Phía trước Ngũ Hồ Cư.
Chu Thượng lễ phép nghênh đón vợ chồng Bạch gia.
"Ngũ Hồ Cư đó!"
"Chu Thương, con quả thật có lòng vô cùng!"
Lâm Nguyệt Mai cười toe toét, hưng phấn cực độ, Ngũ Hồ
Cư là một trong số ít nhà hàng xa hoa bậc nhất của Phong thành, giá trị khởi điểm lên tới mấy vạn!
Mấy năm nay bọn họ sống trong cảnh khốn cùng, bao lâu rồi mới được đến nơi cao cấp như vậy?
Chu Thượng giả vờ cười: "Chỉ cần chú dì vui vẻ, cho dù con phải tiêu mấy vạn, hay thậm chí trăm vạn thì có sao đâu? Chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Đúng là đứa trẻ ngoan!" Bạch Sơn cũng khích lệ nói: "Tích Ngưng, con xem, một Chu Thượng như vậy mới xứng đôi với con! Con cũng đừng nên cô phụ tâm ý của người ta nữa!"
Bạch Tích Ngưng không nói gì.Chu Thượng vừa vào cửa đã có người tới chào: "Chu thiếu gia, chúng tôi đã chuẩn bị phòng riêng VỊP mà ngài đã đặt, mời ngài qua đây."
"Phòng VỊP?" Trong lòng bọn họ cả kinh.
"Phòng riêng VIP giá ít nhất là 2 vạn nhân dân tệ. Chu Thượng tiêu pha cũng không ít đâu!"
"Không sao, không sao, cũng chẳng đáng là bao!" Chu Thương vẫy tay.
Bọn họ không yên mà bước tới phòng VỊP.
Bạch Tích Ngưng cũng có hơi cảm khái với sự phồn hoa bên trong, cô đã quen với cuộc sống nghèo khó mấy năm nay, đã lâu rồi cô chưa đến những nơi như thế này, cô cảm thấy vạn vật đã khác, con người cũng đã khác!
"Một phần ăn 9 vạn 8."
“Và một chai rượu vang trắng thuộc bộ sưu tập rượu vang trắng của nhà máy rượu La Mã trị giá 6 vạn."
Chu Thượng đưa thực đơn cho vợ chồng Bạch gia, cười nói: "Chú, dì xem còn thiếu gì thì cứ kêu đi, đừng khách sáo với con.
Sự giàu có của Chu Thượng khiến vợ chồng Bạch gia rất hài lòng, họ gật đầu nói: "Không cần, đồ con vừa gọi đã rất phong phú rồi."
Chu Thượng đã bỏ ra hơn mười vạn, gần hai mươi vạn chỉ cho bàn món ăn này! Làm sao Tiêu Tử Ninh, một kẻ nghèo khổ rách nát có thể đạt được trình độ như thế cơ chứ?
Không so sánh, không đau lòng!
Họ ngày càng yêu mến Chu Thương hơn, nhưng Tiêu Tử Ninh, cha ruột của hai đứa trẻ, lại khiến họ chướng mắt khi nghe thấy những chuyện về anh!
Bạch Tích Ngưng vẫn im lặng, vợ chồng Bạch gia rất hài lòng với Chu Thượng, nhưng cô đối với anh chàng này lại không có chút tình cảm nào, mấy năm theo đuổi cũng khiến cô cảm thấy chán ghét hắn ta vô cùng.
Nếu không phải bất đắc dĩ, cô sẽ không ăn cơm cùng hắn †a đâu.
"Tích Ngưng, đừng để chuyện xảy ra hôm nay trong lòng. Khó lắm chúng ta mới ở cùng nhau, tớ kính cậu một ly." Chu Thượng nâng chén rượu về phía cô.
“Tôi——” Bạch Tích Ngưng bối rối, Hôm nay tôi không khỏe, không uống được.”
"Sao lại không chừa mặt mũi cho tớ như vậy mãi thế?" Sau khi bị từ chối như vậy hết lần này đến lần khác, tính tình mà Chu Thượng luôn ngụy trang có chút không chịu đựng được.
"Tích Ngưng, thằng bé đã cứu con, sao con vẫn không hiểu chuyện mãi thế?"
Lâm Nguyệt Mai quát lớn.
Bạch Sơn cũng trầm giọng nói: "Cho dù không khỏe, hôm nay vì mặt mũi hai bên, cũng phải uống!"
"Uống đi, đừng vô lễ như vậy."
Chu Thượng nụ cười tựa hồ giấu dao.
Bạch Tích Ngưng buộc lòng phải nâng cốc lên uống hết một ngụm, rượu nóng tràn vào cổ họng khiến cô nghẹn ngào, ho khan.
Chu Thượng cười nói: "Hôm nay nếu như cậu thật sự để trong lòng chuyện tớ đã cứu cậu, cậu kính tớ ba chén đi, cũng không uổng công tớ vất vả cứu cậu khỏi đám người đó."
Hắn ta rót hai ly rượu, đặt trước mặt Bạch Tích Ngưng.
Giọng điệu cứng rắn.