Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã năm trôi qua…
Trải qua năm thời gian, bởi vì có Mục giúp sức, thương thế của Lôi Ảnh cũng đã khỏi hẳn, cơ hồ là không có gì đáng ngại, hoàn toàn không có một chút di chứng nào.
Có điều, do để rút ngắn thời gian chữa thương cho Lôi Ảnh, Mục đã dùng thần thức phong bế linh hồn của nó lại, sau đó thì trực tiếp dùng linh lực của bản thân để điều khiển cơ thể của Lôi Ảnh, khiến cho tốc độ khôi phục tăng lên gấp mấy lần.
Lúc này, bởi vì thương thế đã bình phục, Mục cũng đã đã giải khai phong ấn bên trong linh hồn của Lôi Ảnh, để cho nó một lần nữa tiếp quản lại cơ thể của bản thân.
“Cảm giác thế nào rồi?” Mục vừa ngồi tu luyện, vừa hỏi.
Sau khi tiếp quản lại thân thể, Lôi Ảnh liền đi vài vòng, sau đó thì thử vận chuyển linh lực trong cơ thể.
Rất nhanh, Lôi Ảnh liền thu hồi linh lực lại, sau đó thì kinh ngạc, hỏi: “Sư phụ, hiện tại thương thế của con đã bình phục, cảm giác vô cùng thống khoái…”
Dừng lại một chút, Lôi Ảnh liền nói tiếp: “Sư phụ, sao con lại cảm thấy tốc độ vận chuyển linh lực nhanh hơn trước rất nhiều?”
“Ha… Ha… Ha…”
Mục cười lên mấy tiếng, sau đó thì nhàn nhã đáp: “Cái này thì có gì khó hiểu, chính là nhờ công lao của cái đống đan dược mà ngươi đã ăn vào …”
“Đan dược…?” Lôi Ảnh có chút mờ mịt, nó lập tức lục lọi lại trong ký ức, nhưng vẫn không tìm được điều gì quan trọng.
“Không sai, chính là đan dược…”
Mục lại tiếp: “Kỳ thực, trước khi ngươi hôn mê, ngươi đã ăn vào toàn bộ đan dược mà ta cho ngươi, chính vì thế mà trong cơ thể của ngươi tồn tại một lượng lớn dược lực…”
“Có điều, bởi vì lượng dược lực đó quá lớn, mà cơ thể của ngươi lại bị thương, thành ra kinh mạch của ngươi phải chịu một áp lực kinh khủng…”
“Nếu như ta không đến kịp để giúp ngươi luyện hóa cái đống dược lực đó, e rằng ngươi đã sớm bạo thể mà chết rồi…”
“Cơ mà, mạng của ngươi cũng đủ lớn, lại nhân họa đắc phúc…”
“Lúc đó, kinh mạch của ngươi bị thương rất nghiêm trọng, ta trong lúc giúp ngươi luyện hóa dược lực, ta đã đưa một lượng lớn dược lực để chữa trị cho kinh mạch của ngươi, thành ra bây giờ, kinh mạch của ngươi đã cứng rắn hơn trước rất nhiều, chính vì thế mà tốc độ vận chuyển linh lực mới nhanh như vậy…”
Nghe lấy Mục giải thích, Lôi Ảnh liền hiểu được những gì đã xảy ra, nó cũng đồng thời cảm thấy bản thân vô cùng may mắn…
Còn không để cho Lôi Ảnh chìm vào bên trong suy nghĩ, Mục liền lên tiếng, hỏi: “Nói đi, ngươi tại sao lại bị đám ngươi kia truy sát?”
“A…”
Nghe thấy Mục hỏi như vậy, Lôi Ảnh liền từ trong suy nghĩ trở về thực tại, liên hô lên một tiếng…
Rất nhanh, Lôi Ảnh liền đáp: “Sư phụ, chuyện này phải kể từ khi con đột phá lên yêu thú cấp …”
Cứ như vậy, Lôi Ảnh liền bắt đầu kể về những gì mà bản thân nó đã trải qua sau khi lịch luyện trên Nhật Nguyệt Đại Lục…
Kể từ khi đặt chân vào Nhật Nguyệt Đại Lục, Lôi Ảnh liền cực kỳ cẩn thận, mọi hành động đều vô cùng cẩn mật, chỉ khi nó nắm chắc hơn tám phần thì mới hành động, chỉ cần xuất hiện một chút biến cố là nó sẽ rút lui, bảo toàn bản thân.
Bởi vì hành động cẩn mật như vậy, thành ra cũng không quá mấy năm, Lôi Ảnh liền tìm thấy đủ tài nguyên để tu luyện, cũng như là chuẩn bị đủ tài nguyên để đột phá yêu thú cấp .
Trong lúc đột phá, Lôi Ảnh đã chọn một nơi vô cùng bí mật, cơ hồ là không có ai biết đường đi tới nơi đó.
Cứ như vậy, Lôi Ảnh liền thuận lợi đột phá yêu thú cấp mà không gặp bất cứ trở ngại gì…
Tiếp đó một đoạn thời gian, khi mà Lôi Ảnh chuẩn bị đột phá yêu thú cấp , cũng chính là năm về trước…
Khi ấy, mặc dù bản thân Lôi Ảnh đã vô cùng cẩn mật, đột phá cảnh giới cũng vô cùng thuận lợi, thế nhưng do động tĩnh mà nó gây ra quá lớn, thành ra liền hấp dẫn sự chú ý của một tên hồn sư.
Người đến chính là một tên cấp Hồn Đấu La, vũ hồn là Vong Linh Thư, tên gọi là Ảm Ma.
Theo như lời của Lôi Ảnh, Ảm Ma chính là giáo chủ của Thánh Linh Giáo, chính là một tổ chức của hồn sư trên Nhật Nguyệt Đại Lục, cũng giống như Vũ Hồn Điện tại Đấu La Đại Lục.
Có điều, nếu như Vũ Hồn Điện là tập hợp của hồn sư, mục đích là để truy sát Tà Hồn Sư, thì Thánh Linh Giáo lại hoàn toàn ngược lại…
Sở dĩ có chuyện như vậy là bởi vì, toàn bộ trên dưới của Thánh Linh Giáo, từ giáo chủ cho đến trưởng lão, thậm chí đến ngay cả đệ tử, tất cả đều là Tà Hồn Sư, không hề có một người nào bình thường.
Lại nói một chút về giáo chủ của Thánh Linh Giáo - Ảm Ma…
Tại Nhật Nguyệt Đại Lục, số lượng người sở hữu vũ hồn dạng sách là rất nhiều, thế nhưng phần lớn lại đều không có hồn lực, mà số ít người có hồn lực thì lại không thể đạt được cảnh giới cao trong tương lai…
Mặc dù Ảm Ma sở hữu vũ hồn là một quyển sách, tiên thiên hồn lực của hắn cũng không cao, cũng chỉ có cấp hồn lực, thế nhưng, vũ hồn của hắn lại sở hữu một loại năng lực, đó chính là có thể gia tăng sức mạnh bằng cách cắn nuốt linh hồn.
Từ khi biết được khả năng đó của vũ hồn, Ảm Ma liền dựa vào cái thiên phú này mà dần dần quật khởi, rất nhanh đã từ một tên nhãi miệng còn hôi sữa, cuối cùng sau năm, hắn cũng đã trở thành một tôn cấp Hồn Đấu La.
Bởi vì sở hữu vũ hồn dạng sách, mà lại có khả năng cắn nuốt linh hồn, chính vì thế mà Ảm Ma đã đặt tên cho vũ hồn của bản thân là Vong Linh Thư, ý nghĩa chính là một cuốn sách điều khiển vong linh.
Nghe tới đây, Mục liền cười cười, đáp: “Thú vị… thú vị… không ngờ tại cái vị diện này vẫn còn người có thể sở hữu loại thiên phú yêu nghiệt này…”
“Nếu như tên Ảm Ma này sinh ra tại tu tiên giới, nói không chừng hắn đã có thể trở thành một đại nhân vật rồi…”
“Chỉ là đáng tiếc, đáng tiếc…”
Sau khi cảm thán một vài câu, Mục lại tiếp tục nghe Lôi Ảnh kể lại…
Mặc dù sở hữu thiên phú kinh khủng như vậy, thế nhưng Ảm Ma lại gặp phải một vấn đề rất lớn, đó chính là phẩm chất của linh hồn.
Nếu như khi còn là một tên cấp Hồn Sĩ, Ảm Ma có thể dựa vào việc cắn nuốt linh hồn của mấy đầu hồn thú năm mà tăng cấp thì nay lại khác…
Bởi vì hiện tại Ảm Ma đã cấp Hồn Đấu La, chính vì thế mà để đột phá cảnh giới cấp, tiến vào Phong Hào Đấu La, Ảm Ma cần phải cắn nuốt linh hồn của một đầu hồn thú vạn năm, như vậy thì mới có thể tiến cấp.
Có điều, hồn thú vạn năm đâu có dễ tìm như vậy…
Lại nói, cứ cho là Ảm Ma có thể tìm được một đầu hồn thú vạn năm thì hắn cũng không có đủ thực lực để giết chết nó, dù sao thì chiến lực của một đầu hồn thú vạn năm vô cùng kinh khủng, không phải là một tên cấp Hồn Đấu La như hắn có thể chịu được.
Cứ như vậy, vốn tưởng rằng đời này, bản thân sẽ không bao giờ đột phá được cái cảnh giới kia, Ảm Ma liền chán nản, đi dạo qua một vòng Tà Ma Sâm Lâm.
Nào ngờ, khi đi qua nơi này, Ảm Ma lại phát hiện được động tĩnh vô cùng lớn, ngay khi hắn tiến lại kiểm tra thì phát hiện ra Lôi Ảnh.
Bởi vì là một kẻ chuyên đi cắn nuốt linh hồn, chính vì thế mà Ảm Ma rất nhanh đã xác định được, linh hồn của Lôi Ảnh có thể so sánh với một đầu hồn thú vạn năm, chính vì thế mà mới có ý định ra tay với Lôi Ảnh.
Sở dĩ linh hồn của Lôi Ảnh có thể so sánh với một đầu hồn thú vạn năm… tất cả đều nằm ở linh trí.
Không sai, chính là linh trí.
Năm đó, khi thu Lôi Ảnh làm đệ tử, Mục đã tốn không ít tâm tử để khai mở linh trí cho nó, chính vì thế mà linh hồn của Lôi Ảnh mới có thể so sánh với linh hồn của một đầu hồn thú vạn năm.
“Nói như vậy, ngươi sau khi đột phá yêu thú cấp thì bị tên Ảm Ma kia truy sát?” Mục hỏi.
“Đúng vậy, thưa sư phụ!!” Lôi Ảnh đáp.
Tiếp đó, Ảm Ma liền lập tức truy bắt Lôi Ảnh.
Có điều, Lôi Ảnh dù sao cũng là kẻ tu luyện Thượng Yêu Thần Quyết, tự nhiên thực lực của bản thân nó cũng không thể xem thường.
Mặc dù có chút chật vật, nhưng Lôi Ảnh đã sử dụng cái đống Bạo Tạc Phù, pháp khí bên trong túi trữ vật cùng bố trí một chút bẫy rập, rất nhanh nó đã tạo ra vô số thương tích cho tên Hồn Đấu La kia.
Có điều, chỉ với bao nhiêu thủ đoạn đó, Lôi Ảnh không cách nào có thể giết chết được Ảm Ma, nhưng cũng đủ để nó có thời gian đào tẩu.
Sau khi đã để cho Lôi Ảnh chạy thoát, Ảm Ma liền trở về Thánh Linh Giáo một chuyến, truyền lệnh cho toàn bộ tông môn tiến vào Tà Ma Sâm Lâm, nhanh chóng tìm kiếm tung tích của Lôi Ảnh.
Cứ như vậy, mọi chuyện diễn ra như năm trước, Lôi Ảnh bị thuộc hạ của Ảm Ma truy sát.
.