới bên tường.
Cô trèo lên nóc nhà, từ xà thép ở nóc nhà đuổi theo hướng A Quan.
Trong nhà kho số nghe được tiếng nổ mạnh, âm thanh này không xa.
Hàn Châu nhìn Liễu Vân một chút.
Liễu Vân không quan tâm: “Đại khái có người nào đi qua.”
Hàn Châu cúi đầu không nói, anh dùng khóe mắt nhìn cổ tay Liễu Vân một chút, trên tay bà ta buộc một sợi dây lụa màu sắc rực rỡ, cột cái nơ con bướm xinh đẹp, nhìn qua rất hợp với trang phục màu vàng của bà ta.
Có khí chất, xinh đẹp, đồ trang sức giống chủ nhân, bề ngoài hoàn toàn che giấu vết sẹo, cừu hận, máu tanh bên trong.
Vừa rồi ngoại trừ tiếng phá tường từ xa của cảnh sát, còn có hai lần nổ mạnh, cộng thêm mấy tiếng súng lẻ tẻ trước đó, đây là giết bao nhiêu người?
Hàn Châu cảm thấy mình không có tư cách suy nghĩ gì nhiều, trên tay anh cũng đầy tội ác.
Nghê Lam vừa leo lên tìm kiếm bóng dáng A Quan, vừa hỏi Quan Phàn: “Còn có manh mối gì sao? Nơi này đâu có mấy người bọn họ, tìm được Khưu Tự chưa?”
“Không tìm được Khưu Tự.” Quan Phàn nói, bên cạnh có nhân viên cảnh sát đưa tài liệu cho cô, Quan Phàn chăm chú xem, nói với Nghê Lam: “Tra được thân phận tài xế bị tên bắn tỉa bắn chết rồi, là tài xế ở đội hậu cần số của chợ đầu mối nông sản.
Hít thuốc phiện, trong nhóm lái xe hậu cần có mấy người giống hắn, nhìn thấy hắn chết liền sợ rồi.
Bọn họ khai tối qua nửa đêm nhận được mệnh lệnh, đội trưởng đội xe bọn họ sắp xếp.
Đội trưởng là người đứng đầu độc địa, đã quản công việc của bọn họ còn cấp thuốc phiện, bọn họ rất nghe lời đội trưởng, hơn nữa cảm thấy chỉ bày xe, đưa người vào, không vấn đề gì.
Tụi chị đã bắt được đội trưởng này.
À, còn nữa, bọn họ nói A Quan rất quen thuộc địa hình bởi vì trước đây hắn ở chỗ này ba tháng.
Người tài xế kia nhận lệnh lái xe vào, sau đó chờ Liễu Vân ra chỉ thị lại đưa xe đến nhà kho số khu B.”
“Kết quả Liễu Vân nổ súng giết người, tài xế này bị dọa chạy?”
“Có lẽ vậy.”
“Có thể xác định A Quan bọn hắn có mấy người không?” Nghê Lam nhìn bốn phía, không thấy A Quan.
Cô có chút vội vàng xao động nhưng lại khuyên bản thân cố chịu đựng.
Cô nhất định phải trấn định mới có thể đi cứu Hàn Châu.
Cô tìm kiếm nhà kho số .
“Không thể xác định.” Quan Phàn nói, “Bọn tài xế không nhìn thấy người.
Hiện tại biết được nhóm người Liễu Vân này hết sức quen thuộc chợ đầu mối nông sản này.
Bọn họ dùng thuốc phiện khống chế đội xe, hẳn là trước đó cũng lợi dụng đội xe làm chút hoạt động phi pháp.
Bên chị đã bắt được một nhóm người.”
“Trong kho số có gì?” Nghê Lam hỏi.
Cô nhìn thấy A Quan rồi, hắn cầm súng, trên lưng đeo một cái ba lô nghiêng, chạy dọc theo bên tường.
Quan Phàn trả lời: “Chỗ quản lý chợ không có ghi chép.
Phương diện đội xe cũng không rõ ràng lắm.
Đội trưởng đội xe nói, bên cạnh kho hàng số có cửa vào cống thoát nước, A Quan bọn họ đã từng thăm dò đường từ trong đó.
Đoán chừng đó là tuyến đường lẩn trốn của bọn họ, chị đã thông báo cho đội lưu ý.”
“Hiểu rồi.” Nghê Lam trèo lên đuổi tới hướng A Quan.
A Quan vừa chạy vừa nhìn phía sau, hắn không nhìn thấy có người đuổi theo.
Nhà kho số không còn xa, hắn sắp đến mục đích.
Ngay lúc rẽ ngoặt, đột nhiên một cái bóng đen thuận theo tường từ trên đầu trượt xuống.
A Quan giật nảy mình, phản ứng đầu tiên chính là giơ súng liền bắn.
Nghê Lam một cước đá vào tay hắn, súng kia bắn chệch.
Nghê Lam đạp một cước vào vai hắn, hai chân kẹp lấy vai hắn mà xoay.
A Quan bị vặn ngã trên đất.
Nghê Lam theo thân hình của hắn mà rơi xuống đất, đá bay súng hắn ra ngoài, lấy cán súng trên tay đập vào đầu hắn, đánh hắn ngất xỉu.
Nghê Lam lật người A Quan úp sấp trên đất, rút dây ni lông trói tay chân A Quan lại.
Cô nhặt súng của hắn ta nhét vào bên hông, sau đó nhanh chóng chạy tới nhà kho số .
Cửa kho hàng số treo khóa nhưng không khóa.
Nghê Lam kéo cửa ra rồi.
Bên trung tâm chỉ huy từ hình ảnh camera của Nghê Lam nhìn thấy tình hình bên trong kho hàng, xăng và các loại vật liệu nguy hiểm.
Nghê Lam trừng mắt nhìn kho thuốc súng ngẩn người: “Bọn họ tính cho nổ tung nơi này sao?”
Quan Phàn vội vàng nói: “Để chị thông báo cho Từ đội.”
Nghê Lam không để ý tới những vật liệu này, cô gắn camera ở cửa nhà kho để cho Quan Phàn hỗ trợ xem có đồng bọn khác của A Quan lại đây không, sau đó cô khóa cửa nhà kho lớn lại, lại buộc thêm hai sợi dây ni lông.
Tiếp đó cô đi thăm dò nhà kho số , bên cạnh quả thật có cửa vào cống thoát nước.
Nghê Lam không rảnh quan tâm tới cái này, cô cầm súng chạy như bay về phía nhà kho số .
Lưu Tống lái xe vun vút trên đường, đội giao thông và tuần cảnh cao tốc cùng trạm thu phí đã liên lạc xong xuôi.
Trước khi Lưu Tống đến, bọn họ đã bắt được Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt lẻ loi một mình, trên xe không có vũ khí, không có hàng cấm.
Trong cốp xe có một valy hành lý, trong đó chứa đồ dùng và quần áo du lịch thông thường.
Nếu như không ở trấn Lâm Thủy điều tra cùng tiến triển bên Âu Dương Duệ, Lâm Nguyệt là một người hoàn toàn sẽ không khiến cho người hoài nghi.
Sau khi Lâm Nguyệt bị bắt thì vẻ mặt khẩn trương, không có người có thể giải thích rõ ràng lý do bà ta bị bắt, chỉ bảo chờ.
Chờ đợi khiến Lâm Nguyệt càng thêm lo nghĩ.
Lưu Tống rốt cuộc đuổi tới, ông nói với Lâm Nguyệt: “Muốn đến thành phố X sao?”
Một đòn này phải trúng.
Nơi này cách thành phố X nhưng còn một khoảng rất xa.
Nửa đường lối rẽ nhiều như vậy, bốn phương thông suốt, có thể nói đúng ra nơi này, vậy khẳng định là biết tất cả mọi chuyện rồi.
Lâm Nguyệt biến sắc.
“Muốn tụ hợp cùng A Sinh sao?” Lưu Tống hỏi lại.
Ông nhìn sắc mặt Lâm Nguyệt, biết mình đoán trúng rồi.
“Không cần đi nữa, bến tàu vận chuyển hàng hóa ở Sa Giang hôm nay ngừng hoạt động.”
Lời này Lưu Tống vừa nói ra, sắc mặt Lâm Nguyệt trắng bệch.
Lưu Tống nhanh chóng xoay người đi ra khỏi phòng, lấy điện thoại ra gọi cho Âu Dương Duệ: “Cậu đoán không sai, A Sinh đang ở tại bến tàu vận chuyển hàng hóa Sa Giang.”
Nghê Lam vừa lưu tâm cảnh vật chung quanh vừa chạy nhanh.
Rất nhanh cô đã tới gần nhà kho số , xác nhận chung quanh không có ai khác, cô lặng lẽ cúi thấp người đi qua.
Cửa nhà kho số bị một chiếc xe lớn chặn.
Lái xe chạy rồi, trong ghế lại không có người.
Cửa kho hàng mở một nửa, hai bên toa xe đều có khoảng cách bằng một thân người, Nghê Lam nhẹ nhàng thả súng ở ngoài cửa, sau đó chính mình lặng yên không tiếng động chui xuống gầm xe.
Vốn dĩ Nghê Lam tính từ gầm xe tìm hiểu tình hình một chút để tìm đối sách nhưng chui được một nửa cô lại sửng sốt.
Một trái bom, có thiết bị khống chế, đèn sáng, kỹ thuật thô sơ nhưng cực kỳ nguy hiểm.
Đủ để nổ tung tầng hầm.
Hiện tại Nghê Lam đã biết vì sao trong kế hoạch của bọn họ lại lái xe tới nhà kho số rồi.
Đây quả thật là muốn cho nổ tung chợ đầu mối nông sản.
Nghê Lam chụp hình quả bom kia, gửi cho Quan Phàn.
Cô nhắn cho Quan Phàn: ‘Không cách nào nói chuyện, gõ chữ.’
Gửi xong Nghê Lam tiếp tục bò, lúc sắp bò ra khỏi gầm xe cô ngừng lại.
Cô nhìn thấy chân Liễu Vân và Hàn Châu.
Nghê Lam cố gắng thả máy nghe lén ở phía trước, sau đó cô quay lại cạnh quả bom kia.
Cô quan sát cẩn thận kết cấu và dây nhợ của quả bom, sau đó lấy di động ra.
Di động đã nhận được tin nhắn trả lời của Quan Phàn: ‘Đừng động, đã gửi cho đội phá bom mìn.’
Tin nhắn kế tiếp của Quan Phàn là: ‘Xác nhận tín hiệu nghe lén, không có vấn đề.’
Nghê Lam gửi tin nhắn cho Quan Phàn: ‘Bom này có điều khiển từ xa.
Hẳn là ở trên tay Liễu Vân.
Muốn xe và tiền đều là giả, bà ta muốn chính là cảnh sát lại đây.’
‘Viên cục đoán đúng rồi.’ Quan Phàn trả lời.
Vậy xem ra Viên cục đã chuẩn bị tâm lý.
Nghê Lam tiếp tục gửi tin cho Quan Phàn: ‘Em có thể gỡ, nhưng em không có dụng cụ.’
Quan Phàn bình tĩnh nhắn lại: ‘Em đừng động.
Từ đội bọn họ đang chuẩn bị công phá bức tường thứ hai, rất nhanh đã có thể đi vào khu vực của em rồi.
Nhiệm vụ của em đã hoàn thành, em chuẩn bị rút lui đi.’
‘Em không lui.
Bà phù thủy đó ức hiếp thằng em của em, em muốn cho nổ tung đầu bà ta.’
Quan Phàn không nói, muốn gọi điện cho Lam Diệu Dương.
Nghê Lam nhắn xong lại nhắn tiếp: ‘Loại bom này Từ đội có vào cũng vô dụng.
Anh ta không phải Transformers.
Bọn họ vừa vào thì bả đã cảnh giác rồi, bọn họ lại càng không dễ dàng bò vào gầm xe.
Lúc anh ta tới đây thì bảo ném dụng cụ cho em, để em giải quyết.
Loại bom cỏn con này lúc tuổi em đã biết gỡ rồi.’
Quan Phàn không muốn nhắc nhở Nghê Lam, lần trước lúc cô khoe việc phá bom với cô đã nói lúc đó cô tuổi.
Nghê Lam tiếp tục gửi tin, cô đang nói cách gỡ thế nào, mà Quan Phàn nhận được điện thoại của chuyên gia phá bom, bên kia cũng đang nói cách tháo gỡ.
Bên ngoài chợ đầu mối nông sản có thêm nhiều nhân viên cảnh sát đuổi tới, nhân viên cảnh sát tiếp tục sơ tán các thương hộ và người dân.
Các nhân viên cảnh sát cầm súng lần lượt đi lên lầu, kiểm tra hết gian hàng này đến gian hàng khác đảm bảo không bỏ sót điểm đáng ngờ nào.
Lam Diệu Dương vội vàng đuổi tới, đi ngược hướng với đám người đang sơ tán.
Có nhân viên cảnh sát nhận được chỉ thị tiếp đón anh.
“Tôi là Lam Diệu Dương, tôi tới xử lý vụ bắt cóc con tin.
Xe chuẩn bị xong xuôi rồi, tiền đang trên đường, một chốc nữa có thể đến.” Lam Diệu Dương nói.
“Tôi biết.” Nhân viên cảnh sát nói: “Nhưng anh không thể đi vào.”
“Tại sao? Viên cục biết tôi, ông ấy phê chuẩn.”
“Bên trong có bom.” Nhân viên cảnh sát nói.
Lam Diệu Dương biến sắc: “Vậy tôi càng phải đi vào, bạn gái tôi ở trong đó.”
“Nghê Lam đúng không?” Nhân viên cảnh sát nói: “Nghê Lam chốc nữa sẽ ra tới.”
“Không thể nào.
Ngoại trừ tôi ra không ai có thể khuyên cô ấy ra ngoài.”
Nhân viên cảnh sát: “…”
“Không tin anh cứ hỏi thử xem.” Lam Diệu Dương đề cao giọng điệu.
Lúc này xe Viên Bằng Hải đã đến, Lam Diệu Dương nhanh chóng đi tới.
Viên Bằng Hải vừa xuống xe liền thấy Lam Diệu Dương, biết anh muốn nói gì liền nói: “Quá nguy hiểm, cậu không thể vào.”
“Tôi có thể thỏa mãn điều kiện của Liễu Vân, hơn nữa Nghê Lam còn trong đó.”
“Nhanh như vậy liền lấy đủ tiền mặt sao?” Viên Bằng Hải biết không thể nào.
Tốc độ này người có thể chạy tới cũng không tệ rồi.
“Tôi ở đây nghĩa là có thể.
Đừng nói năm trăm ngàn, năm trăm vạn còn được.” Lam Diệu Dương nhìn biểu cảm của Viên Bằng Hải, sửa lời: “Được rồi, có chút khoác lác, năm trăm vạn tiền mặt hiện tại lấy được có chút khó khăn.
Nhưng tôi ở đây đồng nghĩa với việc đồng ý thỏa mãn điều kiện của bà ta, có thể kéo dài một chút, trước hết để bà ta đồng ý trị thương cho Hàn Châu…”
“Không dây dưa được.
Cảnh sát đến rồi, thời gian đã đến.” Viên Bằng Hải nói.
Lam Diệu Dương ngẩn người, anh hiểu: “Viên cục…”
Viên Bằng Hải khẽ gật đầu: “Dù là như thế chúng tôi vẫn phải vào.
Đây là chức trách của chúng tôi.
Nhưng cậu thì không, cậu chờ ở bên ngoài.
Đứng phía sau đường cảnh giới.”
Lam Diệu Dương không nói lời nào, anh không thể gây thêm phiền.
Viên Bằng Hải vỗ vỗ vai anh: “Cảm ơn cậu.” Sau đó xoay người đi vào.
Lam Diệu Dương bị cảnh sát ở một bên mời ra sau đường cảnh giới, anh lấy lại tinh thần, nhanh chóng liên lạc với Nghê Lam, nhưng thông tin được trung tâm chỉ huy ghi nhận.
Quan Phàn nói cho anh biết: “Nghê Lam ở bên ngoài nhà kho kia, không thể gây tiếng động.”
Lam Diệu Dương liền gửi tin: ‘Anh ở bên ngoài chờ em nha, em yêu.’
Một lát sau, Nghê Lam nhắn lại một icon hôn nhẹ.
Hiện tại tin nhắn trò chuyện của Nghê Lam rất quan trọng, đang trong giai đoạn gỡ bom, cho nên phát lên màn hình của trung tâm chỉ huy, một phòng toàn người nhìn chữ viết phóng đại.
Cái gì mà em yêu cái gì mà hôn nhẹ, tâm tình khẩn trương của mọi người bị bóp méo nặng nề.
Nhưng Lam Diệu Dương nhắn xong câu này thì không nhắn gì khác, Nghê Lam sau đó cũng trở lại công tác gỡ bom, mọi người cũng không khỏi không phục với kẻ có tiền này, rất chuyên nghiệp nha.
Bên ngoài nhà kho số , Từ Cường dẫn theo hai người đuổi tới rồi.
Đặc công dùng tấm chắn và trang bị phòng vệ, cùng với tiếng bước chân vội vã gây ra tiếng động, ở trong kho hàng trống rỗng lại càng rõ ràng.
Liễu Vân đứng lên, la lớn: “Cách tôi xa một chút.”
Từ Cương vung tay lên, đặc công dừng lại.
Mấy người phân tán ra, cố gắng im lặng tới gần cửa lớn nhà kho.
Một đặc công cầm ống nhòm lặng lẽ quan sát trong nhà kho.
“Liễu Vân.” Từ Cương lớn tiếng báo thân phận, “Tôi là Từ Cương, đội trưởng đội đặc công.”
“Đặc công?” Liễu Vân quay đầu hỏi Hàn Châu: “Đám hàng cuối cùng của chúng ta kia chính là bị đặc công cướp đi.”
Hàn Châu không nói chuyện, người anh càng lúc càng lạnh, đầu ngón tay có chút tê dại.
Rất tốn sức nhưng anh vẫn còn cố gắng cắt dây thừng trói cổ tay.
“Liễu Vân.” Từ Cương lớn tiếng gọi bà, “Hàn Châu bị thương rất nặng, để chúng tôi đưa anh ta đi cầm máu trước được không? Sau đó bà có yêu cầu gì, chúng tôi sẽ xử lý.”
Liễu Vân giật cái nơ con bướm quấn cổ tay ra, bên dưới dây lụa là thiết bị điều khiển, bà ấn xuống.
Dưới gầm xe, Nghê Lam đột nhiên trừng mắt, quả bom trước mắt cô bỗng nhiên sáng lên.
Đếm ngược, năm phút đồng hồ.
Con mẹ nó!
Nghê Lam gửi ảnh chụp đồng hồ đếm ngược cho Quan Phàn.
Quan Phàn cau chặt lông mày, nhanh chóng thông báo cho Từ Cương.
Từ Cương nghe được báo cáo, vội vàng nói với Liễu Vân: “Liễu Vân, để chúng tôi cầm máu trước cho Hàn Châu được không?”
Liễu Vân chỉa súng vào đầu Hàn Châu, đạp vào vết thương trên người Hàn Châu.
Hàn Châu đau đến kêu thảm một tiếng, con dao trong tay rơi xuống đất.
Dây thừng trói cổ tay anh bị dao cứa sắp đứt, nhưng giờ phút này anh đau đến cong người, suýt chút nữa nôn ra.
Tiếng dao rớt bị tiếng kêu thảm thiết át đi, Liễu Vân quan tâm đến động tĩnh bên ngoài nhà kho, cũng không chú ý.
Bà ta lớn tiếng quát: “Tôi muốn xe, tiền đâu?”
“Đang trên đường rồi, cần thời gian.” Từ Cương nói.
Liễu Vân lại nói: “Điều kiện thứ hai là cảnh sát chịu trách nhiệm cho vụ án phải đến đây.
Các người có phải có tổ chuyên án gì không? Còn có cục trưởng của các người.”
Từ Cương nhíu mày, đây rõ ràng là đang trì hoãn thời gian, bà ta chỉ muốn nổ chết thật nhiều cảnh sát.
Từ Cương ra hiệu tay cho đội viên của anh, bốn đội viên phân hai tổ, một trái một phải đi về hai bên hông xe, tiếp cận nhà kho.
Liễu Vân nhanh chóng dùng súng chỉ vào trán Hàn Châu, lớn tiếng quát: “Cút ngay!”
Một đội viên nhanh chóng dùng chân đá túi dụng cụ vào gầm xe, Nghê Lam dùng tay đè chặt.
Tấm chắn ngăn cản tầm nhìn của Liễu Vân, sự khẩn trương cũng khiến bà xem nhẹ những động tác nhỏ kia, tiếp tục hét lớn: “Cút ngay! Nếu không tôi bắn chết nó!”
Từ Cương lớn tiếng hạ lệnh: “Rút lui.”
Hai tổ nhanh chóng lui lại.
Từ Cương thu được mệnh lệnh trong tai nghe, anh nói với Liễu Vân: “Cục trưởng chúng tôi đến rồi, ông ấy muốn nói chuyện với bà.”
“Người đâu?”
“Cửa ra vào khu C.”
“Bảo ông ta lại đây.”
“Ông ấy lại đây cũng không thấy bà, cũng giống như tình huống hiện tại.” Từ Cương đưa máy bộ đàm cho đội viên, đội viên dùng tấm chắn di chuyển tới gần cửa kho hàng, đặt máy bộ đàm dưới sàn ném vào trong.
Dưới gầm xe, Nghê Lam dùng vít tháo lớp vỏ quả bom.
Đồng hồ bấm giờ vẫn nhảy số.
“Liễu Vân, tôi là cục trưởng cục thành phố, Viên Bằng Hải.” Trong máy bộ đàm truyền đến tiếng Viên Bằng Hải.
Liễu Vân nghe được tiếng người huyên náo, giống như có nhân viên đang rút lui.
Liễu Vân nở nụ cười, bà ta không để ý tới máy bộ đàm, chỉ dùng súng dùng sức chọc vào Hàn Châu: “Mạng của cậu thật quý giá a, lại có người quan tâm!” Sau đó bỗng nhiên rống to: “Trước đây sao không ai quan tâm tôi! Không ai quan tâm tôi! Tôi bị ngược đãi, bị treo cổ, bị đánh, bị cưỡng hiếp, tôi không khuất phục, tôi cố gắng trốn đi, là cảnh sát bắt tôi trở về! Mẹ nó, là cảnh sát mấy người!”
Tất cả mọi người đều nói không ra lời.
Nghê Lam đang cố gắng gỡ vỏ ngoài quả bom.
Trong không gian yên tĩnh, Hàn Châu bỗng nhiên suy yếu nặn ra một câu: “Cứu Dương Hiểu Phương không phải cũng là cảnh sát sao?”
Liễu Vân đưa tay dùng báng súng đánh vào đầu anh.
Hàn Châu nghiêng đầu, nhưng giây sau lại bị Liễu Vân dùng súng chỉa vào.
Liễu Vân cắn răng nói: “Đừng chọc giận tôi, mọi người cùng nhau chết, tôi cũng không sợ.”
Trong máy bộ đàm, giọng Viên Bằng Hải truyền ra: “Liễu Vân.
Thế giới này không hoàn mỹ, con người cũng không hoàn mỹ, chúng ta đều có rất nhiều khuyết điểm, tất cả đều đã từng phạm sai lầm.
Lúc đó cảnh sát thôn Đại Hà làm không đúng, ông ta không làm tròn trách nhiệm, chúng tôi không có bất kỳ lý do gì để biện hộ hay trốn tránh.
Nhưng cũng có rất nhiều cảnh sát đáng kính.
Bọn họ chú tâm vào công tác, muốn tìm được phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc, muốn đưa bọn họ về nhà.
Rất nhiều người gặp phải tình cảnh bi thương, nhưng bi thương đó cũng không thể trở thành cái cớ để phạm tội.
Có ít người bởi vì không may mà càng thêm cố gắng, cũng có chút người bởi vì bản thân không may mà muốn đi cứu người bất hạnh khác.
Cảnh sát nội ứng của chúng tôi hy sinh, cảnh sát phá án hy sinh, cũng rất không may.
Còn có rất nhiều người vô tội, người lương thiện bởi vì tội ác của bà mà bị tổn thương, mất đi sinh mệnh, cũng rất không may.
Cho nên bất hạnh của bà không phải là cái cớ.
Mỗi người đều có thể lựa chọn quyền được sống thế nào, dưới tình huống bình thường, chúng ta hẳn nên tôn trọng lựa chọn của người khác.
Nhưng phạm tội thì không được.
Tội ác phải bị đấu tranh và loại bỏ.”
Liễu Vân lớn tiếng gầm thét: “Mẹ nó, ông nói láo!” Bà nhìn thiết bị điều khiển trên tay, thời gian ở trên đang nhảy từng con số một.
“Ông qua đây!” Liễu Vân lớn tiếng kêu: “Ông qua đây đứng ngay trước mặt tôi, nhìn vào mắt tôi, ông dám nói cảnh sát các người không sai, dám nói cảnh sát các người không tầm thường sao? Hy sinh? Nội ứng? Nội ứng mẹ nó chính là phản đồ! Đáng chết!”
Quan Phàn thông báo trong kênh truyền tin: “Nghê Lam vẫn chưa gỡ xong, sắp xong rồi.”
Nhưng Liễu Vân đã đợi không kịp: “Ông qua đây, nếu không tôi bắn chết nó.”
Trong gương giám sát được bí mật đưa vào hiện trường có thể nhìn thấy Liễu Vân vẫn luôn dí súng vào đầu Hàn Châu, tay bà ta run nhè nhẹ, cảm xúc có chút không khống chế được.
Viên Bằng Hải nhận được báo cáo, thế là ông nói: “Được rồi, tôi qua.”
Nghê Lam vặn ra con vít cuối cùng, nhẹ nhàng tháo vỏ bom ra để dưới đất.
Viên Bằng Hải chậm rãi đi qua, vừa đi vừa đặt câu hỏi kéo dài thời gian: “Liễu Vân, bà có thể nói cho tôi biết, con gái của bà rốt cuộc chết thế nào không? Trần Hân thật sự gặp tai nạn xe sao?”
Liễu Vân sững sờ: “Tại sao lại hỏi?”
“Chúng tôi tìm được mẹ ruột cô ấy rồi.
Bọn họ cần biết sự thật.”
Liễu Vân lập tức bị đâm đau, bà ta lớn tiếng kêu lên: “Tôi mới là mẹ ruột của nó! Tôi mới là.
Tôi đối tốt với nó như vậy, nó vừa về đến liền phát sốt, người mua căn bản không cần.
Triệu Hưng muốn ném nó đi, là tôi cứu nó về.
Tôi vất vả nuôi nó lớn, lúc Triệu Hưng đánh chửi nó là tôi bảo vệ nó, tôi coi nó như con gái ruột, yêu thương che chở.
Tôi cho nó học, cho nó đi du lịch, cho nó điều kiện sống tốt như vậy.
Cả đời này nó là người duy nhất tôi thành tâm đối đãi.
Kết quả thì sao! Nó đối với tôi thế nào!”
Liễu Vân thở phì phò, không nói lời nào.
Viên Bằng Hải hỏi bà: “Cô ấy đối với bà thế nào?”
Liễu Vân hít sâu một hơi, giọng nói chậm dần, từ từ bình tĩnh lại: “Nó muốn điều tra tôi, nói muốn báo cảnh sát.
Tôi chỉ có thể giết nó.
Ông nói cho cha mẹ nó biết đi, nó chết rồi.
Nó đáng đời.”
Nghê Lam cầm cây kềm, cẩn thận kẹp lấy một sợi dây trong đó.
Cô lại liếc mắt nhìn điện thoại, ý kiến của chuyên gia phá bom và của cô thống nhất, chính là dây này rồi.
“Nó chết rồi.” Liễu Vân nói lại lần nữa.
Nghê Lam bấm kềm.
Đồng hồ đếm giờ tắt rồi.
“Tôi đến rồi, Liễu Vân.” Viên Bằng Hải nói: “Tôi bảo bọn họ lái chiếc xe này đi, để bà có thể nhìn thấy tôi, được không?”
Liễu Vân nhìn đồng hồ: “Bảo đội trường kia của ông lái.”
“Được.” Từ Cương và Viên Bằng Hải cùng đáp lời.
Từ Cương leo lên ghế lái, khởi động xe.
Mặt khác nhân viên cảnh sát dùng tấm chắn che chở cho Viên Bằng Hải.
Xe chầm chậm lùi lại, Liễu Vân nhìn vào gầm xe.
Đã đến lúc rồi, đã đến lúc rồi!
Nổ tung đi!
Một bóng người từ gầm xe lăn ra.
Liễu Vân sửng sốt: “Nghê Lam?”
Vì sao cô lại ở chỗ này.
Hàn Châu đột nhiên đứng lên, anh hét lớn một tiếng, dùng hết toàn lực, bứt đứt dây thừng trói hai tay, anh nắm chặt tay cầm súng của Liễu Vân, vịn ngón tay, xoay cổ tay một cái, lại dùng lực dưới chân đạp một cái.
Đoạt súng.
Súng rơi vào trong tay Hàn Châu.
Hàn Châu liền lui lại ba bước, đứng không vững, cả người ngã xuống đất.
Mấy nhân viên đứng phía trước cầm tấm chắn nhanh chóng tiến lên, vây Hàn Châu lại, người phía sau nhanh chóng khiêng anh đi.
Cách một nhân viên cảnh sát, Viên Bằng Hải kêu: “Liễu Vân.”
Liễu Vân còn chưa lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc khi Hàn Châu đột ngột biến mất, bà ta chuyển hướng sang Viên Bằng Hải.
Viên Bằng Hải nhìn vào mắt bà, nói: “Cảnh sát chẳng có gì ghê gớm.
Cảnh sát là phần chức nghiệp, rất thần thánh.
Chức trách của cảnh sát là đấu tranh với tội ác, bắt tội phạm.”
Liễu Vân nhìn ông chằm chằm, sau đó cười ha ha, bà ta cười, bỗng nhiên đưa tay dùng con dao cứa một đường trên cổ mình.