Chiếc Toyota màu xám thuận lợi rẽ phải vào một con đường rồi đi thẳng, không gặp trở ngại nào.
Lúc sắp tới giao lộ, đèn giao thông vừa chuyển xanh lại đột nhiên thành màu đỏ.
Xe phía trước dừng lại, tên lái xe Toyota đeo khẩu trang phanh xe lại, giảm tốc độ.
Hắn vẫn luôn mở cửa sổ, để ý tiếng vang bên ngoài, thỉnh thoảng cũng quan sát kính chiếu hậu.
Lúc này trong kính chiếu hậu hiện ra một chiếc xe cảnh sát từ xa đến gần, không mở còi hú, tốc độ xe lại rất nhanh.
Hắn bỗng nhiên đánh tay lái, xe Toyota chen vào làn xe bên phải.
Lái xe ở làn phải đang chạy bình thường bỗng giật mình, đột ngột đạp phanh lại.
Chiếc Toyota cọ vào đầu xe kia, chen vào làn xe, xông thẳng về phía trước, đụng đổ mấy chiếc xe đạp điện, xe đạp trên đường.
Xe Toyota bị kẹt không xa tại ngã tư đường, làn xe sau lưng đã chen chúc thành một cụm.
Hắn hét lên rồi chửi bới xung quanh, đeo balo lên, quơ điện thoại chạy xuống xe.
Giao lộ phía trước có hai chiếc mô tô tuần cảnh vùn vụt lao tới, tên đeo khẩu trang này không thèm để ý, xông lên lối đi bộ, chạy vọt vào trạm tàu điện ngầm.
Mô tô tuần cảnh mở còi hú, chạy băng qua ngã tư đường đuổi theo tên đeo khẩu trang.
Hắn xông vào trạm tàu, người qua đường bị va trúng sợ hãi kêu, nhao nhao né ra.
Bảo vệ trong trạm tàu vừa nhận được thông báo đã thấy một người đàn ông trẻ xông lại, chưa kịp ngăn lại đã bị đụng té lăn ra.
Bảo vệ té xuống đất gọi lớn: “Bắt hắn lại.”
Một bảo vệ khác xông lên, tên đeo khẩu trang phi qua lan can chạy tới chỗ đợi tàu.
Một đoàn tàu điện chuẩn bị vào trạm, còn một đường ray chưa có tàu đến.
Tên kia phóng tới đường ray kia, một bảo vệ khác đã tuổi tới.
Tên kia thấy thế liền lẩn vào đám đông đợi xe.
Bên này tàu đã vào trạm, cửa khoang tàu mở ra.
Nhóm người xuống xe xen lẫn với nhóm người đợi tàu, dòng người trở nên hỗn độn.
Bảo vệ ấn chuông liên lạc để báo đoàn tàu không rời đi, nhiều bảo vệ khác xông tới đám người tính bắt tên đeo khẩu trang này.
Tuần cảnh đã đuổi tới, đám người đứng ở trạm chờ kinh loạn tứ tán.
Tên kia đã mất đường lui, hắn chộp được một nữ sinh, một ông chú đi đường bên cạnh dùng sức đẩy hắn ra: “Cậu làm gì vậy!”
Một thanh niên dáng vẻ học sinh đánh tới hắn, một cô gái mặc đồ trắng bên cạnh kéo nữ sinh ra.
Bảo vệ xông lại, tuần cảnh áp sát, tên đeo khẩu trang móc súng ra.
Một tiếng ‘phụp’ vang lên.
Súng vừa móc ra còn chưa kịp dùng, một bác gái lấy dù đánh vào tên đeo khẩu trang.
Dù không giữ được bỗng phụp một tiếng mở bung ra, ngay chính giữa mặt hắn.
Bác gái giật nảy mình, hét còn to hơn tên đeo khẩu trang.
Một vị tuần cảnh xông tới, chụp lấy tên đeo khẩu trang đè xuống.
Một tuần cảnh khác đoạt súng.
Một bảo vệ cầm cây côn xông tới chắn ngay cổ tên đeo khẩu trang, giúp khống chế hắn.
Mấy người phối hợp với nhau nhìn rất trôi chảy.
Nhóm người xung quanh vỗ tay khen hay.
Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn qua là biết bắt được người xấu, thật vui vẻ.
Càng có thêm nhiều người vỗ tay ào ào, bác gái vung dù không có tham dự, dù của bà không gập lại được, luống cuống tay chân.
————
Lúc Lưu Tống nhận được tin Quý Dũng Quân bị sát hại là lúc ông vừa về tới nhà không bao lâu.
Sở trưởng Nghiêm Thụy gọi điện thoại cho ông.
Tình huống cực kỳ khẩn cấp, Âu Dương Duệ ở công an thành phố bắt được hung thủ tại chỗ, trung tâm chỉ huy thành phố đang tiến hành điều tra, đặc công đã xuất phát, cục trưởng công an thành phố Viên Bằng Hải nhận được báo cáo lập tức báo ngay cho Nghiêm Thụy.
Các phòng ban phối hợp toàn lực truy bắt hung thủ.
Nghiêm Thụy không có phỏng đoán nào đối với vụ án lần này, ông cho rằng Quý Dũng Quân bị mưu sát hẳn là có liên quan đến ‘kế hoạch Phục ưng’, có liên quan đến vấn đề nội bộ cảnh sát hay không vẫn chưa kết luận được, mà vai trò của Bồ câu trong đây là gì cũng khó nói.
Ngoài Quý Dũng Quân ra thì Lưu Tống là người nắm rõ tình hình nhất, thế là Nghiêm Thụy ra lệnh trực tiếp trong điện thoại, kêu Lưu Tống tiếp nhận ‘kế hoạch Phục ưng’, tra rõ vấn đề của Bồ câu và nội bộ cảnh sát.
Lưu Tống nhanh chóng liên lạc với các bên, những công việc khác đều có người sắp xếp, đuổi bắt tại hiện trường cũng có một nhóm lớn người tham gia, nhưng có một người không ai chú ý đến – Dương Hiểu Phương.
Theo như trực giác trước đó của Lưu Tống thì vụ án Dương Hiểu Phương bị giam cầm cưỡng hiếp cần phải kiểm chứng, như vậy cái chết của Quý Dũng Quân lại càng khiến Lưu Tống thêm nghi ngờ về vụ án này.
Thời gian thực sự quá khéo.
Quý Dũng Quân dẫn đội tiêu diệt ‘Thương mại Kim Dương’, nơi bơm máu cho ‘Tổ ưng’, phá được giao dịch chợ đen súng ống, giao nộp kho hàng.
Việc này khiến ‘Tổ ưng’ bị tổn hại nặng, lại còn đắc đội với mafia.
‘Kền kền’ ghi hận với Quý Dũng Quân là chuyện hiển nhiên.
Mà Quý Dũng Quân nhận được tin cảnh báo của Bồ câu, cũng chứng thực ‘Kền kền’ có kế hoạch trả thù.
Lúc này Dương Hiểu Phương lại dũng cảm thoát ra chạy tới báo án, báo ra Bồ câu.
Quý Dũng Quân đã từng nói đây là lần đầu tiên ông nghe được người bị hại chỉ chứng Bồ câu.
Quá trùng hợp rồi.
Lưu Tống không còn thời gian để đi sâu vào chi tiết, trước tiên phải khống chế tình hình, nắm bắt được chứng cứ.
Lưu Tống lập tức đi tìm Thẩm Hoa và thành viên trong đội mình, Tăng Vĩnh Ngôn.
Một người hiểu rõ kế hoạch ‘Phục ưng’, một người rất ăn ý với mình.
Lưu Tống nói đơn giản sự tình với hai người, sau khi sắp xếp liền nhanh chóng tới khách sạn.
Nói đổi chỗ vì lo lắng cho sự an toàn của Dương Hiểu Phương chỉ là cái cớ.
Mục đích của Lưu Tống là tránh đánh cỏ động rắn để tiếp tục điều tra Dương Hiểu Phương.
Lưu Tống đã xem qua hồ sơ ghi chép vụ án.
Lúc Dương Hiểu Phương tới cục công an thành phố, cảnh sát đã tra soát đồ vật bên người cô.
Ngoại trừ bộ quần áo này ra thì không còn vật gì khác.
Theo lời khai của cô thì lúc đó cô đeo một balo nhỏ bằng da PU nâu đi đến đường Hòa Bình, bên trong có điện thoại, ví tiền, thẻ căn cước, hơn một trăm tệ, vân vân.
Cô nói tìm thấy cái túi đó trong tủ dưới kệ TV trong phòng khách, ngoại trừ chiếc ví tiền trống trơn và thẻ căn cước ra thì những thứ đáng tiền khác đều không còn.
Cảnh sát nói tất cả vật phẩm điều tra đều là vật chứng, cần lấy vân tay chờ kiểm tra phân tích, nên không giao lại cho Dương Hiểu Phương.
Dương Hiểu Phương cho lời khai ở cục công an thành phố, sau đó được chuyển tới công an tỉnh, giữa khoảng đó có sắp xếp cho cô đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, sau đó lại quay về công an tỉnh lấy khẩu cung, làm thủ tục, rồi tới khách sạn theo diện bảo vệ.
Toàn bộ quá trình đều có cảnh sát đi theo, cô không có biểu hiện gì bất thường, vẫn luôn thành thật trả lời câu hỏi.
Không có người nào khả nghi tiếp xúc với cô, cô cũng chưa từng nhắc tới yêu cầu liên lạc với bên ngoài.
Cô cũng rất nghe lời phối hợp với việc sắp xếp chỗ ở và biện pháp bảo vệ, quần áo vật dụng thường ngày đều là cảnh sát mua cho.
Trong khách sạn không có điện thoại, có một nữ cảnh sát túc trực bên cạnh cô.
Đêm đó Dương Hiểu Phương tắm rửa ở khách sạn, xem TV một hồi, sau đó uống thuốc của bác sĩ rồi đi ngủ rất sớm.
Nghe qua thì không có gì khác thường.
Dương Hiểu Phương chuyển đi, nữ cảnh sát kêu cô thay đồ, xếp tất cả vật dụng của cô vào một cái túi, rồi kiểm tra gian phòng trong ngoài một lần nữa, không phát hiện vấn đề gì.
Thẩm Hoa đưa người dẫn Dương Hiểu Phương đi, Tăng Vĩnh Ngôn xem giám sát camera trong khách sạn, xem có tình huống nào có thể điều tra không.
Lưu Tống lần lượt hỏi ba vị cảnh sát trông coi Dương Hiểu Phương, xác thực không phát hiện vấn đề gì.
Lúc này Lưu Tống nhận được điện thoại, là Âu Dương Duệ gọi tới.
Âu Dương Duệ nói đã bắt được kẻ tấn công, một tên bị thương đang chạy chữa, một tên áp tải về công an thành phố.
“Đã tìm ra điện thoại của Quý đội, nội dung trên điện thoại bị sao chép một phần, chi tiết nội dung có thể lấy ra.
Địa chỉ IP thu nhận thông tin dùng proxy server, lúc tìm thấy điện thoại thì đã gián đoạn đường truyền, không thể truy ra địa chỉ thật.
Không lục được điện thoại trên người tên bị bắt, điện thoại của tên bị thương nát rồi, cần thời gian khôi phục.”
Lưu Tống ừ một tiếng, hỏi Âu Dương Duệ: “Cậu là người phát hiện Quý đội bị hại sớm nhất? Sao cậu lại ở đó?”
“Tôi hẹn gặp Quý đội.”
“Tại sao?”
“Tôi với Lam Diệu Dương phát hiện một số tình huống, Quý đội hẹn chúng tôi gặp mặt nói chuyện.”
“Lam Diệu Dương?”
“Cậu ấy với Nghê Lam đang đi tới công an tỉnh, Viên cục với sở trưởng Nghiêm ở đó chờ chúng ta.” Âu Dương Duệ nói.
“Còn có Nghê Lam?” Lưu Tống gãi gãi lông mày.
“Có Lam Diệu Dương chắc chắn có cô ấy rồi.”
Lưu Tống không biết là gặp may hay không may nữa.
Âu Dương Duệ nói: “Trong tay Nghê Lam có dữ liệu camera giám sát ở đường Hòa Bình của một tháng này, cô ấy có thể giúp chúng ta tăng tốc điều tra.”
Được rồi, xem ra lúc này vẫn là gặp may.
Lưu Tống nói: “Vậy chút nữa gặp ở công an tỉnh.”
————-
Trong căn nhà nhiều tầng.
Chú Bồi nhìn bốn người trẻ tuổi, nói: “Các cậu còn lời nào muốn nói với tôi không?”
“Tôi không có.” A Bình nói.
A Sinh cũng lắc đầu.
Hàn Châu không lên tiếng.
A Mãnh nhìn chằm chằm Hàn Châu.
“A Mãnh.” Chú Bồi thấy hành động của anh ta.
A Mãnh dựa vào ghế sofa: “Tôi vẫn là mấy lời đó, tôi thấy A Dũng rất khả nghi.
Tôi không tin nó.”
Chú Bồi nhìn về phía Hàn Châu.
Hàn Châu cũng dựa vào ghế: “Coi như cậu ta không tin tôi, tôi cũng nhớ tụi tôi là anh em cùng một thuyền.
Giao dịch ngày đó là tôi cứu cậu ta, đây là chuyện mọi người đều biết.
Tôi là người thế nào mọi người đều biết.
Hắt nước bẩn vào tôi như vậy, chỉ có thể là bao che cho nội gián thực sự thôi.”
Chú Bồi không nói gì, ông cầm điện thoại của bốn người lên, kiểm tra tất cả một lượt.
Ông vừa kiểm tra vừa nói: “Hôm nay cớm mới nhắn cho nội gián một tin.”
Ông nói, mắt nhìn bốn người.
A Mãnh cau mày dịch người ra, ba người khác không có động tĩnh gì.
“Tôi biết số điện thoại liên lạc kia không phải số các cậu dùng.” Chú Bồi nhìn bốn người một lần nữa, ông đã kiểm tra xong nội dung điện thoại.
A Bình hơi giật giật, dáng vẻ không kiên nhẫn.
Chú Bồi mở điện thoại của bốn người ra, bên trong vỏ điện thoại không giấu đồ gì cả, mọi thứ đều bình thường.
“Cho nên chắc chắn còn thẻ điện thoại, điện thoại giấu đi.” Chú Bồi nói, ra hiệu cho A Sinh đứng lên, “Tôi phải lục soát.”
Sắc mặt A Sinh khó coi, đứng lên cởi áo khoác vứt xuống đất, lại cởi tiếp áo trong.
Người chú Bồi đưa đến tiến lên cầm lấy đồ của anh ta lục lọi kiểm tra.
Một người khác cũng bước tới, chú Bồi hất cằm ra hiệu, A Bình chửi thề, đứng bên cạnh người kia bắt đầu cởi đồ.
Cởi từng cái từng cái một.
Người này kiểm tra cực kỳ cẩn thận.
Nhưng không tìm ra gì.
Sau đó chú Bồi kêu ba người kia đi lên lầu, lục soát phòng.
Bốn người ngồi chờ trong phòng khách.
Mọi người bị lục soát người, sắc mặt khó coi.
Nhưng thời gian chờ đợi quá dài, mọi người ngồi đó đều nhúc nhích.
Hàn Châu nhỏ giọng nói với A Sinh: “Dáng mày ngon đó.”
“Cút.”
“A Bình có bụng nhỏ.”
“Cút mẹ đi.”
Hàn Châu còn lải nhải, “Tuy A Mãnh không thích tao, nhưng tao vẫn nói đúng trọng tâm, chân nó to nhất.”
“Đại hội thưởng thức hả?” A Sinh mỉa mai anh.
Hàn Châu buông tay: “Tụi mày cũng có thể bình phẩm tao nha.”
A Mãnh bỗng nhảy dựng lên, còn chưa kịp chửi thì ba người kia đi xuống lầu.
Một người trong đó đeo găng tay, trong tay thật sự có một chiếc điện thoại.
Căn phòng cuối cùng bọn họ lục soát là của A Mãnh, nên ba người kia thấy thế cùng nhau nhìn về phía A Mãnh.
Đó là một chiếc điện thoại kiểu dáng cũ, nhỏ gọn, loại cũ, chỉ có thể gọi điện nhắn tin.
“Đây không phải của tôi, trước giờ tôi chưa từng thấy.” A Mãnh kêu lên.
Người kia cất điện thoại vào túi trong suốt đưa cho chú Bồi, thấp giọng nói câu gì, ánh mắt nhìn về phía A Mãnh.
A Mãnh xanh mặt kêu lên: “Thật sự không phải tôi!” Anh ta bỗng chuyển hướng qua Hàn Châu: “Là mày vu oan cho tao!”
Hàn Châu giật giật tay áo: “Thái độ nó như vậy, tôi nói gì cũng không được, không giải thích nữa.”
“Đ mẹ mày.” A Mãnh nhào về phía Hàn Châu, một người bên cạnh chú Bồi giữ anh ta lại.
“Tao thu lại câu khen chân mày dài lúc nãy.” Hàn Châu cười lạnh.
Chú Bồi đứng lên, chiếc điện thoại cũ nhỏ trong chiếc túi trong suốt giống như lóe sáng.
“Không phải tôi, chú Bồi.
Thực sự không phải tôi.” A Mãnh khàn giọng la: “Chắc chắn là A Dũng.”
Chú Bồi nhìn về phía Hàn Châu, anh thản nhiên nhìn lại.
A Sinh ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Sao nó lại không vu oan cho tao.”
“Đừng có vô góp vui.” Hàn Châu quay đầu khẽ quát anh ta.
Chú Bồi nói: “Gần đây bốn người các cậu làm gì, có hành động gì, tôi đều đã hỏi rồi.
A Mãnh, sẽ cho cậu cơ hội giải thích.”
A Mãnh bị người ấn đi, hơi run.
Anh ta đã từng thấy ‘cho cơ hội giải thích’.
Anh ta không có cơ hội.
“Thật sự không phải tôi!”
Chú Bồi lạnh lùng nhìn anh ta.
A Mãnh bị kéo xuống dưới, sau đó không còn âm thanh nào truyền đến.
Chú Bồi quay lại nhìn ba người: “Thu dọn đồ đạc, tối nay rời khỏi đây, có việc cho các cậu làm.”
Ba người đồng thanh đáp rồi đứng lên.
Hàn Châu theo A Sinh lên lầu, anh nhìn thấy căn phòng nhốt mấy cô gái kia không biết đã mở từ lúc nào.
Tiểu Hồng lo lắng nhìn anh.
Hàn Châu không đổi sắc mặt bước qua cô.