Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

chương 41

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chủ nhật, tôi đưa Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp đến nhà Lưu Tử Nghiên sớm, đó cũng là ngôi nhà mà Tống Cẩm Du ở ban đầu.

Chỉ thấy trong phòng khách bày rất nhiều đồ chơi và đồ ăn nhẹ, trong nhà treo đầy bóng bay và đồ trang trí.

Mới sáng sớm Diêu Tinh Nam đã rộn ràng cosplay thành gấu trúc, Lý Y Hợp mặc một bộ khủng long nhỏ màu xanh lá cây, Diêu Tông Thịnh thì cosplay thành Husky. Ba đứa trẻ vừa gặp mặt đã cười haha.

Vì Lâm Thục Tĩnh và Tiểu Dục vẫn chưa đến nên Lưu Tử Nghiên sắp xếp cho ba đứa nhỏ chơi trước trong khu vui chơi mà cô ấy đã xây cho Diêu Tông Thịnh, ở góc đó có một bức tường được sơn thành bảng đen để bọn nhỏ viết viết vẽ vẽ trên đó, các bạn nhỏ chơi vui vô cùng!

“Sao bác sĩ Lý không đến?” – Lưu Tử Nghiên hỏi tôi.

“Anh ấy… anh ấy có chút việc.” – Tôi trả lời.

“Hôm nay là chủ nhật mà?” – Lưu Tử Nghiên lấy làm lạ.

“Hôm nay chú và dì La hẹn hò rồi.”

Lý Y Hợp không biết từ đâu chui ra, ngẩng đầu chen vào một câu.

Vẻ mặt của Lưu Tử Nghiên lập tức trở nên kinh ngạc, nhưng cho dù cô ấy có hỏi thế nào, tôi cũng không đáp ứng nguyện vọng tám chuyện của cô ấy. Thấy tôi không tiếp chuyện, cô ấy cũng không để ý.

Hai ngày nay tâm trạng của cô ấy rất tốt. Hai ngày trước, đoạn video quay cảnh Trương Niệm Chi tự nhận mình hạ độc trong phòng bệnh của Hứa Kim Lan, có ý đồ hãm hại Diêu Kế Lai được tung lên TV và internet; công chúng bỗng nhiên tỉnh ngộ, không chỉ những người trước đó vô cùng ghét Diêu Kế Lai vì những bài viết bôi đen trên mạng, mà ngay cả những người không bao giờ quan tâm đến những tin tức lộn xộn này cũng đều biết đầu đuôi vụ việc này.

Những lời mắng nhiếc Diêu Kế Lai trước đó trong chốc lát đã biến mất, mọi người ngay lập tức đồng cảm và ủng hộ Diêu Kế Lai, rõ ràng nhất chính là, giá cổ phiếu của công ty Diêu Kế Lai tăng rất nhanh, trước nay chưa từng có!

Tất nhiên đây không phải là điều khiến Lưu Tử Nghiên hạnh phúc nhất. Điều khiến cô ấy hạnh phúc nhất hai ngày này là Diêu Kế Lai đã cầu hôn cô ấy rồi!

Vừa được cầu hôn xong cô ấy đã nói với tôi ngay lập tức. Ban đầu, trong niềm vui của cô ấy có chút do dự và áy náy, nhưng sau khi tôi liên tục nói rằng tôi thực sự, thực sự không bận tâm, cô ấy đã cười rồi bật khóc lớn.

Ở đầu dây bên kia, cô ấy nức nở không ngừng, trong tiếng khóc đầy sự ấm ức và bi thương. Tôi im lặng lắng nghe hồi lâu, tôi biết tảng đá lớn này đã nằm trong lòng cô ấy rất lâu rất lâu rồi. Mấy năm này cô ấy sống rất khổ, một mặt là người mình yêu không yêu mình, mặt khác là vì người phụ nữ bị cô ấy hại đó; ân hận và hổ thẹn đã đè nén cô ấy nhiều năm như vậy, nhưng cô ấy vẫn kiên trì chờ cho đến bây giờ.

Tôi nhẹ giọng an ủi, cho đến khi cô ấy thút thít cảm ơn tôi xong, tôi mới cúp điện thoại.

Lúc này cô ấy đang mặc bộ váy màu hồng phấn, đi tới đi lui trong nhà như một nàng tiên hoa, tôi không khỏi mỉm cười.

Một lúc sau, thư ký Cao lái xe đến nhà Lưu Tử Nghiên. Hóa ra là Diêu Kế Lai sai anh ta đi giao đồ, quan trọng là trong đó có một chiếc bánh kem cực lớn và hai bộ quần áo trẻ em.

Khi tôi mở chiếc váy công chúa của Diêu Tinh Nam ra, thư ký Cao vừa cười vừa nói: “Hai bộ đồ này do chính tay Diêu tổng chọn đó! Để không phụ tấm chân tình của Diêu tổng, hi vọng hai bạn nhỏ có thể nhanh chóng mặc vào nha.”

“Tôi biết rồi.” – Lưu Tử Nghiên hỏi thêm – “Kế Lai không đến sao?”

“Diêu tổng còn có chút việc nên không thể đến được ạ!”

Khi nói lời này, thư ký Cao liếc hai chúng tôi, ánh mắt này rất nhanh, trong mắt có gì đó khiến người khác không thoải mái, nhưng tôi không bắt được. Dạo này tôi nghỉ ngơi không được tốt lắm, chắc là đã nhìn nhầm.

“Đã phiền anh tới đây một chuyến rồi.” – Lưu Tử Nghiên không để ý chuyện xảy ra vừa rồi, cười với Thư ký Cao rồi bảo anh ta đi.

Sau khi thư ký Cao rời đi, tôi cầm chiếc váy công chúa lên nhìn một chút, rồi lại nhìn về phía Diêu Tinh Nam – người mà mới sáng sớm đã nhốn nháo đòi mặc bộ gấu trúc – đang chơi rất vui vẻ, thế là tôi đặt cái váy sang một bên.

Lưu Tử Nghiên cũng cầm bộ đồ hoàng tử Diêu Kế Lai mua cho Diêu Tông Thịnh lên xem, sau đó bỏ qua một bên, tôi nhìn thấy nụ cười bất lực trên khuôn mặt cô ấy.

“Sao vậy?” – Tôi hỏi cô ấy.

“Đồ có chút nhỏ, Tông Thịnh của chúng ta mặc không vừa.” – Cô ấy cũng không để ý lắm, nói rồi còn nhìn phía ba đứa trẻ đang túm tụm lại cùng nhau vẽ lên tường đen – “Có vẻ Lý Y Hợp sẽ vừa.”

Nói xong cô ấy bỏ bánh kem lên bàn chung với cái bánh cô đã chuẩn bị từ sớm.

Hai chúng tôi trò chuyện được một lúc thì Lâm Thục Tĩnh và Tiểu Dục đến. Tiểu Dục đang cosplay hươu cao cổ, chiếc cổ cao vút trên không trung, con bé vừa đi vừa uốn éo, dễ thương chết mất.

Lâm Thục Tĩnh vừa vào cửa đã lấy kẹp tóc ra đưa cho tôi, tôi gọi Diêu Tinh Nam, con bé nhận lấy chiếc kẹp rồi cảm ơn, sau đó chạy đến trước mặt Lưu Tử Nghiên, ngọt ngào nói: “Dì Tử Nghiên, con có thể tặng một cái kẹp tóc mà dì tặng con cho Tiểu Dục không ạ? Như vậy con và bạn tốt Tiểu Dục của con mỗi người sẽ có một cái rồi.”

Dưới sự đồng ý của Lưu Tử Nghiên, Diêu Tinh Nam vui sướng chạy tới kẹp lên tóc Tiểu Dục, vừa kẹp vừa to giọng giải thích: “Hôm nay mình kẹp một cái kẹp cà rốt, lần sau chúng ta có thể đeo giống nhau rồi!”

Mọi người đã đến đông đủ, Lưu Tử Nghiên khơi dậy tinh thần, tổ chức cho chúng tôi chơi những trò chơi nhỏ như xếp báo, xếp đội hình đấm bốc, vẽ tranh đoán chữ... Các trò chơi nhỏ lần lượt diễn ra, mấy đứa nhỏ chơi rất vui vẻ, có thể cảm nhận được Lưu Tử Nghiên thực sự đã tốn rất nhiều tâm sức để tổ chức bữa tiệc này cho Diêu Tông Thịnh.

Giờ giải lao, khi mọi người đang ngồi trên thảm nghỉ ngơi, tôi không khỏi thán phục rằng Lưu Tử Nghiên quả thực là một người mẹ tốt.

Giờ đây Diêu Kế Lai đã buông bỏ khúc mắc và mở lòng đón nhận cô ấy, hai người có thể tạo thành một gia đình khiến người khác ghen tị.

Khi đang lau mồ hôi cho Diêu Tinh Nam, tôi nghe thấy Tiểu Dục nói với Lâm Thục Tĩnh: "Dì nhỏ, cái này sắp đổ rồi!"

Giọng nói ngọt ngào của con bé chưa dừng lại đã nghe thấy Lâm Thục Tĩnh kinh ngạc hô lên: “Cẩn thận!”

Tôi vội vàng quay lại nhìn, chiếc bánh mà Diêu Kế Lai đưa tới không biết từ lúc nào đã bị thứ gì đó đẩy đến mép bàn, Tiểu Dục vừa đi ngang, cái đầu hươu cao cổ của con bé đã móc trúng miếng bánh.

Mọi người chưa kịp phản ứng lại thì cái bánh kem đó chao đảo, đổ ào xuống, trùng hợp dây vào Tiểu Dục và Lý Y Hợp đang đứng gần con bé.

Mấy người lớn vội vàng đứng dậy tiến tới, Tiểu Dục có chút kinh hãi, cảm thấy mình đã gây họa nên sợ đến mức không biết phải làm gì. Lý Y Hợp cũng ngây người đứng bên cạnh, hết nhìn cái bánh kem trên sàn rồi lại nhìn tôi.

“Không sao không sao, đều tại dì vừa nãy không để bánh cẩn thận.” – Lưu Tử Nghiên phản ứng rất nhanh – “Tiểu Dục và Y Hợp không sao chứ?”

Tiểu Dục có chút rụt rè nhìn Lâm Thục Tĩnh, Lâm Thục Tĩnh đang lấy khăn giấy lau kem trên người con bé, an ủi vài câu, nói không sao không có chuyện gì cả, lúc này Tiểu Dục mới thở phào nhẹ nhõm và xin lỗi Lưu Tử Nghiên: "Con xin lỗi dì ạ, con không cố ý đâu."

“Không sao, là dì không tốt, dọa Tiểu Dục rồi.” – Lưu Tử Nghiên nhẹ nhàng trả lời – “Chúng ta còn một cái bánh khác, con đừng lo.”

Tôi lấy giấy lau kem trên người Lý Y Hợp, lúc này Diêu Tinh Nam nói: “Mẹ ơi, quần áo của Tiểu Dục và anh Y Hợp đều bị bẩn rồi!”

Nghe vậy, Lưu Tử Nghiên giống như nghĩ ra điều gì, vội vàng đem bộ đồ tiểu hoàng tử đưa cho tôi: "Mặc cái này cho thằng bé."

Tôi hơi kinh ngạc, vội vàng nhìn Diêu Tông Thịnh, chỉ nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa hồng hào của Diêu Tông Thịnh viết ba chữ “Không để tâm” thật to: "Con không thích bộ đồ đó, tặng cho cậu ấy!"

Diêu Tinh Nam thấy thế cũng vội vàng nắm góc áo của tôi nói lớn: “Mẹ mẹ, con muốn tặng váy công chúa cho Tiểu Dục, được không ạ?”

Tôi trả lời đó là đồ của con bé, nó có thể tự quyết định. Khi tôi lấy chiếc váy công chúa đưa cho con bé, Tinh Nam nhỏ hình như có chút ngẩn người, nhưng nó đã nhanh chóng tặng chiếc váy cho Tiểu Dục.

Sau khi Tiểu Dục và Lý Y Hợp thay quần áo xong, bốn đứa trẻ lại chơi trò công chúa và hoàng tử kết hôn. Diêu Tinh Nam nói rằng bản thân là một con gấu trúc con, vì vậy sẽ biểu diễn một quả bóng lăn cho công chúa và hoàng tử xem; con bé cuộn người thành một quả cầu, nằm trên thảm lăn qua lăn lại, cái biểu cảm ngây thơ đáng yêu đó của con bé làm cho mọi người cười lớn.

Diêu Tông Thịnh cũng không chịu thua kém, thằng bé đang mặc bộ đồ chó Husky, vì vậy nhất định bắt Lý Y Hợp ném đồ đi cho thằng bé nhặt lại, điều này khiến Lý Y Hợp phải đi loanh quanh trong phòng khách tìm đồ thích hợp ném để ra ngoài.

Nhìn thấy chúng vui vẻ, suy nghĩ của tôi lại trôi đi nơi khác, Lưu Tử Nghiên sợ có chuyện ngoài ý muốn khác nên cứ vây quanh bọn trẻ.

Không biết từ khi nào Lâm Thục Tĩnh đã ngồi bên cạnh tôi.

“Đang nghĩ gì vậy?” – Cô ấy hỏi.

“Không có gì.” – Tôi hoàn hồn, cười với cô ấy – “Chỉ là có chút mệt.”

“Cứ thế nhường cho đối phương hả? Không hối hận?”

“Sao cô biết?”

Thấy tôi ngạc nhiên, cô ấy cười: "Tôi không mù nha, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lớn đến mờ mắt của cô ấy, đó không phải là một trong những chiếc nhẫn cưới nổi tiếng nhất gần đây sao?"

Thấy dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ của tôi, cô ấy nói tiếp: “Xem ra thật sự buông được rồi nha! Nhẫn đính hôn to như vậy mà cũng không để trong mắt.”

Tôi cười: “Tôi có à!”

“Diêu tổng thật sự giàu nứt đố đổ vách!” – Lâm Thục Tĩnh lắc đầu tấm tắc – “Xem ra lúc gia hạn hợp đồng tôi phải thu thêm phí đại diện mới được!”

Tôi mỉm cười lắc đầu, cuối cùng cũng không nói ra, nhẫn kim cương của tôi chẳng có quan hệ gì với Diêu Kế Lai.

Ăn bánh xong, Lưu Tử Nghiên đề nghị đưa bọn trẻ ra công viên gần đó chơi. Ở trong nhà đã có chút buồn chán, thế là tất cả đều đồng ý cái kiến nghị này; bởi vì lượng người nhiều mà lại lo lắng công viên đó không được đỗ xe nên chúng tôi dứt khoát đi bộ đến công viên.

Cả đoàn người hùng hổ ra cửa, cảnh tượng thật là hoành tráng. Nghe mấy đứa nhỏ nói cười sảng khoái, tâm trạng tôi cũng nhẹ nhõm hẳn.

Tuy nhiên vui vẻ không được bao lâu, ngay khi bước ra khỏi cổng tiểu khu, một cảm giác không thoải mái đã xuất hiện.

Cái cảm giác lạnh người cứ bám sát, giống như…

Một ánh mắt u ám…

Đang theo dõi chúng tôi!

Truyện Chữ Hay