Tu Chân Thế Giới

chương 837: đại trưởng lão thiêu đốt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tả Mạc ngửa mặt nhìn thân thể tiểu hoả trên đầu đang bành trướng gấp mấy chục lần, nhìn tới mức trợn mắt há mồm.

Đó là hư thiên ly hoả đấy!

Trong truyền thuyết ở sâu trong hư không vô tận có hư thiên ly hoả thiêu đốt cả vạn năm! Ngay cả Tả Mạc cũng không dám để hư thiên ly hoả dính vào người.

Thái dương thần hoả dương cương bá đạo, nếu tu luyện ở sâu bên trong hoặc ở trung tâm của thái dương thì thần hoả so với hư thiên ly hoả còn mạnh hơn gấp nhiều lần, thái dương thiêu đốt đâu chỉ ngàn vạn năm?

Nhưng trước mắt, thái dương thần hoả trong cơ thể Tả Mạc lại không thể mạnh bằng hư thiên ly hoả này.

Vậy mà tiểu hoả lại có thể thôn phệ được hư thiên ly hoả!

Mặc dù nghe Bồ yêu nói thế Tả Mạc liền có dự đoán nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn giật nảy mình. Ai ya, xem ra mấy đứa con mình chẳng có đứa nào kém cả!

Trong lòng Tả Mạc không khỏi dương dương tự đắc.

Đại trưởng lão càng thêm bất ngờ, gia hoả tròn vo như khí cầu này làm sao có thể thôn phệ được hư thiên ly hoả chứ?

Người khác có thể không biết sự lợi hại của hư thiên ly hoả nhưng hắn thì sao không biết được chứ? Lúc hắn triệu hồi hư thiên ly hoả từ sâu trong hư không vô tận, hắn đã phải cố gắng hết sức, hi vọng có thể thuần hoá được hư thiên ly hoả để bản thân sử dụng.

Hư thiên ly hoả sinh ra ở sâu trong hư không, là một trong thần hoả của thiên hạ.

Nhưng bất luận hắn nỗ lực thế nào cũng không thể thuần phục được hư thiên ly hoả. Hư thiên ly hoả có rất nhiều đặc tính của hư không, hoả tính lại vô cùng mãnh liệt, hắn từng thí nghiệm nhiều lần, bất luận hắn dùng thứ gì chỉ cần nhiễm một chút hư thiên ly hoả thì thứ đó sẽ nhanh chóng bị thiêu đốt thành tro bụi rồi tan biến vào hư không.

Đại trưởng lão nghĩ hết cách nhưng không thể làm được gì nên chỉ có thể biến nó thành sát chiêu của mình.

Cho nên khi hắn nhìn thấy tiểu hoả tròn vo có thể thôn phệ mấy ngàn ngọn hư thiên ly hoả thì không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Nhìn qua thì tiểu hoả rất béo, béo tới mức tròn trùng trục, đại trưởng lão không thể nhận ra lai lịch của tiểu hoả nhưng có một điểm không thể nghi ngờ, có thể thôn phệ hư thiên ly hoả chắc chắn chính là kì thú hiếm thấy trong thiên hạ!

Quả nhiên trên tay Tả Mạc có rất nhiều lá bài chưa lật.

Ánh mắt đại trưởng lão không kìm được mà nhìn về phía đại trưởng lão, trong mắt hắn thiếu niên nhìn qua không có chút đặc biệt này càng ngày càng trở nên thâm sâu khó lường!

Nhưng giờ phút này hắn không có nhiều thời gian để nghĩ, không có hư thiên ly hoả ngăn cản, một kiếm kia của Vi Thắng đã tới trước mặt.

Sở học về thần văn của đại trưởng lão đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, mặc dù xuất hiện biến cố bất ngờ nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Tầng mây trên đỉnh đầu đã biến mất một lần nữa lại xuất hiện, dày đặc.

"Lôi!"

Ầm ầm, toàn bộ tầng mây giống như tỉnh giấc, vô số ngân xà quay cuồng, bầu trời rực sáng.

Thần văn xung quanh thân thể đại trưởng lão dần sáng lên.

Ầm ầm ầm!

Một tia sét to bằng cánh tay từ trên trời giáng xuống, vô cùng chuẩn xác đánh trúng vào kiếm mang của Vi Thắng!

Ầm ầm ầm!

Trong chớp mắt, vài chục tia sét liên tiếp đánh trúng kiếm mang của Vi Thắng.

Kiếm mang của Vi Thắng bị vài chục tia sét đánh trúng thì ầm ầm sụp đổ!

Đại trưởng lão khẽ thở phào một cái, kiếm mang vừa rồi chỉ cách hắn có trăm trượng, có thể nói là vô cùng nguy hiểm. Nói thật, hắn không hề khinh thường Vi Thắng nên vừa ra tay đã dùng tới hư thiên ly hoả, nhưng không ngờ tới đang thuận lợi thì bị Tả Mạc chen ngang phá hỏng.

Mặc dù sấm sét đã ngăn cản được kiếm mang nhưng đại trưởng lão biết hắn đã mất đi tiên cơ.

Quả nhiên, đạo kiếm mang thứ hai của Vi Thắng đã đến trước mắt.

Một đạo kiếm mang hầu như không khác gì so với lúc nãy, cũng ong ong run rẩy làm người ta khiếp sợ nhưng hiển nhiên so với vừa rồi thì hung hiểm hơn nhiều, huyết sắc trên kiếm mang càng thêm ngưng thực!

Mắt đại trưởng lão nheo lại, ánh mắt càng trở nên ngưng trọng.

Ở viền của kiếm mang màu đỏ đã có thêm một tầng hắc ám, người hơi vô tâm chỉ sợ khó có thể phát hiện ra điều này. Đại trưởng lão vô cùng quen thuộc với tầng hắc ám mỏng manh này!

Hư không vô tận!

Vi Thắng lại có thể đưa hư không vô tận hoá vào trong kiếm ý của bản thân!

Hắn sốc.

Ầm!

Sấm sét từ trên trời không ngừng đánh trúng kiếm mang nhưng những tia sét vô cùng dũng mãnh kia khi chạm vào kiếm mang thì lại biến mất không còn chút dấu vết nào, kiếm mang lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Tầng hắc ám mỏng manh kia lại giống như động không đáy, toàn bộ tia sét đều bị hút vào trong đó.

Quả nhiên!

Đại trưởng lão biết suy đoán của bản thân không nhầm, thiếu niến trước mặt đã khiến hắn bị sốc, tuổi còn trẻ như vậy mà có thể đạt trình độ như này, thật quá lợi hại!

Trong lòng đại trưởng lão vô cùng cảm khái, Mạc Vân Hải bừng bừng sinh cơ, cũng chỉ có Côn Luân mới có thể so sánh với nó.

Hắn có chút hâm mộ.

Chút hâm mộ này chỉ hiện ra trong giây lát rồi rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là sát cơ lạnh lẽo!

Những thiếu niên thiên tài này nếu chờ bọn họ có đủ lông cánh thì đó chính ngày tàn của Thiên Hoàn. Chỉ có thể thừa lúc những thiếu niên này còn chưa phá kén chui ra, bóp chết bọn họ từ trong trứng nước thì mới có thể đảm bảo an toàn cho Thiên Hoàn!

Trong lòng đại trưởng lão chẳng có chút tâm tư ái tài nào, chỉ có sát cơ nồng nặc ngưng thực!

Từ nhỏ hắn đã lớn lên ở Thiên Hoàn, tình yêu đối với Thiên Hoàn sớm đã thấm vào trong xương cốt.

Nếu chỉ có hi sinh mới đổi được cơ hội, nếu chỉ có hi sinh mới đổi được tương lai, nếu chỉ có hi sinh mới khiến Thiên Hoàn thức tỉnh lòng tin và ý chí chiến đấu vậy hãy dùng máu của bản thân đi!

Vì Thiên Hoàn!

Đại trưởng lão ngẩng đầu, ánh mắt hắn trở nên kiên định sắt thép, trong nháy mắt này sự già nua của tuổi tác đã biến mất. Trong vô thức, hắn nhớ lại thời niên thiếu hăng hái nhiệt huyết, nhớ lại những năm tháng hào hùng bên cạnh huynh đệ có chung chí hướng, nhớ lại lúc còn trẻ mọi người đồng thanh thề bảo vệ Thiên Hoàn…

Những khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc kia giờ đã xa, giờ đây chỉ còn mỗi hắn còn sống.

Lời thề năm đó vẫn còn văng vẳng bên tai.

Trong cuồng phong, đại trưởng lão gầy gò sống lưng bỗng thẳng tắp, giống như lúc hắn còn trẻ vậy.

Khí thế cuộn trào mãnh liệt giống như thuỷ triều, không chút kiêng dè ầm ầm khuếch tán lan ra.

Hắn như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, rực sáng tới mức người ta không thể nào nhìn thẳng được!

Bên trong thần văn, đại trưởng lão vươn ngón tay điểm vào kiếm mang trước mặt một cái.

Tê!

Ba chùm sáng sáng ngời từ trong thần văn bắn ra, điên cuồng sinh trưởng, đan xen quấn lấy nhau, tốc độ nhanh như chớp, nghênh đón kiếm mang đang bay tới!

Chỉ có Tả Mạc mới có thể nhìn rõ ba chùm sáng đang đan xen quấn lấy nhau trong không trung chính là một loại phù văn nào đó!

Tốc độ của ba chùm sáng quá nhanh, nhìn qua giống như những chùm sáng thông thường.

Ba!

Chùm sáng chuẩn xác bắn trúng kiếm mang nhưng khiến Tả Mạc giật mình chính là chùm sáng lại giống như dây leo nhanh chóng quấn quanh kiếm mang, chúng nó lấy một loại phương thức huyền ảo mà quấn quanh kiếm mang.

Hư không vô tận có thể thôn phệ vạn vật lại bị những chùm sáng mảnh khảnh này trói buộc.

Trong nháy mắt, chùm sáng đã quấn quanh toàn bộ kiếm mang.

Ba!

Chùm sáng và kiếm mang đồng thời nổ tung.

Nhưng chùm sáng đứt gãy không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn nhanh như chớp bay về phía Vi Thắng!

Vi Thắng chỉ thấy mắt hoa đi, đại trưởng lão ra tay cơ hồ không thể nào theo kịp, các loại thần văn và phù văn được lão vận dụng tới cực hạn, hạ bút thành văn, liên tục thay đổi! Trước đó, hắn chưa bao giờ nghĩ tới thần văn lại có thể sử dụng như vậy, nếu chỉ là kẻ quan chiến chỉ sợ bản thân không kìm được liền vỗ tay tán thưởng.

Nhưng hắn lại phải đối mặt với nó. Chỉ cần người hơi thiếu ý chí mà gặp phải thủ đoạn giống như quỷ thần này của đại trưởng lão chỉ sợ khó tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.

Vi Thắng không hề sợ hãi, tính cách hắn vốn cứng cỏi, càng bị chèn ép thì càng cứng, gặp mạnh càng mạnh.

Hít vào một hơi thật sâu, mắt thoáng trùng xuống.

Không ngờ, nhanh như vậy đã phải dùng tới chiêu kia rồi…

Hắn biết rõ thực lực của đại trưởng lão cao hơn mình, trận chiến này sẽ rất gian nan. Hắn cũng đã sớm có sự chuẩn bị nhưng vẫn không ngờ tới nhanh như vậy bản thân đã phải sử dụng tuyệt chiêu.

Thí thần huyết kiếm trong tay dường như cảm nhận được chiến ý của Vi Thắng càng rung động mạnh.

Mùi máu tươi nồng nặc phát ra từ trên thân kiếm, xung quanh Vi Thắng như tràn ngập máu tươi. Huyết sắc nồng đậm đáng sợ với tốc độ kinh người lan tràn khắp mọi nơi.

Trong nháy mắt, mọi người như đang ở trong địa ngục màu đỏ vậy.

Bầu trời nhiễm huyết, mặt đất khô cứng mất đi sức sống, sát ý lạnh thấu xương lan tràn trong gió.

Tuyệt thế hung kiếm tích lũy vạn năm rốt cuộc cũng hiện hình!

Vẻ mặt Vi Thắng trở nên nghiêm nghị, trong đôi mắt giống như huyết lưu ly không còn sự bình tĩnh thong dong nữa, thay vào đó là biển máu sâu không thể lường đang cuộn trào mãnh liệt đầy kích động!

Ba ba ba!

Sóng khí màu đỏ lấy Vi Thắng làm trung tâm ầm ầm khuếch tán, chùm sáng đang nhào tới trước mặt lập tức ầm ầm sụp đổ.

Dị biến trước mắt không làm đại trưởng lão xao động.

Sóng khí màu đỏ hung ác độc địa vọt tới trước mặt hắn, hắn ngay cả đầu ngón tay cũng không động, sóng khí liền giống như sóng dữ vỗ vào mặt đá, ầm ầm tan vỡ, biến mất không chút dấu vết!

Hai mắt đại trưởng lão rực sáng, hắn không màng tất cả mà thiêu đốt thần lực, lần đầu tiên thần văn quanh người hắn hiện ra vẻ hoàn mỹ!

Sự hoàn mỹ chỉ tồn tại trong lý thuyết vậy mà lại xuất hiện trong thực tế. Cảm giác cường đại chưa từng có tràn ngập khắp cơ thể hắn!

Toàn bộ trời đất đều nằm trong lòng bàn tay hắn!

Hắn có thể cảm nhận được sự cường đại của đối phương, so với lúc nãy thì cường đại hơn nhiều, khí tức mà huyết kiếm phát ra giống như khí tức của hoang thú viễn cổ vừa mênh mông vừa hung tàn. Nếu vừa rồi hắn còn có chút khiếp sợ thì giờ phút này hắn chẳng cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Bởi vì hắn đã cường đại hơn!

Không nói tới huyết kiếm của Vi Thắng đang phát uy, nếu cả ba người đối phương cùng lên hay thêm những người khác nữa hắn cũng không run sợ.

Toàn bộ thiên địa đều đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn!

Thần văn mới là thiên đạo chân chính!

Chỉ cần thần văn hoàn mỹ thì nó có thể khống chế một giới, bản thân cũng có thể tự thành một giới, không gì không làm được, nó là bất khả chiến bại!

Giờ đây, thứ mà cả đời hắn theo đuổi đang do hắn thực hiện, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác vui sướng. Xúc tu của khỏa thần văn hoàn mỹ này đã vươn tới từng ngóc ngách của giới, bất cứ biến hóa nào dù là nhỏ nhất của giới đều hiện rõ trong đầu hắn.

Ở trong giới này hắn chính là chúa tể!

Trong truyền thuyết, cường giả viễn cổ có thể hủy trời diệt đất, hái trăng thu sao.

Giờ phút này, hắn rốt cuộc cũng đã bước vào lĩnh vực này!

Trong lòng vui sướng khiến hắn nhịn không được ngửa mặt cười dài.

"Ha ha ha ha…"

Tiếng cười của hắn không lớn nhưng trong nháy mắt đã vang vọng khắp các ngóc ngách của giới, cả giới đều có thể nghe rõ tiếng cười này.

Hai người Tả Mạc và Tằng Liên Nhi đồng loạt biến sắc, mặt vàng như nghệ.

Hai người đều có truyền thừa thần lực hoàn chỉnh, bọn họ biết đây là cái gì. Ngay cả cường giả ở thời đại viễn cổ có thể tiến vào cảnh giới này cũng không nhiều.

Thần chi lĩnh vực! (Lĩnh vực của thần)

Truyện Chữ Hay