(: ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ mối quan hệ tay ba, tay bốn phức tạp)
Dịch: Joey
Sửa: Sút
Hắn vừa kéo, ngoại y rơi xuống bên chân. Đưa cánh tay đến tầm mắt của Trúc Chi Lang, y lập tức không còn tâm trí để ý chỗ khác, nghiêm túc xem xét.
“Tơ tình” không ngừng kiên trì nhổ một ngày cuối cũng cũng có dấu hiệu nhường bước. Một nửa lồng ngực và cánh tay của Thẩm Thanh Thu quả thật không còn mầm lá um tùm như lúc sáng mới tỉnh lại nữa, chỉ còn lác đác vài gốc mầm nhỏ.
Lạc Băng Hà lặng lẽ vô thanh đánh một chưởng, một luồng hắc khí hướng thẳng đến phía sau Trúc Chi Lang.
Thẩm Thanh Thu bỗng vung tay, “ba” một tiếng hất bay viên than trong tay Trúc Chi Lang.
Viên than ấy lục cục lăn ra ngoài lều, Trúc Chi Lang vô duyên vô cớ bị ăn một chưởng, nghi hoặc khó hiểu. Thẩm Thanh Thu nói: “Trượt tay”
Trúc Chi Lang tiếp nhận cách nói này vô cùng tự nhiên, ra khỏi lều nhặt. Y ở ngoài đi một hồi, thắc mắc: “Lăn đâu mất rồi?”
Thẩm Thanh Thu vừa xoay bước, liền tức tốc chạy lên giường. Lạc Băng Hà thấp giọng nói: “Sư tôn, ở trong tay bọn họ ngươi rốt cuộc sống những ngày thế nào?”
Sống những ngày tháng nằm ăn chờ chết không việc để làm!
Thẩm Thanh Thu cũng thấp giọng đáp: “Chớ làm bừa, bị phát hiện thì ta và ngươi đều khó sống.” Dứt lời, nhấc tay, ấn Lạc Băng Hà về trong nệm.
Lạc Băng Hà cực kỳ không cam tâm, ủy khuất vô cùng. Y tự cảm thấy giờ đối đầu với Thiên Lang Quân sẽ không còn bó tay chịu chết nữa, nhưng huyết cổ trong người sư tôn ngày nào chưa trừ, thì ngày ấy còn bị khống chế. Y ngoắc ngón tay lại, ngoại y bay vào trong tay, y khoác lên vai Thẩm Thanh Thu: “Mặc vào!”
Có vẻ như có tiểu ma đi qua cửa lều chào hỏi Trúc Chi Lang: “Đại tướng!”
Trúc Chi Lang “ừ” đáp lại, nói: “Đến thật đúng lúc. Giúp ta tìm một thứ.” Dáng vẻ và ngữ khí ấy, không ngờ thật sự phù hợp với thân phận tướng quân.
Thẩm Thanh Thu nói: “Mặc cái gì? Vốn là muốn cởi mà.”
Lạc Băng Hà tức giận: “… Tại sao sư tôn không cởi cho y xem không được?”
Nhấn tới nhấn lui đều không nghe lời, Thẩm Thanh Thu còn đang ra sức, Trúc Chi Lang đột nhiên đã vén lều bước vào rồi.
Thẩm Thanh Thu không kịp trở về vị trí cũ, nhanh chóng xoay người đè lên, bày ra tư thế ngồi thiền ở giữa giường.
Trúc Chi Lang nói: “Thẩm tiên sư ban nãy không phải nói không lên giường?”
Thẩm Thanh Thu hơ hơ hơ: “Vậy sao?”
Giấu quá vội, không cẩn thận ngồi lên Lạc Băng Hà rồi…
Này cũng tốt, Lạc Băng Hà cuối cùng cũng ngoan ngoãn không động nữa. Trúc Chi Lang đi đến bên giường, thấy chăn nệm lộn xộn, thuận miệng nói một câu: “Thẩm tiên sư không nóng sao?”
Thẩm Thanh Thu chỉ mong tốc chiến tốc thắng, cầm tay Trúc Chi Lang, đem viên than đỏ hồng kia áp lên ngực, trong tiếng xèo xèo, thản nhiên đáp: “Không nóng.”
Trúc Chi Lang: “Vậy Thẩm tiên sư ngài… không đau?”
Thẩm Thanh Thu: “Không đau.”
Trúc Chi Lang nhẹ nhõm nói: “Mấy lần trước, Thẩm tiên sư có vẻ đều không tình nguyện, tối nay cuối cùng cũng chủ động một lần rồi.”
Thẩm Thanh Thu căn bản không nghe rõ y nói gì, một lòng mong nhanh xong nhanh đuổi người, miệng hỏi: “Được chưa?”
Trúc Chi Lang lấy lại than, nói: “Được rồi.”
Thẩm Thanh Thu mừng rỡ. Ước chừng Lạc Băng Hà cũng sắp đến cực hạn rồi. Ai ngờ, Trúc Chi Lang lại thêm một câu: “Quân thượng vừa nãy có nói, đêm nay cũng sẽ ghé qua một chuyến…”
“Một chuyến” cuối câu còn chưa nói dứt, Lạc Băng Hà cuối cùng nhịn không nổi nữa, vùng dậy rồi.
Nhìn không rõ y ra tay thế nào, Trúc Chi Lang lập tức khuỵu một chân quỳ xuống, phun ra một ngụm máu. Lúc ngẩng đầu lên, trên giường đã nhiều thêm một người. Lạc Băng Hà một tay ôm Thẩm Thanh Thu, mắt nhìn y đầy phẫn nộ.
Y trước là chấn kinh, sau đó, nhanh chóng chuyển thành vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi? Thẩm tiên sư? Các ngươi!”
Thẩm Thanh Thu đưa tay lên trán, không muốn cất tiếng. Lạc Băng Hà tay kia giương lên, làm thành động tác bóp cổ, cổ họng Trúc Chi Lang xuất hiện vài vết đen hình ngón tay, cơ thể đột ngột nâng lên, lơ lửng giữa không trung.
Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói: “Nếu ngươi giết chết thuộc hạ của Thiên Lang Quân ở đây, thì phiền phức rồi.”
Lạc Băng Hà mím chặt môi, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, năm ngón cuộn lại.
Sắc mặt Trúc Chi Lang dần chuyển sắc xanh, nhưng vẫn cứng rắn không để lộ vẻ thống khổ.
Ngay đúng lúc này, lại vang lên một thanh âm từ ngoài lều.
“Thẩm phong chủ, ta có thể tiến vào không?”
Đêm nay cớ sao lại náo nhiệt như vậy, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, vậy cũng nhanh quá đi!
Ba người trong lều, kẻ bóp, người bị bóp, kẻ chỉ nhìn, đồng loạt đen mặt lại. Thẩm Thanh Thu trước chỉ Trúc Chi Lang cổ đang bị bóp ngửa, sau chỉ Lạc Băng Hà, làm động tác cắt cổ, hai tay lại bắt chéo thành dấu nhân, hỗn loạn một hồi. Lạc Băng Hà cũng không biết có hiểu hay không, chỉ bừng bừng phẫn nộ lắc đầu, lại lắc đầu!
Trong tình cảnh này, đương nhiên không thể có ai đáp lại người phía ngoài. Trầm mặc chốc lát qua đi, Thiên Lang Quân nói: “Ta vào đây.”
Hệt như cháu ngoại của gã, đều là hỏi một câu chỉ để làm cảnh cho có trước khi vào!
Vì thế, lúc Thiên Lang Quân tiến vào, liền thấy một cảnh tượng như này.
Trúc Chi Lang và Thẩm Thanh Thu lôi lôi kéo kéo lăn trên giường, đống chăn phía sau chất vừa cao vừa loạn. Thấy gã tiến vào, tất cả đồng loạt quay đầu, bốn mắt nhìn hai mắt, như thể chấn kinh thất sắc, đỏ trắng xen kẽ.
Áo trên của Thẩm Thanh Thu hẵng còn vắt trên cánh tay, dáng vẻ nửa cởi nửa không.
Dù Thiên Lang Quân có khác người, mắt thấy cảnh như vậy, nét cười cũng nhất thời cứng lại.
Nửa ngày, gã mới nhẹ giọng nói: “… Thật không ngờ.”
Trúc Chi Lang toát mồ hôi: “Quân thượng, không phải như vậy…”
Thân thể y che khuất tấm chăn nơi Lạc Băng Hà đang nấp, Thẩm Thanh Thu thì đang nửa bò trên người y, che đi tay Lạc Băng Hà đang đặt chắc ở nơi mệnh môn của y.
Tư thế hỗn loạn này, cộng thêm mành giường phất phới, trong một chốc một lát, thực rất khó nhận ra đã có thêm bao người.
Thiên Lang Quân gật đầu nói: “Không cần giải thích. Ta hiểu,ta hiểu cả.”
Dựa vào gu và đầu óc thích nghe Xuân Sơn Hận của gã, gã nói ‘hiểu’, thì nhất định phải giải thích!
Thẩm Thanh Thu nói: “Không biết các hạ đêm khuya ghé thăm có việc gì? Có việc nói thẳng, không có mời về, cảm ơn.”
Thiên Lang Quân đáp: “Thực ra cũng không phải việc gì to tát, chỉ là thắc mắc nho nhỏ mà thôi. Trúc Chi Lang lại không biết đi đâu rồi, nên ta qua trước xem xem. Có điều, hình như đến không đúng lúc. Không sao, các ngươi tiếp tục. Ta không sao.”
Trúc Chi Lang: “Quân thượng…”
Y nói thêm một từ, Lạc Băng Hà liền gia lực;
Nhè nhẹ động chân, Lạc Băng Hà gia lực;
Muốn đổi tư thế khác, Lạc Băng Hà cũng gia lực;
Gia lực gia lực, ma khí cuộn trào dữ dội theo mệnh môn cuồn cuộn tràn vào, đến mức miệng y phát đắng.
Trúc Chi lang không biết khổ tâm là chi, nhưng thực sự đã thể nghiệm được cái cảm giác khổ tâm.
Thẩm Thanh Thu: “Được, đa tạ thông cảm, vậy bọn ta tiếp tục đây. Ngươi cứ tự nhiên.”
Thiên Lang Quân thế mà không hề có ý muốn đi, tìm một cái ghế đẩu ngồi xuống.
Gã nhởn nhơ nói: “Thẩm phong chủ vì sao không hỏi ta, rốt cuộc là ‘chuyện nhỏ’ gì? Này khác xa với thái độ lúc trước của ngươi.”
Xem ra, vị này không dễ đuổi như vậy rồi.
Thẩm Thanh Thu cảm thấy không đúng, nhưng rồi trấn tĩnh lại. cười nói: “Nếu Thiên Lang Quân thích ở bên cạnh xem, trò chuyện góp vui cũng không sao. Mời.”
Thiên Lang Quân nói: “Không lâu trước, ta bên đó xảy ra một chuyện kỳ lạ nhỏ, Tâm Ma kiếm đột nhiên bay lên, lơ lửng trên không, rung lên không ngừng. Rõ ràng không hề có người sai khiến nó, nhưng lại xảy ra hiện tượng ấy, thật khiến người khác lưu tâm.”
Thôi được, Thẩm Thanh Thu hiểu rồi.
Câu “Chỉ có một chuyện phải lo lắng” ban nãy Lạc Băng Hà chưa nói hết, chính là lo lắng về Tâm Ma kiếm.
Suy cho cùng vẫn là bội kiếm đã theo Lạc Băng Hà nhiều năm, nguyên chủ xuất hiện ở gần, ít nhiều cũng có cảm ứng.
Thẩm Thanh Thu đáp: “Quả là chuyện kỳ lạ. Có điều Thiên Lang Quân tới tìm ta nói việc này, e cũng không có ý nghĩa gì.”
Thiên Lang Quân chậm rãi đứng dậy, nói: “Tìm Thẩm phong chủ nói việc này khẳng định không có ý nghĩa gì. Nhưng nếu như có bạn nhỏ nghịch ngợm tới tìm Thẩm phong chủ, thì có ý nghĩa rồi.”
Một đoạn câu ngắn ngủi, gã chia làm mấy phần, cứ mỗi nửa câu, lại tiến về phía giường thêm một bước.
Trúc Chi Lang rõ ràng bị hai tay Thẩm Thanh Thu giữ chặt, bị Lạc Băng Hà âm thầm cố chấp khống chế mệnh môn, theo mỗi bước của Thiên Lang Quân, càng bước càng gần, sư đồ hai người ra tay càng lúc càng nặng, y thực sự… vô tội hết sức, xui xẻo vô cùng.
Ngay lúc Thiên Lang Quân giơ tay, muốn vén lên mành giường, ngoài lều đột nhiên truyền đến một trận gào thảm thiết của dã thú.
Thiên Lang Quân bất ngờ thu tay, xoay người nhìn xem.
Phía ngoài lều trắng, lửa cháy ngút trời, bóng đen lướt qua từ bốn phương tám hướng phản chiếu. Tiếng thú gầm lẫn với tiếng kêu gào khản giọng.
“Có kẻ đột nhập!”
“Vây lại vây lại! Tất cả vây lên!”
“Chớ để nó chạy!”
“—— Xuất hiện rồi ——!”
Tiếng đao kiếm giao nhau, tên kiếm phá không, cắn xé hỗn độn với nhau. Thiên Lang Quân một câu cũng không kịp nói, lao ra khỏi lều.
Trái tim treo cao của Thẩm Thanh Thu lại hạ xuống. Kẻ đột nhập này tới quá đúng lúc rồi!
Lạc Băng Hà xoay người xuống giường, đỡ lấy hắn. Trúc Chi Lang bị vứt xuống đất, đang tạm thời không thể cử động.
Thẩm Thanh Thu nói: “Vừa rồi đa tạ nhé.”
Dựa vào mức độ trung thành của y, ban nãy thế nhưng lại không liều mạng chỉ ra “Quân thượng! Chính là bọn chúng! Chính là hai kẻ này!” cũng coi như y có ý giúp đỡ rồi.
Trúc Chi Lang nghe xong, thở dài một hơi, nói: “Tại hạ có thể thông cảm được.”
Thẩm Thanh Thu: “Thông cảm cái gì?”
Lạc Băng Hà sốt ruột nói: “Phí lời gì với y?”
Trúc Chi Lang ngẩng đầu dậy, chân thành nói: “Thẩm tiên sư vì xoa dịu nỗi khổ tương tư, nửa đêm tư hội, mặc dù không tốt cho thanh danh, nhưng về tình cũng có thể cảm thông.”
Thẩm Thanh Thu: “…”
Quả nhiên là không nên phí lời với y!
Đi hay ở, đây là một vấn đề. Thẩm Thanh Thu quyết định trước tiên diện kiến cái kẻ được gọi là đột nhập.
Hắn và Lạc Băng Hà kín đáo ra khỏi lều, chỉ thấy nơi bãi có không xa, đại quân ma tộc Nam Cương đen kịt đang vây lấy một trung tâm nào đó. Hai bóng trắng chớp lóa hiện rõ đến chói mắt ở giữa. Một là kiếm ảnh, thế lẫm liệt khó để giấu, một là nhân ảnh, đi qua nơi nào, nơi ấy không một ngọn cỏ có thể mọc, không một mảnh giáp có thể lưu.
Vòng vây không ngừng bị đánh tan, lại không ngừng có ma tộc tiến lên lấp vào.
Tiếng cảm thán tự đáy lòng của Thiên Lang Quân theo gió đêm truyền đến: “Kiếm pháp xuất sắc. Linh khí tuyệt hảo!”
Người đến đứng trên đầu của một con sói khoác áo giáp lớn bị hắn chém vào dưới tay, bạch y không vướng bụi trần, chỉ dính chút máu trên má.
Gióng trống khua chiêng như vậy, đơn giản thô bạo, nói đánh liến đánh, cách đánh mà chỉ e trong doanh trại địch không ai không biết hắn đại giá quang lâm, quả không hổ danh Bách Chiến phong trâu bò hiếu chiến.
Là Liễu Thanh Ca.