Vạn Giới Vĩnh Tiên

chương 4: người thứ 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiên hà linh nguyên dồn vào, trận pháp từ từ sáng lên. Linh nguyên tựa hồ không hề hồn hậu, nhưng thạch cầu lăn đi ổn định, không lâu sau vượt qua vạch thứ mười, tới tận vạch thứ mười hai mới dừng.

"A!"

Mọi đệ tử hô vang, phe Điền Anh Đông hoan hô, phe Tần Thiên Trảm đều nhăn nhó.

Điền Anh Đông thu tay, lễ pháp vái Sùng Dần: "Giảng tập, học sinh đã xong."

Sùng Dần mỉm cười ghi lại thành tích: "Được, lui đi."

Điền Anh Đông lui xuống, thủ hạ xô lại nịnh hót.

Sùng Dần hơi nhíu mày, tuy không thích các đệ tử nịnh nọt kiểu đó nhưng hiểu họ không theo Điền Anh Đông, tương lai e sẽ tiền đồ ảm đạm, đấy cũng là một cách tìm đường sống nên y không nói gì.

Sau đó, đệ tử duy nhất của nhóm chữ Ất đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng dốc toàn lực, gầm vang đẩy thạch cầu qua vạch thứ mười.

Nhóm chữ Ất cùng cổ vũ hoan hô.

Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm đều chú ý đến đệ tử đó, hiển nhiên muốn lôi kéo về phe mình.

Lại qua mấy nữa rồi đến Tần Thiên Trảm.

Tô Tiểu Mai đã khôi phục - đả kích kiểu này, các đệ nhóm chữ Đinh chịu nhiều rồi, nên khả năng hồi phục đã được rèn luyện.

Tô Tiểu Mai có cảm giác thân thiết với Tôn Lập, nhẹ giọng nỏi: "Tôn Lập, Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông, tu vi của ai hơn?"

Giọng tuy nhỏ nhưng đang xếp hàng nên đệ tử quanh đó nghe rõ.

Đệ tử đó cùng phe Điền Anh Đông nên cười lạnh: "Còn phải nói? Khẳng định Điền sư huynh hơn. Điền sư huynh là Bảo lưu tuệ căn! Tần Thiên Trảm là cái thá gì, sao xứng là đối thủ."

Tô Tiểu Mai không nói, hấp háy mắt nhìn Tôn Lập.

Tôn Lập nghĩ rồi đáp: "Tần Thiên Trảm thắng."

"Hừ, không biết thì đừng ra vẻ!" Đệ tử đứng sau khinh miệt.

Tôn Lập không buồn tranh luận, lặng lẽ chờ.

Tần Thiên Trảm không hoa dạng như Điền Anh Đông, bước lên là hai tay ấn vào trận pháp, vận linh nguyên. Trận pháp quang mang sáng lên, thạch cầu như được cánh tay có lực đẩy, dễ dang lăn qua vạch thứ mười rồi trong ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân, vượt qua vạch thứ mười hai, tận vạch thứ mười ba mới dừng.

"Xoạt!"

Các đệ tử hít hơi lạnh, quả nhiên vượt Điền Anh Cốp!

Đệ tử sau lưng Tôn Lập mặt nóng bừng như bị bạt tai, y không ngờ Tần Thiên Trảm lại có tu vi vượt Điền Anh Đông!

Tôn Lập mà y coi thường lại đoán chính xác.

Y nhìn Tôn Lập, tuy Tôn Lập không ngoái lại nhưng y tựa hồ cảm thụ được gã khinh thường, đành nghiến răng lùi lại cách xa gã, không còn mặt mùi nào đứng sau.

Sùng Dần nhìn thành tích của Tần Thiên Trảm, thận trọng hỏi: "Tần Thiên Trảm, con đã đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng?"

Tất cả đều cả kinh.

Nhập môn chỉ một tháng mà đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng?! Tốc độ này không tin nổi, lịch sử Tố Bão sơn chưa từng có thành tích nghịch thiên cỡ này.

Tần Thiên Trảm không giấu được kiêu ngạo: "Chính thị, tối qua nỗ lực hành công, vô tình đột phá đệ nhị trọng."

Sùng Dần gật đầu: "Được! Được! Được!" Y ghi thành tích lại rồi dịu giọng: "Lui xuống nghỉ đi."

Tần Thiên Trảm nhìn Điền Anh Đông với vẻ thị uy rồi lui xuống, tiếng nịt hót vang vọng.

Tô Tiểu Mai kinh ngạc hỏi Tôn Lập: "Sao ngươi đoán đúng?"

Tôn Lập nhìn quanh, hạ giọng bảo Tô Tiểu Mai: "Tần Thiên Trảm là Ngũ hành tuệ căn, trời sinh cảm ứng với ngũ hành linh nguyên sắc bén, tốc độ tu hành tất nhiên hơn Điền Anh Đông. Bảo lưu tuệ căn thiên về thuật pháp, tốc độ tu hành ngang với Tần Thiên Trảm đã khá lắm rồi, nhưng người đừng quên sư phụ của Tần Thiên Trảm là chưởng giáo chân nhân, dù Vọng Minh đạo trưởng giàu có đến đâu cũng không so được với chưởng giáo chân nhân..."

Tô Tiểu Mai nhìn gã với vẻ sùng bái: "Lợi hại!"

Tôn Lập cười cười.

Tôn Lập nói tiếp với La Hoàn: "Tần Thiên Trảm biết mình thắng Điền Anh Đông, nhưng nóng lòng muốn thể hiện cho người khác thấy, công phu hàm dưỡng kém Điền Anh Đông một mức, có lẽ lúc đầu còn nhờ vào trợ lực của sư phụ mà ngang ngửa chứ về sau không là đối thủ của Điền Anh Đông."

La Hoàn hơi bất ngờ: "Tiểu tử nhãn quang không tệ nhé."

Ba người ở cùng tiểu viện đã thi xong, thành tích tốt nhất vẫn là Túc Lan, thạch cầu dừng ở vạch thứ năm, Giang Sĩ Ngọc chỉ được bốn vạch, Lục Đại Thông còn tệ hơn, mới ba vạch.

Đến lượt Tôn Lập, y sửa lại quần áo bước lên, các đệ tử nhóm chữ Giáp vây lại đợi để cười chê.

"Thành tích tệ nhất nhóm chúng ta là bao nhiêu?"

"Bảy vạch."

"Tiểu tử này có đạt nổi thành tích đó không?"

"Ha ha, không thể nào, không thấy thành tích tốt nhất nhóm chữ Đinh mới là năm vạch hả?"

"Cận chiến bất quá là tiểu đạo. Tu hành mới là đại đạo. Hiện tại thiện chiến thì sao, khi nào ta đột phá Phàm nhân cảnh, tùy tiện một đạo pháp thuật là diệt được y."

"Nói đúng lắm..."

Sùng Dần hơi nhíu mày liếc nhìn, các đệ tử đó mới ngậm miệng.

Tôn Lập hành lễ, Sùng Dần gật đầu: "Bắt đầu đi."

Song thủ ấn lên trận pháp, linh nguyên tuôn chảy.

Thạch cầu từ từ chuyển động, tựa hồ sức mạnh không đủ, trượt liền mấy cái ở đấy khiến ai nấy cười vang.

Sau rốt thạch cầu từ từ chạy lên, vạch thứ nhất, thứ hai rồi thứ ba...

Thạch cầu từ từ lăn qua vạch thứ năm, các đệ tử nhóm chữ Giáp hơi kinh ngạc, Bất quá thành tích này còn chưa đạt mức tệ nhất của họ nên không cần lo.

Thạch cầu tuy tốc độ chậm nhưng ổn định vượt qua vạch thứ bảy, các đệ tử nhóm chữ Giáp không cười được nữa.

"Sao lại vượt được!"

"Không, không thể nào!"

"Nhóm chữ Đinh đều là phế vật, sao lại vượt được vạch thứ bảy..."

Tôn Lập vẫn trầm ổn, thạch cầu vẫn lăn. Vạch thứ tám đã qua rồi vạch thứ chín, thạch cầu hơi chậm lại, lắc lắc rồi miễn cưỡng vượt được vạch thứ mười.

"Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng!" Gần như mọi đệ tử đều kinh ngạc kêu thành tiếng, trong số phế vật cũng có người trong một tháng đột phá Phàm nhân cảnh, thật không tin nổi.

Nhóm chữ Bính cũng chưa có ai đột phá đến Phàm nhân cảnh.

Hơn nữa người đột phá lại là ác đồ bảng đệ nhất nhân Tôn Lập! Kẻ tư chất bình thường, nghe giảng lơ đãng, sao lại có thể đột phá Phàm nhân cảnh?

Nhóm chữ Giáp vốn đang đợi cười nhạo đều tròn mắt, thạch cầu pháp khí không thể sai được, đấy là kỳ thi công bằng nhất. Họ cũng thấy khó chấp nhận.

Đệ tử ban nãy còn tự phụ mình mà đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, một đạo pháp thuật đánh Tôn Lập thành tro, đỏ lừ mặt, y còn xa mới đột phá Phàm nhân cảnh còn Tôn Lập đã Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng!

Sùng Dần cũng cả kinh, nhìn thạch cầu rồi Tôn Lập, một lúc sau mới ngưng trọng ghi lại thành tích.

"Đợi chút, ta có việc cần hỏi."

Tôn Lập lui xuống đứng cạnh Sùng Dần.

"Phế vật tiểu tử đó đột phá Phàm nhân cảnh!" Gần như ai cũng nghĩ thế.

Lục Đại Thông tròn mắt, mãi chưa định thần được.

Túc Lan sầm mặt như có thể chảy nước, y vốn tự ình là tiểu viện đệ nhất, không ngờ Tôn Lập che giấu giỏi như thế, đã đột phá Phàm nhân cảnh!

Giang Sĩ Ngọc nhìn Túc Lan với vẻ cười cợt, bản thân y cũng không tránh khỏi ghanh tị.

Tô Tiểu Mai cười cười nhìn trứ Tôn Lập, mắt sáng lên.

Tính cả gã là có mười người đột phá Phàm nhân cảnh, Tôn Lập xếp cuối, chỉ được một điểm thưởng.

Bất quá thế cũng đủ khiến thư viện dậy sóng.

Thi xong, Sùng Dần phất tay thu thạch cầu pháp khí, vẫy tay với Tôn Lập: "Theo ta."

Sùng Dần và Sùng Bá có một phòng chung tại thư viện, các giảng tập không có.

Sùng Bá giáo tập hôm nay vắng mặt, Sùng Dần dẫn Tôn Lập vào phòng thì không có ai.

"Tôn Lập, ngươi thật sự đột phá Phàm nhân cảnh?" Sùng Dần ngưng trọng.

Tôn Lập gật đầu: "Lẽ nào pháp khí còn biết giả?"

Sùng Dần nhìn gã thật sâu: "Tôn Lập, ta muốn ngươi đảm bảo đã không giở trò gì!"

Tôn Lập ngạo nghễ: "Học sinh đảm bảo!"

Sùng Dần nhìn gã hồi lâu rồi thở ra, phất tay: "Được rồi, lui đi."

Tôn Lập im lặng quay người.

Nói thật Tôn Lập hơi bất mãn, vì sao người khác đột phá Phàm nhân cảnh thì ai cũng vui, gã đột phá Phàm nhân cảnh thì bị hoài nghi? Tư chất kém thì sao hả, tư chất kém không thể đột phá cảnh giới sao?!

Về phòng, Tôn Lập đóng cửa thở hắt ra, rũ hết mọi tạp niệm, thầm nhủ đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng chỉ là bắt đầu, muốn ở lại môn phái cần trong bảy tháng đạt tới Phàm nhân cảnh đệ tam trọng. Mục tiêu này vốn khó thực hiện, nhưng với gã bây giờ thì không xa xôi lắm.

...

Hôm sau là giờ học đơn đạo của Sùng Trọng.

Sùng Trọng không ngờ rằng bách niên Thất tử thủ ô là của Tôn Lập nên dạy nhóm chữ Đinh vẫn theo lối qua quít cho xong.

Giảng nhanh xong, Sùng Trọng lại phát hạt Thất tử thủ ô.

"Tất cả mang về trồng, trồng đơn dược cần luyện tập mới tiến bộ được, ta sẽ thường kiểm tra thành quả, tính làm thành tích tham khảo cho kỳ thi tới trong nhập môn thất khảo."

"Hơn nữa ta đã báo với môn phái, mỗi người có thể lĩnh thêm năm chậu sứ, về trồng cho tốt."

Đối với nhóm chữ Đinh chỉ là dặn qua quít, mục tiêu của y là Điền Anh Đông. Nên nói xong y đi ngay.

Truyện Chữ Hay