Tuy là nói điều tra, thế nhưng cũng không thể thực sự tra ra chuyện gì.
Lịch quay hôm nay chủ yếu ở ngoài trời, tất cả đạo cụ đều do mọi người trong đoàn cùng nhau trông coi, cũng không chuyên môn lập ra một tổ quản chế, còn phía phòng đạo cụ —— dù sao đồ vật cũng không nhiều, mọi người nhìn ngó một chút liền xong.
Đạo cụ cực quang cầu làm được tương đương tinh xảo, vừa nhìn thoáng qua liền có thể cảm nhận được được màu sắc của ngọc lưu ly lấp lánh huy hoàng. Vì muốn thỏa mãn yêu cầu thị giác, chất liệu đạo cụ được chọn phi thường cứng rắn, nếu cố sức cũng có thể dùng tay đập vỡ, bất quá sẽ tạo thành vết thương không nhẹ. Vậy nên lúc quay chụp màn diễn ‘Phượng Tu tức giận chém vỡ thánh vật Bạch Quang tộc’, đạo cụ sẽ được đổi thành một cái khác.
Viên cực quang cầu này trên phương diện mỹ quan thì không so được với cái trước, thế nhưng nếu không nhìn tỉ mỉ sẽ không phát hiện, quan trọng hơn là tính chất vật liệu giòn nhẹ, chỉ cần hơi dùng lực liền vỡ, sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho diễn viên.
Nhưng hiện tại, thứ Sở Ngôn vỗ là viên cực quang cầu cứng rắn kia.
Thảo nào, Đoạn Tư Nguyên vẫn luôn hết sức vừa lòng với Sở Ngôn, hôm nay khi nhìn đến màn diễn này thì có chút kinh ngạc, hắn rất kỳ quái vì sao trong đoạn cuối cùng biểu hiện của Sở Ngôn trong nháy mắt chênh lệch nghiêm trọng, hóa ra lý do chính là như vậy. Bất luận là ai trong lúc không hề phòng ngừa bị hung hăng làm đau một cái, sau đó còn có thể tiếp tục không chút biến hóa mà diễn xuất sao?
Cố gắng làm tròn cảnh quay đã là phi thường tốt rồi, thậm chí biểu hiện của Sở Ngôn còn đủ khiến cho Đoạn Tư Nguyên cảm thấy thỏa mãn.
Chuyện này vừa ra, Đoạn Tư Nguyên quả thực phát hỏa, cái này cũng không thể dùng một câu ‘xui xẻo’ liền giải thích xong, đây nhất định là có người thất trách. Nếu hướng về khả năng tệ hơn mà nghĩ, là có người cố ý muốn chỉnh Sở Ngôn nên mới làm đến nông nổi ấy.
Chu Hòa Huy cũng phi thường tức giận, bác sỹ đi theo đoàn phim rất nhanh đã giúp Sở Ngôn xử lý vết thương, dược hiệu của nghìn năm sau tác dụng cực nhanh, sau khi bôi thuôc một chốc vết bầm trên tay Sở Ngôn đã biến mất, chỉ để lại một nốt xanh tím nhỏ ở cổ tay.
Bất quá cho dù như vậy, Chu Hòa Huy cũng không coi nhẹ bộ dạng vốn dĩ của vết thương. Tuy rằng không có chảy máu, thế nhưng vết tụ huyết xanh tím thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn, phần da thịt xung quanh có bao nhiêu trắng nõn thì càng khiến vết xanh tím kia có bấy nhiều đáng sợ!
Vì muốn thể hiện tâm lý phẫn nộ của nhân vật, Sở Ngôn nhất định đã dùng hết sức chém xuống, có thể khiến cho đạo cụ cực quang cầu một lần vỡ đôi đã đủ thấy cậu phải dùng bao nhiêu khí lực.
Chu Hòa Huy nghĩ vậy, lập tức nhìn về phía Đoạn Tư Nguyên, nghiêm túc nói: “Đạo diễn Đoạn, chúng tôi hy vọng có thể nghe được kết quả của việc này trong hôm nay.”
Chuyện này quả thật là do Đoạn Tư Nguyên đuối lý, trong đoàn phim của hắn xuất hiện loại việc ‘Do đạo cụ không chuẩn xác khiến diễn viên bị thương’ như thế, hắn tuyệt đối sẽ đứng ra phụ trách. Vì vậy Đoạn Tư Nguyên cũng nghiêm túc gật đầu với Chu Hòa Huy, trịnh trọng hứa hẹn: “Tôi biết, anh cứ yên tâm.”
Rất nhanh, người của tổ đạo cụ đã bị triệu tập tới. Nhân viên phụ trách cực quang cầu có hai người, một bảo quản cực quang cầu thật, một phụ trách cực quang cầu có thể bị đánh vỡ, thế nhưng hai nhân viên hiện trường này cũng là vẻ mặt vô tội, chỉ kém quỳ xuống chứng tỏ sự trong sạch.
“Đạo diễn, mặc dù tôi là người phụ trách cực quang cầu giả, thế nhưng lúc đó ta quả thực đã lấy nó từ trong rương đạo cụ của mình ra. Anh xem, cực quang cầu chỗ của tôi đã không còn rồi, thế nhưng cực quang cầu mà cậu Trần giữ rõ ràng vẫn ở đó!”
Nhân viên họ Trần phụ trách cực quang cầu thật cũng gật đầu: “Đúng vậy đạo diễn, anh xem, trong rương đạo cụ của tôi còn một viên cực quang cầu, lúc nãy tôi đã dùng dụng cụ kiểm tra, đây là cực quang cầu giả. Bất quá hôm nay tôi và anh Lý chưa từng chạm mặt, cũng không thể lấy nhầm cực quang cầu.”
Sau đó chính là tìm hiểu sự việc từ chỗ Phó đạo diễn, người phụ trách tổ đạo cụ, tất cả quả nhiên là không có manh mối.
Ai cũng không biết được hai viên cực quang cầu nọ rốt cuộc là làm sao thay đổi vị trí cho nhau, Đoạn Tư Nguyên vẻ mặt âm trầm, cuối cùng vẫn quyết định đem hai nhân viên này đuổi việc, bởi vì cơ bản là do bọn họ không trông coi đạo cụ của mình kỹ lưỡng mới tạo ra sự kiện diễn viên bị thương.
Chuyện này kết thúc, lịch quay ngày hôm nay cũng toàn bộ hoàn thành. Cho dù thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi, thần sắc của mọi người đều là uể oải không có chút tinh thần nào. Đoạn Tư Nguyên đứng ra bảo đảm với Sở Ngôn và Chu Hòa Huy: “Chỉ còn lại hai ngày, tôi hứa sẽ không để bất cứ vấn đề gì xảy ra nữa, cho dù phải quay chụp ngoại cảnh tôi cũng sẽ dùng máy quay mini xem như máy quay quản lý, bảo đảm quá trình chuẩn bị của đoàn phim hoàn thiện không chút sai phạm. Bất luận chuyện này vì sao lại xảy ra, tôi tuyệt đối sẽ không để nó lặp lại thêm lần nữa.”
Đến lúc này, Sở Ngôn đã từ lâu không cảm thấy được cơn đau, vết bầm trên tay của y cũng đã gần như tan hết, chỉ để lại vết xanh tím nhỏ chừng một đốt ngón tay, nếu không cẩn thận sẽ không nhìn thấy.
Xem Đoạn Tư Nguyên bày ra bộ dạng nghiêm túc như vậy, Sở Ngôn cũng mỉm cười gật đầu, nói: “Tốt, anh Đoạn, cám ơn anh đã chiếu cố.”
Đoạn Tư Nguyên lắc đầu: “Lần này là do tôi phạm sai lầm, không ngờ đến nhân viên trong đoàn lại sơ ý như vậy.”
Sở Ngôn chỉ cười cười, hàm ý thâm sâu, giống như vô tình nói: “Dường như dạo này vận khí của em không được tốt lắm, sợ rằng sau khi rời khỏi đoàn phim em nên thành tâm đi cầu một lá bùa bình an, tránh cho gặp phải yêu ma quỷ quái hay tiểu nhân gian trá.”
Lời vừa nói xong, Sở Ngôn và Chu Hòa Huy cùng nhau rời đi, chỉ để lại Đoạn Tư Nguyên kinh ngạc đứng ở tại chỗ tựa hồ đang cân nhắc chuyện gì. Bất quá bọn họ vừa đi khuất, Chu Hòa Huy liền phụng phịu hỏi: “Chuyện đến nông nỗi này, anh không tin có thể dùng vận khí để giải thích. Đoạn Tư Nguyên tìm không ra chân tướng, nhưng nếu cậu biết chuyện gì nhất định phải nói với anh.”
Đối mặt với người đại diện của mình, Sở Ngôn chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, rũ mắt nói: “Là Liêu Tinh.”
“Liêu Tinh làm sao vậy…” Đang nói hơi ngừng, Chu Hòa Huy kinh hô: “Cái gì? Liêu Tinh? Cậu đang nói, việc này đều là do Liêu Tinh làm?!”
Màu mắt Sở Ngôn chợt tối: “Vâng, từ lúc bắt đầu em đã cảm thấy là anh ta, bất quá trước đó đều là chuyện nhỏ, em không để trong lòng, thế nhưng lần này không giống, anh ta đã làm hơi quá mức. Chỉ là sau lần này nếu như anh ta có thể giấu tốt cái đuôi của mình chúng ta cũng không còn cách nào, dù sao ngay cả đạo diễn Đoạn cũng không bắt được nhược điểm.”
Nghe đến đây, Chu Hòa Huy ánh mắt phức tạp, hơi cúi đầu suy tư một lúc lâu, sau đó anh ta ngẩng đầu lên, hỏi: “Vì sao cậu khẳng định là Liêu Tinh?”
Sở Ngôn nghe vậy, mỉm cười hỏi ngược lại: “Anh Chu, anh thật sự cho rằng Liêu Tinh tốt như lời đồn sao?”
Chu Hòa Huy sửng sốt một hồi, lắc đầu nói: “Có thể tính tình của cậu ta thực sự là tốt, thế nhưng có thể tốt đến như vậy, ở trong giới giải trí anh chưa thấy được ai. Cho dù có người đắc tội mình cũng có thể rộng lòng tha thứ, đây không phải chuyện có thể dùng hai chữ ‘người tốt’ để hình dung, cái này gọi là không có nguyên tắc, giống như đang ngụy trang bản thân. Liêu Tinh là loại người gì, trong giới đại khái đều hiểu rõ, bất quá Tiểu Ngôn, hành vi của cậu ta trong đoàn phim, thậm chí là trong cả giới giải trí đều được đánh giá rất cao.”
Chu Hòa Huy nói nhiều như vậy, kỳ thực là đang ám chỉ: Tuy rằng trong giới có rất nhiều người ngầm hiểu Liêu Tinh là diễn kịch, dù sao trên đời không có ai có thể tốt tính đến mức như thế. Bất quá chúng ta đều không thể trực tiếp vạch trần, bởi vì đối phương chưa từng để lộ sơ hở, lúc nào cũng dùng hình tượng hoàn mỹ trưng bày chính mình.
Đôi lông mày thanh tuấn hơi nhíu lên, Sở Ngôn tuy rằng nhìn người rất chuẩn, thế nhưng đối với chuyện trong giới rõ ràng không hiểu được như Chu Hòa Huy. Y tỉ mỉ cần nhắc một hồi, cuối cùng ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Anh Chu, nếu anh tin em, chúng ta có thể làm một ít chuyện khiến người kia không đánh mà khai.”
Thiếu niên thanh khiết như hoa dưới ánh trăng thần sắ trấn đinh, chậm rãi đề ra kế hoạch. Mà Chu Hòa Huy ở bên cạnh đầu tiên tỏ ra sửng sốt, nghe nghe mọt hồi lại không nhịn được mà gật dầu, thậm chí đến cuối cùng còn otát ra vẻ tán thưởng: “Tốt! Nếu quả là cậu ta, anh không tin khi đối mặt với tình trạng bị người ta xì xào như vậy mà cậu ta còn có thể nén giận!”
Bất quá nói xong lời cuối cùng, Chu Hòa Huy vẫn thấp giọng hỏi: “Quả thực là Liêu Tinh sao?”
Sở Ngôn ngước mắt cười cười, bất đắc dĩ nói: “Nếu là em hiểu lầm anh ta, em sẽ đích thân nói lời xin lỗi, đồng thời còn bồi thường danh dự xứng đáng. Bất quá anh Chu, trên đời này không có chuyện gì là trọn vẹn, em không dám khẳng định nhất định là anh ta, em chỉ dám nói có chín phần không chạy đi đâu được.”
ở bên này, Sở Ngôn đang cùng người đại diện nhà mình thương lượng chút việc bí mật. bên kia, nữ chính Trịnh Tâm Ngưng sau khi trải qua sự kiện buổi chiều vẫn có chút rầu rĩ, ngay cả trợ lý đưa nước đến cũng không quá chú tâm, trong lòng không ngừng kiểm kê lại chi tiết mọi chuyện, trầm mặc không lên tiếng.
Sự việc đã đến mức này, Trịnh Tâm Ngưng cũng nhận ra một tia sai lệch. Giống như Đoạn Tư Nguyên quyết định muốn bố trí máy quay quản lý khắp đoàn làm phim vậy, mọi người đều cảm giác được chuyện này không đơn giản chỉ là lầm lẫn ngẫu nhiên, thế nhưng lại không tìm ra manh mối hay chứng cứ nào.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Trịnh Tâm Ngưng đặt ánh nhìn lên người Liêu Tinh đang ở cách đó không xa, cô nhớ đến sự kiện áp diễn vài hôm trước. Chu Hòa Huy không tin tính tình Liêu Tinh có thể tốt đến như vậy, Trịnh Tâm Ngưng cũng đồng dạng không tin, bất quá cô vẫn cho rằng Liêu Tinh không phải người xấu, chỉ là làm bộ hơi quá mức mà thôi.
Thế nhưng hiện tại, cô không thể không suy nghĩ nhiều.
Lại qua lúc lâu, Trịnh Tâm Ngưng thở dài mọt tiếng, cầm máy truyền tin lên gọi một cú điện thoại. Mà phía bên kia, sau khi Từ Ngọc Dung biết được sự kiện xảy ra trong đoàn phim, là người có kinh nghiệm sa trường dày dặn, cô lập tức phát hiện chỗ không tầm thường, đồng thời nhanh chóng gọi điện thông báo cho boss lớn.
Lúc Từ Ngọc Dung gọi điện tới, Hạ Bách Thâm đang tham gia một cuộc họp.
Người đàn ông tuấn mỹ ngồi nghiêm trang ở vị trí trung tâm bàn họp, thần sắc lạnh lùng nghe cấp dưới báo cáo thành quả hoạt động trong quý này của các công ty dưới trướng, lúc nghe được có lợi nhuận sắc mặt không hề dao động, mà khi nghe được có tổn thất cũng không biểu hiện thất vọng.
Chỉ là, đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên, Hạ Bách Thâm nhanh chóng mở máy liên lạc, liếc nhìn về phái trợ lý Lâm, người sau lập tức lĩnh hội, gật nhẹ đầu, đứng dậy thay mặt chủ trì cuộc họp. Hạ Bách Thâm thản nhiên rời khỏi phòng.
Từ Ngọc Dung lời ít ý nhiều đem việc báo cáo rõ ràng, sau đó im lặng đợi đáp án của Hạ Bách Thâm. Nào ngờ qua hồi lâu cô cũng không nghe được câu trả lời, vì vậy liền mang theo chút kinh ngạc lặp lại ý chính: “Hạ tiên sinh, theo hiểu biết của tôi, kỳ thực loại chuyện này Liêu Tinh đã làm không ít lần, chỉ là thủ đoạn của cậu ta luôn rất cao minh, cho đến bây giờ vẫn chưa bị ai phát hiện.”
Ánh mặt trời sáng lạn của Thủ đô tinh xuyên qua lớp tường thủy tinh của tòa nhà Hạ thị, dát một lớp hào quang lóng lánh lên người đàn ông nọ. Hạ Bách Thâm rũ mắt trầm tư một chốc, lên tiếng hỏi: “Chúng ta không có chứng cứ?”
Từ Ngọc Dung ngượng ngùng gật đầu: “Kỳ thực cũng có thể tìm tới chứng cứ, bất quá trước đây không tận lực đi tìm, hiện tại đối phương lại không có hành động, chuyện qua rồi không dễ tra xét, vậy nên chứng cứ cũng không nắm được.”
Chuyện không liên quan đến bản thân đương nhiên không cần để tâm, Từ Ngọc Dung đối với chuyện của Liêu Tinh chỉ là nghe được chú ít, giống như trong những đoàn phim mà đối phương gia nhập thỉnh thoảng sẽ xuất hiện loại việc ‘Có diễn viên nào đó vận khí không may’, thế nhưng Liêu Tinh chưa từng trêu chọc người của Thiên Thịnh, Từ Ngọc Dung cũng một mắt nhắm một mắt mở, coi như không có người này tồn tại, dù sao không tổn hại đến lợi ích công ty.
Hạ Bách Thâm nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị đã biết. Từ Ngọc Dung cho rằng Hạ Bách Thâm sẽ cứ thế bình đạm kết thúc cuộc nói chuyện này, nào ngờ một giây kế tiếp lại nghe đối phương bình thản phân phó: “Nếu đã như thế, chúng ta đổi diễn viên đi.”
Từ Ngọc Dung lập tức sửng sốt: “Đổi?” Dừng một chút, cô liền thuyết minh: “Hạ tiên sinh, hiện tại 《 cực quang 》đã sắp đóng máy, chỉ còn lại hai ngày quay hình. Nếu như chúng ta hiện tại đột nhiên đổi diễn viên, cho dù phần diễn của Liêu Tinh không nhiều lắm sợ ràng cũng phải kéo dài thời gian quay thêm một tuần, phí tổn sẽ nâng cao hơn…”
“Không sao cả.”
Ba chữ đơn giản đã đủ khiến Từ Ngọc Dung nghẹn lời.
Hạ Bách Thâm lại hỏi: “Hiện tại Thiên Thịnh còn ai có thời gian, đủ khả năng thế vai cho Liêu Tinh?”
Từ Ngọc Dung thật vất vả mới tiêu hóa xong tin tức vừa ròi, nghe xong câu hỏi liền theo bản năng điểm danh: “Diễn viên thích hợp hình tượng của nhân vật Đại tế ti này chúng ta còn Bạch Kỳ Nhiên, Cảnh Hiên…”
“Liền chọn Bạch Kỳ Nhiên đi.”
Từ Ngọc Dung: “!!!”
Chỉ một câu nói đã đem một vị diễn viên tuyến đầu từng được đề danh Ảnh đế đến đoàn phim, hơn nữa còn là đóng vai nam , dù nói là khách mời cũng không quá thuận. Đứng trước chuyện như vậy, cho dù là Từ Ngọc Dung cũng không thể lập tức lấy lại tinh thần, mãi đến khi điện thoại đã ngắt, cô giống như có chút ngộ ra, lẩm bẩm: “Xem ra, người này quả thực là phi thường nghiêm túc…”
Chuyện xảy ra ở Thủ đô tinh tự nhiên Sở Ngôn không biết được, đợi đến ngày tiếp theo mọi chuyện giống như đã trở lại bình thường, mọi người vội vàng chạy đến trường quay, tiếp tục chuẩn bị kế hoạch quay chụp.
Vận rủi của Sở Ngôn tựa hồ đã rời đi, không thấy phát sinh bất kỳ sự cố nào nữa. Bất quá đến trưa hôm ấy, vận rủi giống như đã chọn được đối tượng khác, đột nhiên bắt đầu tiếp tục tác quái.
Có hai thân ảnh quen thuộc bước ngược hướng ánh sáng mặt trời tiếp cận khu vực trường quay, bảo an của đoàn phim còn chưa kịp đuổi hai người ra ngoài, bọn họ đã phát hiện được Liêu Tinh đang ngồi trong đám đông. Rất nhanh, Liêu Tinh đã bị người ta túm lấy, trong lúc mọi người còn chìm trong kinh ngạc, hai người kia liền nước mắt nước mũi tuôn rơi, bắt đầu…. diễn trò.