“Thái hậu, việc người giao nô tài đã thu xếp thỏa đáng.” Vị công công bên cạnh thái hậu cẩn thận nói.
“ Nói ta nghe.”
“Trong kinh thành, nói đến cô nương xinh đẹp nhất không thể không nhắc tới Liễu Song Song , năm nay vừa mới mười tám, phụ thân nàng là Liễu Sĩ Viên một quan địa phương, làm quan thanh liêm, gia sự cũng thuần khiết. Tuy nhiên, Liễu Song Song từ nhỏ đã mất mẹ, nên phẩm hạnh nữ nhi thế nào cũng không biết.”
Công công vừa nói xong, vô cùng cung kính đứng ở một bên, có lẽ đang đợi thái hậu khen ngợi.
Nghe cũng không tệ lắm, phẩm hạnh có được hay không phải thấy mới biết được, thái hậu trong lòng thầm tính toán.
“Việc này nếu thành công, công lao của ngươi cũng không nhỏ a .” Thái hậu nghĩ đến quyết định của mình, trong lòng vui vẻ, mở miệng khen ngợi.
“Nô tài không dám.” Công công tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Cũng không thể trách thái hậu quan tâm quá mức, trước đến nay chưa nghe nói Sở Dịch yêu thích cái gì, nếu có, cũng chỉ có thể nói là mang binh đi đánh trận.
Sở Dịch từ nhỏ đã mất cha mẹ, được thái hậu nuôi nấng từ năm sáu tuổi, đến khi chín tuổi bái cao thủ trong giang hồ làm sư phụ, rồi lên núi học nghệ, mười chín tuổi trở về dốc sức vì triều đình tân lực. Cả ngày chỉ biết chém chém giết giết, cũng không thấy nữ tử nào xuất hiện bên cạnh, thái hậu nóng nảy, nghĩ thầm không lẽ cháu mình thích nam nhân ?
Nếu Liễu Song Song là người tốt, vậy phải mau đến tìm hiểu….
Liễu phủ, Song Song đang ngồi ở bàn, trong tay cầm thứ gì đó, đôi mắt to tròn mĩ lệ đầy nôn nóng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có ảo não cùng không không kiên nhẫn.
“Ai, thật buồn chán, cha đi ra ngoài ngoạn dĩ nhiên không mang theo ta, dĩ nhiên phải ở nhà thêu cái gì hoa, đầu ngón tay của ta đều thành tổ ong hết rồi.” (Sặc, hóa ra chị cũng không phải thục nữ) Nguyên lai là đi thêu thùa, ai không biết còn tưởng rằng đang làm cái gì cao thâm.
“ Tiểu thư ,lão gia đi ra phải đi làm công sự chứ không phải đi chơi.” Thiếp thân nha hoàn của Song Song, Tiểu Hương nhịn không được vì lão gia biện bạch.
Song Song bực mình lườm Tiểu Hương nói :”Công sự cái gì mà công sự chứ, mang ta đi không chừng còn có thể hỗ trợ gì đó thì sao ? Ở nhà đợi thật không thú vị gì a, Tiểu Hương, hay là bản tiểu thư mang ngươi bước chân vào giang hồ , làm hiệp nữ có được hay không !”
“Tiểu thư, lần trước người chẳng phải cũng muốn đi giang hồ vui đùa ? Kết quả còn chưa ra khỏi cổng thành đã bị lão gia tóm, cuối cùng bị lão gia mang trở về cấm ba tháng không được gia khỏi cổng .” Tiểu Hương “tốt bụng “ nhìn Song Song đang mơ mộng hão huyền nhắc nhở.
“Tiểu Hương ! Ngươi hất cả bát nước lạnh vào người ta ! Bất quá nói chuyện lần trước, cha làm thế nào tìm được ta nhỉ, thật kì quái. Ai ! Không ngờ Liễu Song Song võ công cái thế ta, lại phải ngồi đây thêu hoa.” Song Song than thở không ngừng.
“Tiểu thư, hay là ra ngoài đi dạo một chút.” Tiểu Hương đang nói, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.
“ Gõ cửa mạnh như vậy, môn chắc bị bật ra mất, đi ra ngoài nhìn một chút.” Nói xong, Song Song liền từ trong viện bước ra.
Tiểu Hương theo sát mà đuổi theo,thật nhanh đã đến cửa trước. Thanh âm lo lắng của Trương quản gia truyền tới “Tiểu thư, không tốt rồi !”
“ Cái gì không tốt, chẳng lẽ tiểu thư của chúng ta không tốt ?”
Tiểu Hương cười nói trêu chọc.
Trương quản gia cố sức nuốt nước bọt, nghĩ mặc kệ câu kia mới nói “ Không phải tiểu thư bất hảo, bên ngoài có một bà lão ngất xỉu trước cửa nhà ta “
“Có người té xỉu ?” Song Song nghi hoặc hỏi.
“Vâng, đúng vậy tiểu thư.”
“Thế còn đứng ở chỗ này làm cái gì, mau đưa người vào trong, cứu người quan trọng hơn.” Song Song nói xong hướng cửa đi đến.
“Vâng , tiểu nhân lập tức đi làm.” Quản gia chạy lên trước vượt lên.
Song Song cùng Tiểu Hương còn Trương quản gia ba người hợp sức cõng lão thái thái lên giường trong phòng Song Song.
“Trương quản gia ngươi đi mời một đại phu đến đây.” Song Song đưa tay chạm lên trán lão nhân thử nhiệt độ, rồi hướng quản gia nói.
“ Dạ, tiểu thư.” Trương quản gia nói xong liền chạy ra ngoài thỉnh đại phu.
Chỉ lát sau, đại phu tới, bắt mạch nhưng cau mày.
“Đại phu, vị này lão nhân gia có bị làm sao không ?” Song Song nhìn đại phu bắt mạch vẻ mặt khổ não, nghĩ láo nhân gia bị bệnh gì nặng, vội vàng hỏi.
Đại phu trong lòng thầm nói, lão nhân gia này dường như không có bệnh a, tại sao lại hôn mê được ? Nói sự thật lại sợ người ta bảo lão y thuật không cao, một dại phu Mông Cổ, suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể nói như vậy mới tốt.
“Liễu tiểu thư xin yên tâm, vì mệt nhọc mà ngất, cũng không lo ngại, ta kê thuốc bồi bổ thân thể, điều trị một chút liền tốt.”
Đại phu nói xong lập tức đi kê thuốc.
“Vậy tiểu nhân đi bốc thuốc.” Quản gia mở miệng nói.
Khai phương thuốc xong, đúng lúc Song Song tiễn đại phu ra về, Tiểu Hương vui vẻ kêu lên “Tỉnh ! Tỉnh rồi!”
Song Song nghe được vội vã tới giường, đại phu cũng đuổi kịp đi vào. Nhìn lão nhân gia đã tỉnh lại, vội vã dò hỏi :”Lão nhân gia, ngươi tỉnh rồi ! Có nơi nào khó chịu không ?”
Nàng hẳn là Liễu gia thiên kim tiểu thư Liễu Song Song, thật đẹp, chỉ sợ trong hoàng cung cũng không tìm được một đại mĩ nhân như vậy ! Chắc chắn như vậy rồi, Liễu gia chỉ có một Liễu tiểu thư, lão nhân gia mở to hai mắt nhìn Song Song , như mở cờ trong lòng.
Đẹp ! Thật sự là đẹp ! Mi không kẻ mà dài, môi không tô mà đỏ, da thịt trắng nõn mịn màng, thật sự là một cô nương phấn điêu ngọc mài (), làm người ta mở rộng tầm mắt. Không có vẻ nuông chiều, chỉ thấy khí chất thông minh mẫn tuệ, đúng là càng xem càng thỏa mãn. Đứng cạnh Dịch nhi thật sự là xứng đôi vừa lứa, nghĩ tới đây không kiềm được bất giác cười vui vẻ ra tiếng.
Vậy lão nhân gia này là ai ? Còn ai khác ngoài thái hậu !
“Lão nhân gia, có phải có nơi nào còn khó chịu ? Có cần đại phu khám lại ?” Song Song nhìn lão nhân gia cả nửa ngày không nói câu nào, tưởng nơi nào khó chịu, liền mở miệng hỏi rò.
Thái hậu hoàn hồn, vốn đang giả vờ, nghe nói đến đi bốc thuốc vội vàng nói :
“Đa tạ ý tốt của cô nương, lão thân nghĩ không cần phải khám lại nữa, lão thân một ngày không ăn cơm, hơn nữa mệt nhọc, thân thể chịu không nổi, lão thân nghỉ ngơi một chút sẽ tốt.”
“Nếu như vậy, ngài cứ nghỉ ngơi ở đây để Tiểu Hương chuẩn bị cơm nước, chắc lão nhân gia cũng đói bụng lắm.” Song Song cười nói.
“Nô tỳ đi chuẩn bị.” Tiểu Hương nói xong liền xoay người đi ra.
Trương quản gia cũng đi tiễn đại phu, chỉ còn lại Song Song chăm sóc thái hậu.
“Xin hỏi cô nương đây là ?” Thái hậu biết rõ còn cố hỏi.
“Nơi này là Liễu phủ.” Song Song đáp nhẹ.
“Vậy lệnh tôn.. “
“Cha ta là Liễu Sĩ Viên, ra ngoài tra án hiện không có trong phủ, nhưng ngài cứ an tâm nghỉ ngơi, không cần lo lắng nhiều như vậy.”
“Hôm nay thực sự đa tạ Liễu cô nương, nhưng mà, lão thân nhớ tới trong nhà có việc gấp, không tiện ở nơi này lâu, ngày hôm nay thật may có Liễu cô nương cứu giúp, lão thân phải mau trở về.” Thái hậu một người vui vẻ, liền chuồn ra hoàng cung, trên đường cũng “ham chơi “ một chút, đã một ngày một đêm rồi, nếu không quay trở về chắc hoàng cung láo loạn ngất trời vì thái hậu mất tích.
“Thế nhưng thân thể ngài còn chưa khỏe, nếu không nghỉ ngơi mấy ngày chỉ sợ không tốt.” Song Song có chút lo lắng nói.
“Lão thân nghĩ không đáng lo ngại, Liễu tiểu thư cứ yên tâm.” Thái hậu vui vẻ đáp lại.
Thái hậu cứ như vậy vui tươi hớn hở đi về , ngực tính toán làm sao sắp xếp chuyện tốt này.
Song Song nhìn bóng lưng thái hậu, khẽ cười nói “Tinh thần cũng không tệ lắm.”
“Đúng vậy, ngất xỉu như vậy mà còn có sức gõ cửa” Tiểu Hương cũng qủy cười nói.
Song Song gõ nhẹ đầu Tiểu Hương nói “Quỷ nha đầu, chỉ giỏi pha trò , haha…” Tiếng cười vang khắp trang viện.
Chú thích
Phấn điêu ngọc mài : người con gái được so sánh với ngọc thì chắc chắn phải rất xinh đẹp rồi
Năm ngày sau, hoàng cung ngự thư phòng.
“Thần, Sở Dịch khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.” Sở Dịch cúi người hướng hoàng đế thỉnh an.
“Không cần đa lễ, đứng dậy đi.” Đương kim thiên tử , Long Ngự nhìn Sở Dịch đang đứng, lòng thầm đánh giá một phen rồi mở miệng “Có biết ngày hôm nay trẫm tuyên ngươi tới vì chuyện gì ?”
“Thần không biết. Hoàng thượng có chuyện gì mong nói thẳng.”
Sở Dịch thầm nghĩ, hoàng thượng đột nhiên triệu hắn vào cung, lại “khách khí” như vậy. chẳng lẽ… Sở Dịch không dám nghĩ tiếp, đứng ở đó chờ hoàng đế mở miệng.
“Đã như vậy trẫm sẽ nói thẳng, thái hậu muốn ngươi…”
“Hoàng thượng ! Thần đệ một lòng nghĩ mang binh giết địch, chuyện riêng của thần không muốn lãng phí tâm tư của hoàng thượng.”
Không đợi hoàng thượng nói xong, Sở Dịch vội vàng nói chính ý nghĩ trong lòng. Sở Dịch đã rõ ràng, sợ là thái hậu bắt hoàng thượng muốn hắn thành gia. Sở Dịch cười khổ, gia như thế nào, vì sao phải thành gia, gia cách đây nhiều năm về trước đã mất rồi, đối diện với những thứ như gia đã không còn cảm giác gì.
“Ngươi cũng đến tuổi lập gia thất, không nên cố chấp nữa, nên nghe lời thái hậu đi. Trẫm cùng thái hậu sẽ giúp ngươi tìm một vị phu nhân tốt.” Hoàng đế tận tình khuyên bảo lên khuyên bảo xuống, ai !
Có người làm hoàng đế phải ăn nói khép nép, hoàng đế như thế còn phải chọn hồng nương hộ hắn . Ai ! trong lòng hoàng thượng liên tục thở dài.
“Hoàng thượng ! Thần còn muốn đi kiểm tra quân vụ, nếu như không có việc gì khác quan trọng, thần xin cáo lui” Dứt lời liền phất thân muốn ly khai.
“Dừng ! Sở Dịch tiếp chỉ “ Long Ngự biết Sở Dịch lại dùng chính sách kéo dài, không thể làm gì hơn đành phải dùng thủ đoạn vậy. Trẫm cũng không muốn a, thái hậu bức trẫm, trẫm không còn cách nào khác nha. Trong lòng áy náy, nhưng mặt vẫn bình tĩnh nói :” Sở Dịch còn không mau quỳ xuống lĩnh chỉ !”
Sở Dịch cứng nhắc xoay người quỳ xuống, ánh mắt băng lãnh, nắm chặt tay, từng chữ từng chữ nói :” Thần – tiếp – chỉ.”
“Sở Dịch quanh năm mang binh chinh chiến, vì nước cống hiến, lập nhiều chiến công, nhưng lại làm lỡ mất chung thân đại sự, , bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại ,vì công lao, trẫm vi Sở Dịch ban hôn, nửa tháng sau cưới vợ thiên kim Liễu phủ Liễu Song Song, không được chậm trễ, khâm thử !”
Tự mình tuyên xong khẩu dụ lại nói “ Lĩnh hội nỗi khổ tâm của thái hậu, tất cả chiếu chỉ làm theo, trẫm còn nhiều tấu chương cần phê duyệt , ngươi trước đi xuống đi.” Long Ngự nhìn Sở Dịch ánh mắt băng lãnh, vội vàng đuổi khách .
Sở Dịch đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào xoay người ly khai ngự thư phòng.
“Người đâu” Long Ngự hô.
“Hoàng thượng có gì phân phó “ Thái giám hầu tại bên người vội vàng hỏi.
“Mang đạo thánh chỉ này đến nhà Liễu Sĩ Viên thành nam …”
Hoàng đế cầm trong tay thánh chỉ đưa cho tiểu thái giám, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Cái gì ? Tứ hôn! Cha nói hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn ?” Trong đại sảnh truyền đến tiếng thét như sư tử hống của Song Song.
Vừa đi dạo bên ngoài trở về nghe được tin tức này, đầu có chút hôn mê, bình thường cái đầu thông minh là thế, lúc này cũng không dùng được nữa. Nàng nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, hoàng đế như thế nào biết sự tồn tại của nàng ? Mạc danh kì diệu như thế nào mà bị hoàng thượng tứ hôn ?!
“Đúng thế, hoàng thượng gả ngươi cho Uy vũ đại tướng quân Sở Dịch , nửa tháng sau phải thành hôn.” Đang nói chính là Liễu Sĩ Viên tra án mấy ngày trước trở về.
Hắn còn đang vì nữ nhi không chịu lập gia đình mà phiền não, rụng không ít tóc, việc này làm hắn vui mừng còn không kịp.
“Con không lấy chồng.” Song Song nhìn phụ thân cười có chút đểu giả, ảo não nói.
“Không được” Liễu Sĩ Viên quát nhẹ.
“Cha cứ ép buộc con, con phải đi tìm sư phụ nói người mang con đi giang hồ một chuyến .” Song Song uy hiếp phụ thân, kì thực nàng cũng không hề muốn bỏ nhà đi. Đây là nơi nàng yêu quý nhất.
“Sư phụ ngươi luôn thần bí xuất hiện, thần bí biến mất, ngươi tìm thế nào, nữ nhi ?” Liễu Sĩ Viên cười ha hả nhắc nhở Song Song.
Đúng rồi
Sư phụ luôn luôn xuất hiện không báo trước, dạy nàng võ công trong vài ngày, lưu lại một câu “Luyện tập chăm chỉ” rồi lại không thấy người. Mỗi lần đều là như thế, Song Song cũng đã quen, thậm chí nàng cũng không biết sư phụ ở nơi nào, làm cái gì, biết đâu mà tìm. Ai !
“Thế nhưng cha, nữ nhi còn không muốn gả nhân, nữ nhân muốn cùng cha “ Uy hiếp không được, đành phải làm nũng thôi !
Liễu Sĩ Viên giả vờ khổ não nói “Nữ nhi a, đây là thánh chỉ, lệnh vua không thể trái a, kháng chỉ, hậu quả chắc ngươi cũng biết ? Ngươi muốn cha rơi đầu mới được ?” Kì thật đây cũng là lời nói thực, tin tưởng bảo bối nữ nhi của hắn cũng không đành lòng thấy hắn đầu một nơi, thân một nơi đâu ! Hắn kì thực rất muốn nữ nhi lập gia đình sớm một chút, còn nữa, hắn cũng nghe nói về Sở Dịch , nhân tài khó tìm, cũng không nghe có bất lương đam mê gì, không thích những nơi phong hoa tuyết nguyệt, thật là một thanh niên đầy hứa hẹn ! Làm sao có thể bỏ qua !
Song Song sao lại không biết hậu quả nếu kháng chỉ, nếu nàng tùy hứng kháng chỉ chắc chắn sẽ liên lụy đến người nhà. Đạo lí thật minh bạch, thế nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ tràn ngập “ Không muốn” hai chữ.
“Song nhi nếu thật không muốn gả chồng, cha lập tức đi từ chối hoàng thượng, cùng lắm thì cha và ngươi cùng mất đầu.” Liễu Sĩ Viên vẻ mặt thảnh nhiên cầm thánh chỉ hướng ngoài viện đi.
“Cha, trở về, nữ nhi gả đi là được.” Song Song một tay túm áo phụ thân, không cam lòng nói.
Liễu Sĩ Viên nở nụ cười, đương nhiên là trong bụng cười thầm, nữ nhi gả chồng là chuyện tốt, cũng làm thê tử đã mất an lòng.
Song Song nhìn phụ thân tuổi đã cao, trên đầu đã có vài sợi tóc bạc, lập gia đình rồi, không thể phụng dưỡng phụ thân được, chỉ có phụ thân một người cô độc cùng tịch mịch ở trong viện này, một mình tưởng niệm mẫu thân, nghĩ đến thế ngực Song Song một trận đau đớn, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Nhìn nữ nhi đang ôm tay mình, Liễu Sĩ Viên không khỏi buồn lòng, tiểu cô nương ngày nào đã trưởng thành, cũng phải lập gia đình rồi, nhìn nước mắt nữ nhi, hắn biết trong lòng con đang nghĩ gì.
“Lớn như vậy còn khóc nhè, yên tâm, cha biết tự chăm sóc bản thân.” Liễu Sĩ Viên tay nhẹ nhàng vỗ về đầu con gái thoải mái nói.
Song Song ngừng khóc, nhìn phụ thân mỉm cười gật đầu.
Sở Dịch, cháu trai thái hậu, huynh đệ của hoàng thượng, nàng liệu có thể chấp nhận được một người như vậy ? Song Song trong lòng nghi hoặc tự hỏi.
Phòng khách phủ tướng quân, ba nam nhân ngôi trầm mặc, chính giữa là Sở Dịch, đôi mắt thâm trầm suy tư, khuôn mặt tuấn mĩ nhưng không nhìn ra vui buồn.
Hai người khác dù bận nhưng vẫn ung ung nhìn hắn. Một người là Tiêu Ngọc Long, một người là Thạch Phi, bọn họ là anh em kết nghĩa của nhau, Sở Dịch lớn nhất, Tiêu Ngọc Long ở giữa, Thạch Phi nhỏ nhất.
“Hôm nay là ngày đại hỉ của đại ca a, ngươi sao lại thờ ơ như vậy ? Ta cùng Thạch Phi từ xa tới đây chính là muốn uống rượu mừng của ngươi “ Người nói chính là Tiêu Ngọc Long, một nam tử tuấn mĩ.
Nếu nói Sở Dịch tuấn mĩ mang nhiều phần mạnh mẽ cùng anh khí, như vậy Tiêu Ngọc Long tuấn mĩ chỉ có thể nói mang vẻ tà mị cùng bất cần đời.
Sở Dịch nghe Tiêu Ngọc Long nói xong liền rơi vào trầm tư, đúng , hôm nay là ngày hắn đón dâu, thái hậu đối việc này đã chuẩn bị tất cả, chỉ còn thiếu nước dâng một tân nương đến trước mặt hắn. Không muốn cưới vợ chỉ vì muốn thanh tịnh. Hiện tại xem như một ngày còn không cưới thê tử, thái hậu cùng hoàng đế một ngày cũng không bỏ qua, nói gì đến chuyện thanh tịnh !
Chú thích
Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại (不孝有三無後為大) : Bất hiếu có ba tội
- Hùa theo cha mẹ để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa là tội bất hiếu thứ nhất.
-Nhà nghèo mà cha mẹ lại già, thế mà không chịu ra làm quan để lấy bổng lộc mà phụng dưỡng cha mẹ là tội bất hiếu thứ hai.
- Không chịu lấy vợ, không có con nối dõi để cúng tế ông bà tổ tiên là tội bất hiếu thứ ba.
Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.
Mà hiện tại… Cưới cũng tốt , bỏ ở nơi nào cũng tốt, thái hậu lải nhải mãi cũng phải yên lặng, nghĩ tới đây Sở Dịch mạnh mẽ đứng lên nói “Đi thôi !”
Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi còn không hiểu ý tứ, đồng thời hỏi “Đi chỗ đó ? Làm gì ?”
“Đến Liễu gia, đón dâu” Sở Dịch nói ngắn gọn liền cất bước ra khỏi phòng khách.
“Lúc đầu không phải không muốn cưới sao, thế nào liền đổi chủ ý ?” Tiêu Ngọc Long thản nhiên đứng lên bỡn cợt hỏi.
“Quay về với chính nghĩa muốn kết hôn, lấy rồi bỏ đều như nhau, lúc đó thái hậu cùng hoàng thượng cũng không thể nói gì hơn “ Lời nói thật vô tình, dường như cưới vợ là người khác không phải hắn.
Trái tim hắn không có tình cũng không có yêu, hắn càng không biết ái tình là như thế nào, thê tử có cũng như không, nữ nhân chỉ là thứ trói buộc a!
“Ngươi đây là cưới vợ a ? Hay là cưới lá chắn về ?” Tiêu Ngọc Long không sợ chết hướng Sở Dịch trêu chọc.
“Được rồi, giờ lành đã đến, mặc kệ lấy là thê tử hay tấm chắn, xuất phát đi “ Thạch Phi ôn hòa nói.
Sở Dịch cho Tiêu Ngọc Long một cái nhìn cảnh cáo, chính là khẳng định với Tiêu Ngọc Long, nếu nói thêm một câu vô ích nữa liền đuổi hắn ra khỏi phủ. Tiêu Ngọc Long đương nhiên hiểu “lực sát thương” của ánh nhìn kia, rất biết điều liền ngậm chặt mồm. Nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện ý cười nhạo.
Ba người cùng nhau đi ra phòng khách.
Sở Dịch mang theo Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi đón dâu xong tiến vào phủ tướng quân.
Đã thấy hai vị khách quý ngồi trong đại sảnh, hoàng thượng Long Ngự cùng thái hậu !
Ngay khi Sở Dịch vừa thỉnh an, một tiếng hô vang lên :” Nhất bái thiên địa “! Nhất định là thái hậu an bài “tốt đẹp”. Hắn nhíu mày, nhín phía dưới thái hậu cười hài lòng không ngớt, vẻ mặt đầy vui mừng. Sở Dịch nghĩ chính là hắn cưới vợ nha, thế nào cảm thấy thái hậu còn vui mừng hơn tân lang , liền cảm thấy buồn cười. Cũng không ngăn ngực cảm thấy ấm áp, trên thế giới này cũng chỉ một người bác thật lòng vì hắn nở nụ cười.
Thái hậu nhìn Sở dịch mặt đờ ra , vội vã ném cho hắn một cái nhìn cảnh cáo, nhẹ thét “ Dịch nhi “. Ý bảo hắn nhanh nhanh bái đường.
Song Song đầu bị hỉ khăn che cái gì cũng không nhìn thấy, đầu loạn mơ mơ màng màng mặc cho người an bài.
Cứ như vậy nghi thức giản đơn cũng kết thúc, lạy thiên địa , lạy thái hậu cùng hoàng thượng. Song Song bị đưa vào động phòng, nàng không thể giải thích được sao giọng nói của thái hậu nghe thật quen tai ?
Bên ngoài tiệc rượu đã dần tàn, thái hậu cùng hoàng thượng bãi giá hồi cung, Tiên Ngọc Long cùng Thạch Phi đang rời đi, một ít đại thần đến chúc mừng cũng tốp năm tụm ba ly khai, thấy sở Dịch như khối băng thế kia ai còn dám nghĩ nháo động phòng.
Rốt cục, kết thúc ! Song Song không khỏi thở dài, ai ! Nàng muốn hạ khăn voan xuống, nhưng không dám, vì bà mối dặn dò hàng trăm nghìn lần, là thục nữ đoan trang, không thể làm cái này, không thể làm thế nọ, trái lại phải ngồi một chỗ chờ tân lang đến ! Đây là đạo lý gì !
Nàng phải ngồi như vậy tới khi nào ? Song Song ngồi trên giường khổ sở thầm nghĩ. Bà mối chỉ nói không muốn nhưng chưa nói muốn ? Song Song không khỏi nghĩ nếu như có mẫu thân thật tốt biết bao.
Ngay khi nàng tư tưởng còn đang đấu tranh, tiếng mở cửa cắt đứt suy nghĩ của nàng. Một đôi chân ! Đứng ở trước mặt Song Song, không nên trách Song Song hình dung người này thành một đôi chân, vì nàng thật sự chỉ thấy một đôi chân.
Sở Dịch bình tĩnh nhìn trước mắt “thê tử” của hắn, một người cùng hắn không thể cùng nhau. Không có tình cũng không có yêu, chỉ là một thê tử.
Song Song đoán rằng chủ nhân của hai chân kia chính là “phu quân “ của nàng.
“Người nào, ta cũng không thể ngồi mãi chỗ này, cũng không thể quay đầu, cổ ta cũng sắp gãy” Một lúc lâu, thấy người kia không nói câu nào, Song Song thực sự chịu không nổi “áp bách” trên đầu (nó chính là mũ phượng đấy a , chắc là nặng lắm^^), mở miệng hỏi, tuy rằng nàng nói có chút khoa trương, nhưng thực sự rất khó chịu.
Chỉ nghe một thanh âm từ tính nhưng băng lãnh vang lên trên đầu :” Tùy tiện nàng”.
Song Song như nghe được lệnh đặc xá, vui vẻ đứng lên muốn hoạt động một chút không ngờ thân thể ngồi quá lâu, chân đã tê rần, chỉ nghe “ A” một tiếng hét chói tai, chân mềm nhũn, ngã vào trong lòng Sở Dịch.
Sở Dịch bị va chạm, hai tay theo phản xạ ôm lấy thân người đột nhiên ngã tới kia. Chỉ nghe, rầm ! một tiếng, mũ phượng trên đầu Song Song rơi xuống đất, lăn tới dưới chân Sở Dịch !
A! Trời ơi! Cái này thật mất mặt, Song Song xấu hổ, mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngực ảo não đến muốn chết ! Song Song ngẩng đầu muốn cùng Sở Dịch giải thích. Nhưng nhìn lại nàng lại là một khuôn mặt anh tuấn nhưng băng lãnh không có biểu tình, trong mắt mang theo lạnh lùng. Song Song ngây người, thật sự là một nam nhân đẹp mắt, không tự giác trong lòng thầm tán thưởng.
Mà Sở Dịch trong ánh mắt lạnh lùng cũng có chút kinh ngạc. Đúng vậy, hắn thừa nhận tiểu nữ nhân này đích xác rất đẹp, một loại vẻ đẹp làm người khác không thể hít thở. Đôi môi đỏ hồng, đôi mắt có thần thái nhưng lộ vẻ ngây thơ thuần khiết, làn da trắng hồng vô cùng mịn màng, vóc người nhỏ nhắn, thật là hoàn mĩ như vậy !
sở Dịch cũng rất tuấn mĩ, cao to vĩ ngạn, rất lạnh mà cũng rất ngạo , ánh mắt lạnh lùng nhưng làm Song Song cảm giác mê muội. Song Song trong lòng Sở Dịch tâm hoảng ý loạn , liền dãy dụa khỏi cái ôm của hắn. Lẩm bẩm nói “ Xin lỗi, ta không phải cố ý , vì chân đã tê rần cho nên mới …”
Song Song một lúc sau không biết nên giải thich tiếp thế nào đành mở miệng nói :” Nói chung là ta không cẩn thận, không phải cố ý, chàng không nên hiểu lầm.” Song Song nghĩ mặt mình đã đỏ bừng liền cúi đầu, sợ Sở Dịch nhìn thấy vẻ xấu hổ ngượng ngùng của nàng.
Sở Dịch thu hết vẻ mờ ám của song Song trong đáy mắt , trong lòng có chút buồn cười, tiểu nữ nhân này ngượng ngay cả lỗ tai cũng hồng !
Lúc này Sở Dịch không phát hiện kỳ thực tâm tình của hắn rất khác lạ, bởi vì nữ nhân trước mặt rất thú vị, chỉ là rất thú vị.
“Nàng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta phải đi gặp thái hậu.” Sở Dịch mở miệng nói, khẩu khí vẫn lạnh lùng như trước, nói xong liền ly khai tân phòng.
Song Song nhìn bóng lưng đang rời đi kia, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mác. Nàng khả dĩ cảm giác Sở Dịch thật lạnh lùng, thậm chí còn nghĩ hắn đáng nghét.
Song Song thất thần ngồi trên giường, tay vỗ về hai gò má nóng bừng, trong đầu vẫn nghĩ đến bóng hình của Sở Dịch, một nam nhân không khác gì một khối băng như vậy có cái gì hảo tưởng cơ chứ, ngươi không nên như thế có được hay không ! Song Song trong lòng tự sỉ xỉ vả chính mình.
Nàng mệt muốn chết rồi, để nguyên quần áo cứ thế mà ngủ, cũng không có khí lực suy nghĩ vấn đề của thái hậu ngày mai, sáng sớm tỉnh lại, đã có nha hoàn đợi sẵn ở cửa, trong chốc lát hầu nàng rửa mặt chải đầu thay y phục, xong xuôi liền dẫn nàng tới phòng khách.
Trong đại sảnh, Sở Dịch đã chờ sẵn. Song Song nhìn Sở Dịch một thân y phục thanh lam, càng thêm tuấn dật, trái tim không kiềm chế được đập thình thịch.
“Chuẩn bị cho tốt rồi đi !” Sở Dịch thu hồi án mắt nhìn Song Song, lạnh lùng nói.
Mĩ nhân mĩ lệ không phải chưa thấy qua, thế nhưng lần đầu tiên vì một nữ tử mà thất thần, Sở Dịch lắc lắc đầu như muốn loại bỏ cảm giác trong đầu, bước ra phòng khách, Song Song bước nhanh theo.
Buồn chán ! Thật buồn chán ! Rất muộn !
Trên xe ngựa, Song Song len lén nhìn Sở Dịch. Hắn không nói lời nào, có phải muộn rồi ? Hắn sao không có một biểu tình nào nhỉ ? Ngay cả nếp nhăn trên mặt khi cười cũng không có nha !
“ Thái hậu cùng hoàng thượng là người như thế nào ? Khi nói chuyện phải chú ý những gì ? Bọn họ có thể hay không rất hung ?” Song Song không nên, không nên như vậy ở chung, hắn không sợ muộn, nàng sợ a.
“Nàng không cảm thấy nàng hỏi rất nhiều sao ? Hay là ta trở về trả lời nàng ?” Sở Dịch không biết vì sao cứ để ý nàng, thật là một nữ nhân huyên náo !
“Là có điểm hơn ha hả, vậy chàng trả lời từng vấn đề là được !” Song Song khóe miệng giơ lên, nở nụ cười.
Nhìn khuôn mặt ngây kia tươi cười, Sở Dịch có chút hít thở không thông, trong lòng dĩ nhiên không ghét cảm giác ở chung với nàng, nhận thấy chính mình khác thường, liền mang ánh mắt nhìn đi chỗ khác, lạnh lùng nói :” Không cần nghĩ nhiều như vậy, đi chỉ là thỉnh một an”
Hắc hắc, tuy rằng trả lời vô cùng ngắn gọn, bất quá không còn băng sơn nữa, Song Song trong lòng nở nụ cười.
Phút chốc đã tới hoàng cung, thật đồ sộ hùng vĩ nha, Song Song bị hoàng cung trước mặt làm cho chấn động, mắt nhìn một vòng không chớp mới phát hiện , Sở Dịch đã đi rất xa rồi, nàng vội vàng đuổi theo kéo ống tay áo hắn.
Sở Dịch nhìn người đột nhiên kéo mình lại, không giải thích được vì sao nàng làm như thế, đang muốn mở miệng nói buông tay thì, Song Song tội nghiệp nói :” Ở đây thật lớn, ta sẽ lạc đường, chàng với ta cùng đi có được hay không ?
Lạc đường ? Sở Dịch thật muốn cười to lên, hắn như vậy đã vài lần rồi ? Tuy rằng hắn rất muốn nói cho nàng rằng lễ nghi không hợp, thế nhưng nhìn ánh mắt chờ mong thế kia, hắn không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, tùy ý Song Song kéo hắn.
Đi qua một cây cầu nhỏ, vài hành lang dài, cũng không biết qua mấy cánh cửa, Song Song thật sự không phân biệt được phương hướng nữa rồi.
Song Song thấy một lão bà quần áo hoa lệ cũng rất hiền lành đang ngồi trong đình lý cách đó không xa, bên cạnh một nam tử tuấn dật mặc hoàng bào tuổi còn rất trẻ, đài khái so với Sở Dịch cũng không hơn kém nhiều. Phía trước có mấy nha hoàn hầu hạ đang đứng. Thái hậu cùng hoàng thượng ? Thái hậu ! Thế nhưng thật quen mặt a, Song Song trong lòng nói thầm. Lôi kéo Sở Dịch nhẹ buông tay, nhanh chân đi về phái trước.
Nhìn thái hậu trước mắt, Song Song trong đầu nhớ lại, mắt mở thật to, miệng không kịp ngăn “ A” một tiếng, nàng rốt cục biết lão bà bà ngất trước cửa nhà nàng hôm đó là ai !
Ngày đó thái hậu một thân vải thô áo tang, mà hiện tại trước mắt lại là một thái hậu quần áo hoa lệ ung dung đẹp đẽ quý phái, Song Song chợt có chút không hiểu, ngẫm nghĩ một chút hỏi thẳng thái hậu có lẽ là tốt nhất . Chỉ có thái hậu là biết rõ nhất thôi !
Thái hậu cười mà không nói, hoàng đế vẻ mặt nghi ngờ, Sở Dịch trong lòng cũng không giải thích được, nữ nhân này sao lại biểu hiện như thế, nhìn thấy thái hậu cùng hoàng thượng mà như vậy !
“Thế nào, nhìn thấy thái hậu cùng trẫm như thế liền giật mình ?” Hoàng thượng cười hỏi, biểu tình của Song Song làm hắn nở nụ cười. Thật là một nữ tử xinh đẹp mĩ lệ, rất xứng với Sở Dịch.
Song Song kinh ngạc phát hiện chính mình thật thất lễ, vội vã hướng hoàng thượng cùng thái hậu thỉnh an. Bất quá trong lòng nghi vấn cứ chất chồng, nhưng lại nghĩ hoàn cảnh này không thích hợp đi hỏi, không thể làm gì khác hơn là đứng chôn chân một chỗ không mở miệng, len lén quan sát biểu cảm của thái hậu.
Thái hậu nhìn Song Song trước mắt trong lòng vui vẻ không thôi, mở iệng nói “ Thực sự là một mĩ nhân tinh khiết như nước đây !” Lập tức lại mở miệng nói “Hoàng thượng a, ngươi cùng Sở Dịch đi nơi khác, ai gia muốn cùng cháu dâu tâm tình một chút.” Thái hậu nhìn mặt Song Song viết toàn dấu chấm hỏi, vội vàng đuổi người.
Sở Dịch cùng hoàng đế thức thời ly khai.
“Thế nào, không nhận ra ai gia sao ?” Thái hậu cười ha hả hỏi Song Song.
Cái náy Song Song rất rõ, ngày đó xác thực thái hậu “té xỉu” trước cửa nhà nàng nha. Song Song nghĩ đến mình bị mạc danh kì diệu tứ hôn, gả cho Sở Dịch, nói như vậy đều là thái hậu sắp đặt, mà ngày đó thái hậu té xỉu trước cửa nhà cũng vừa khớp, nghĩ tới đây, nàng không khỏi muốn khóc. Sự tình dĩ nhiên là như vậy !
Thái hậu nhìn Song Song nãy giờ không nói gì, liền hỏi :” Thế nào, tức giận ai gia ?”
Song Song có điểm dở khóc dở cười, vội vàng cúi người :” Thái hậu nói đùa, Song Song không dám”
“Đến đây , cùng ai gia nói chuyện.” Thái hậu gọi Song Song ngồi ở bên cạnh.
Cứ như vậy, thái hậu nói về Sở Dịch, nói về lo lắng của người, thậm chí thái hậu còn nói tiếp với nàng, người lo lắng Sở Dịch thích nam nhân nên sẽ tìm cách, Song Song trừng lớn mắt, không thể tin được thái hậu dĩ nhiên sẽ có như thế tìm cách !
Cũng nói Sở Dịch từ nhỏ luôn cô độc cùng lẻ loi, đúng vậy, tình yêu của cha mẹ không ai có thể thay được. Song Song không có mẫu thân là tiếc nuối lớn nhất của nàng, vì thế nàng luôn rất yêu thương, rất lo lắng phụ thân. Đối Sở Dịch, nàng càng thêm đồng cảm, nàng quyết định phải bảo vệ thật tốt tướng công nhà nàng. Đương nhiên Song Song cũng rất thích vị lão nhân gia đầy thú vị này !