Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

chương 49

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phía trên cái cây cao lớn bị biến dị là những đóa hoa kiều diễm, bên dưới gốc cây lại có những bụi cỏ cao bằng cả thân người. Trần Mộc dừng xe, đem Chu Dật Cẩn bỏ xuống đất:

“Cậu làm sao vậy?”

“Trật khớp.” Chu Dật Cẩn che cánh tay, nghiến răng nghiến lợi. Lý Dũng kia có sức lực thật đúng là rất lớn, lại chẳng biết tại sao anh ta chỉ tha mình ra khỏi xe mà không kéo Lạc Tề theo. Nếu Lạc Tề mới là người được Trần Mộc cứu, còn mình lại là người lái chiến xa chạy trốn, Trần Mộc muốn tìm mình cũng đơn giản hơn rất nhiều, nhưng hiện giờ, lại không biết Lạc Tề đang ở nơi nào……

Trần Mộc giúp Chu Dật Cẩn kiểm tra một lần, lại chỉnh khớp tay cho đối phương, nhìn thấy ánh mắt Chu Dật Cẩn bốc hỏa, trong lúc nhất thời có chút ngượng ngùng:

“Xin lỗi, tôi không để ý là cậu bị thương.”

Dùng cánh tay không bị thương mở hòm thuốc mà Trần Mộc mang theo, lấy ra thuốc và mấy thứ mình dùng được, uống vài ngụm, Chu Dật Cẩn lại hỏi:

“Đám người Lạc Tề có bị người của U Minh thành đuổi theo không?”

Trong lúc chiến đấu, Trần Mộc đã đem chiếc chiến xa bị tên cao to kia làm lật lật lại ( ý là Lý Dũng lật xe và Trần Mộc lật lại lần nữa), sau đó cũng không biết ai đã khởi động chiến xa chạy trốn. Ở dã ngoại, một chiếc chiến xa đơn độc với những người không có thực lực, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Người của U Minh thành dường như không quá thông thạo những chiếc chiến xa này, lúc đi có chút chậm. Tôi dùng chiến xa hai bánh mà vẫn có thể đuổi kịp bọn họ, mấy người kia lại là lái xe của Hằng Phong xa thành, dù thế nào cũng không đến mức không thể chạy thoát, chỉ là chẳng biết bọn họ có tìm được nhân viên cứu hộ không.” Trần Mộc để ý thấy trong lần giao dịch này, người của U Minh thành đều không quen thuộc với những chiếc chiến xa mới. Cũng phải, dù lúc trước có thợ săn dị thú vì ham món kếch xù mà làm giao dịch với họ thì cũng chẳng dám đưa cho đối phương loại đồ vật như chiến xa.

Trần Mộc vừa nói chuyện với Chu Dật Cẩn, vừa bôi thuốc cho miệng vết thương của A Hổ. A Hổ lại chẳng thèm để ý đến vết thương của nó, chỉ cọ cọ tay Trần Mộc, lấy đầu dụi vào hộp sắp đặt tinh hạch trong ngực hắn.

“Phía sau chiếc chiến xa kia không hề thiếu thiết bị, mà trên chiến xa hẳn là có thiết bị liên lạc, chỉ cần Lạc Tề không quá ngốc, chắc chắn có thể liên lạc được với người khác.” Chu Dật Cẩn nghe thế, cũng thả lỏng một nửa tâm tư. Chỉ cần đám người Lạc Tề không xông vào lãnh địa của dị thú cấp cao, có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm gì, dù sao người của U Minh thành cũng không thật sự muốn giết bọn họ.

Trên thực tế cho dù là dị thú cấp cao cũng rất ít khi tập kích chiến xa. Qua nhiều bài học kinh nghiệm đã làm cho chúng hiểu được, cái loại hộp sắt này vừa khó đối phó, bên trong lại có quái vật hai chân cường đại, không nên trêu chọc vào thì tốt hơn.

“Hiện giờ chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ ngơi, sắp tối rồi, đợi lúc nữa nhiệt độ sẽ giảm rất nhanh.” Trần Mộc mở miệng. Bọn họ cách Tinh Vân thành hai ngày lộ trình, hôm nay chắc chắn sẽ phải ăn ngủ ở ngoài dã ngoại.

Ở dã ngoại chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, Trần Mộc không cần nhưng Chu Dật Cẩn lại không chịu được, trong tình huống không có chiến xa bốn bánh, địa điểm qua đêm chắc chắn phải chọn lựa cẩn thận.

Vỗ vỗ đầu của A Hổ để nó nhỏ lại, Trần Mộc mang theo nó và Chu Dật Cẩn đi dạo một vòng ở phụ cận, rất nhanh đã tìm được một mảng phế tích còn sót lại từ trước mạt thế. Dị thú chiếm cứ nơi này chỉ là một con rắn cấp năm, ngay sau đó đã bị một vuốt của A Hổ chụp chết. Bởi vì xà thú ăn tạp, xung quanh đây cũng không còn những loại dị thú khác. Trần Mộc mang theo Chu Dật Cẩn chọn một phòng ở chưa bị sập rồi đi vào.

Giang Nam trước thời mạt thế, thứ không thiếu nhất chính là người, bởi vậy phế tích cũng nhiều. Chỗ phế tích này vốn là một thôn trang nhỏ, mà căn phòng bọn họ chọn có lẽ là biệt thự của một kẻ có tiền xây nên. Chỉ là đã qua mấy trăm năm, ngoại trừ một ít đồ sứ, trong phòng ở này cũng chẳng còn thứ gì có thể sử dụng được nữa.

Chu Dật Cẩn bị thương lần này, tất cả đều do mình gây ra, Trần Mộc rõ ràng điểm này, hiện tại đương nhiên sẽ không để Chu Dật Cẩn làm việc. Hắn nhanh nhẹn quét dọn chỗ ở, lại lấy ra một cái túi ngủ từ trong chiến xa hai bánh của mình. Loại túi ngủ này nhìn qua rất giống một bộ quần áo liền thân rộng thùng thình, bên trên còn có mũ, cho dù mặc vào cũng vẫn có thể hoạt động được. Nó dùng để duy trì độ ấm. Lúc trước khi lập nên kế hoạch này, hắn đã mua loại chiến xa hai bánh tốt nhất và đầy đủ các dụng cụ cần thiết để sinh tồn ở dã ngoại, hiện giờ đều có thể dùng tới.

Độ ấm giảm rất nhanh, Chu Dật Cẩn cũng không cứng rắn chống đỡ, đã sớm chui vào túi ngủ, từ túi ngủ to lớn cũng chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ của y.

Trần Mộc cười cười, lấy ra túi đồ dã ngoại mà mình chuẩn bị, bên trong có không ít đồ dùng, thậm chí còn có canh chỉ cần đun nóng là có thể ăn được. Trong chai lọ cũng để một ít đồ linh tinh, Trần Mộc nhìn con xà thú to lớn kia, cắt một ít thịt từ thi thể nó để nấu canh, còn lại đều đem đi nướng. Hắn và Chu Dật Cẩn ăn không nhiều, nhưng sức ăn của A Hổ kia, một con xà thú không biết có đủ cho nó ăn không nữa.

Nghĩ đến A Hổ, Trần Mộc lập tức lấy ra hai miếng tinh hạch của dị thú cấp tám kia:

“A Hổ đã nếm qua một viên tinh hạch, có thể ăn thêm một viên nữa hay không?”

“Tôi chỉ biết có đôi khi dị thú cần cắn nuốt tinh hạch đến bổ sung năng lượng để hoàn thành tiến hóa, làm sao mà biết nó cần ăn bao nhiêu?” Điều này dị thú hoàn toàn có thể tự phán đoán được, mà A Hổ……

Nhìn A Hổ với hình thể to lớn đang lăn lộn bên chân Trần Mộc làm nũng, Chu Dật Cẩn có chút hoài nghi, nó có thể biết được bản thân nên ăn bao nhiêu sao?

“Lại ăn thêm một viên xem thử thế nào.” Bộ dạng này của A Hổ quá mức đáng thương. Trần Mộc cầm một viên để vào miệng của nó, A Hổ một ngụm nuốt luôn, lại tiếp tục lăn lộn làm nũng, ánh mắt cũng không rời khỏi chiếc hộp trong tay Trần Mộc.

“Miêu ô! miêu ô!” Chân trước của A Hổ rời khỏi mặt đất, chụp lên đùi Trần Mộc, cái đuôi thế nhưng còn đong đưa……

“Nó đang học linh thú cẩu bị nó thu phục lúc trước?” Trần Mộc có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy trên người A Hổ còn có vết máu, vết đao bị người của U Minh thành chém lên thân thể tuyết trắng hết sức rõ ràng. Lúc trước A Hổ đã ăn một viên tinh hạch nhưng không thấy có gì khác thường, vừa rồi lại ăn thêm một viên nữa cũng không thấy có vấn đề gì……Trong lòng Trần Mộc mềm nhũn, cũng không kiên trì nữa. Một móng vuốt của A Hổ thoáng cái đã cạy mở được hộp sắt trong tay hắn, liếc nhìn hắn một chút rồi phi nhanh tới đem tinh hạch ăn sạch sẽ.

Sau khi xác định được trên người Trần Mộc không còn tinh hạch nữa, A Hổ lập tức tao nhã đi đến bên cạnh đống lửa, bắt đầu thanh lí bộ lông của mình, còn dùng chân trước rửa mặt vài lần.

“A Hổ thật đáng yêu!” Chu Dật Cẩn cười mở miệng, đem độ ấm của túi ngủ điều chỉnh cao hơn một chút, sau đó hướng về Trần Mộc hỏi:

“Anh có di động không? Tôi muốn xem tình hình mới nhất, tiện thể liên lạc với vài người.”

“Có.” Trần Mộc lấy ra một chiếc di động lớn bằng bàn tay. Kỳ thật hiện nay di động và máy tính đã giống như hai mà một, ngay cả bộ đàm liên lạc cá nhân cũng có thể kết nối mạng, chỉ cần có mạng là có thể gửi cho người khác tin tức và giọng nói của mình.

Trần Mộc tiếp tục nướng thịt, Chu Dật Cẩn lại bắt đầu đùa nghịch di động, không ngừng lên mạng, đăng nhập vào tài khoản của mình, hơn mười tin tức liền nhảy ra.

Hầu như tất cả đều là thư của anh họ gửi tới, lúc trước y cũng từng liên lạc với anh họ, để anh họ mỗi ngày gửi một tin nhắn tới điện thoại của mình, một khi không có tín hiệu liên lạc, qua vài ngày sẽ đi tìm y, theo lý, cũng không đến mức để anh họ gửi tận mấy chục tin nhắn như vậy.

“Dật Cẩn, anh tra xét tin tức của Tinh Vân thành, tại sao lại có tin tức cậu gặp nạn?”

……

“Dật Cẩn, có người mở bài post lưu vong ngàn dặm trên mạng, dường như có liên quan đến cậu!”

……

“Mau chóng liên lạc với anh, đợi đến ngày mai mà còn không có tin tức của cậu, anh sẽ đi tìm!”

Lưu vong ngàn dặm? Sẽ không phải là do Lạc Tề làm ra chứ? Chu Dật Cẩn lập tức liên lạc với anh họ. Y đã an toàn, anh họ cũng không cần đi tới làm gì.

“ Anh Minh, em không sao, lưu vong ngàn dặm là chuyện gì?”

“Một giờ trước, có người đã đăng một bài post ở diễn đàn lớn nhất Hải Giác, còn đăng cả video nói về chuyện mà anh ta gặp phải. Hiện giờ đã có rất nhiều người đi tới Tinh Vân thành.” Rất nhanh sau đó Chu Dật Minh đã đáp lại tin tức, còn kèm theo một địa chỉ web. Chu Dật Cẩn vừa nhấn vào đã thấy được tiêu đề bắt mắt–“Không ai có thể cứu chúng tôi sao? Chúng tôi bị người ta bán đi, còn bị đuổi giết ở ngoài dã ngoại, cách thành thị gần nhất cũng phải hai ngày đường!”

Phía dưới là một đoạn video, mà người kêu cứu trong video đúng là Lạc Tề.

Lại nói tiếp, tuy rằng Lạc Tề không có thực lực, lại chưa từng gặp tình huống như vậy, nhưng dù sao anh ta cũng là người đã hơn bốn mươi tuổi, cuộc sống đã trải qua sẽ phong phú hơn so với Chu Dật Cẩn.

Dưới sự trợ giúp của Trần Mộc, anh lái chiến xa chạy khỏi vòng chiến, lập tức tìm một lái xe coi như bình tĩnh, dùng tốc độ nhanh nhất mà bỏ chạy, còn bản thân anh thì bắt đầu chỉnh lí thiết bị trên chiến xa.

Chiến xa đều có bộ xử lí trung tâm, chỉ là Vương Lập Công đã đem thứ này phá hỏng, cũng may phía sau xe còn công cụ. Lạc Tề dùng công cụ sửa nửa ngày, cuối cùng cũng sửa được, liền lập tức kết nối internet.

Anh gửi tin nhắn cho người nhà, nhưng không thấy đáp lại, lúc này đương nhiên Lạc Tề sẽ không biết: bởi vì Vương Lập Công tử vong, người nhà của anh và người thân của những người bị đem bán đều được đưa tới cục cảnh sát, mà ở trong cục cảnh sát lại không thể liên lạc được với bên ngoài.

Lạc Tề chỉ cảm thấy vô cùng kinh hoảng, dù sao anh cũng chỉ là một dân chúng bình thường, đấu không lại Vương Lập Công, trừ phi, đem chuyện này làm lớn ra!

Cho nên, sau khi thương lượng cùng ba người khác, anh lập tức đăng một bài post lên mạng, vừa có chữ vừa có video, đem tình huống của bọn họ nói ra rõ ràng.

Đến cuối cùng, còn có người dùng kỹ thuật đưa loa cho anh. ( đoạn này mình cũng không hiểu lắm nhưng loa ở đây nó dùng để truyền đạt rộng hơn ý)

“Chúng tôi không có thức ăn, nơi này lại rất nguy hiểm, chúng tôi không dám xuống xe săn bắn, nhưng bên trong xe đừng nói là thức ăn, ngay cả nước cũng không có!”

“Chúng tôi không biết những người tự xưng là đến từ U Minh thành có còn truy đuổi chúng tôi nữa không. Chúng tôi đều là những người sống nửa đời ở trong thành thị, đến bây giờ cũng không biết phải làm thế nào mới tốt!”

“Ba me, mọi người đang ở nơi nào, con không thể liên lạc được với mọi người!”

……

Lạc Tề và ba người lái xe kia thông qua loa đã truyền tin cho tất cả những người bạn trên mạng của họ, có vô số người an ủi bọn họ, cũng đem tin tức này truyền ra cho người người biết hơn nữa.

“Chuyện này làm lớn rồi.” Chu Dật Cẩn ngẩng đầu, mím mím môi.

“Có ý gì?” Trần Mộc đang phết đồ gia vị lên thịt nướng, nghe được lời nói của Chu Dật Cẩn liền hỏi.

“Tự anh xem đi.” Chu Dật Cẩn cũng không biết phải nói gì mới tốt, ấn theo kế hoạch của Trần Mộc, vốn cũng muốn đem chuyện này làm lớn, chỉ khi làm lớn chuyện mới có thể khiến cho Hạ Minh không thể khống chế, mới có người chú ý đến ông ta. Nhưng ai sẽ nghĩ tới, bọn họ chưa kịp ra tay, Lạc Tề đã đem sự việc làm lớn đến như vậy?

Tình huống hiện giờ, nếu bọn họ trở về sẽ bị vây xem!

Trần Mộc cầm lấy di động, lại nhìn nội dung trên đó, điều chỉnh âm lượng tăng lên, âm thanh của một người đàn ông vừa khóc nức nở vừa kể vang lên:

“Hiện giờ đã đến buổi tối, chúng tôi cũng không dám ngủ, thậm chí còn không dám dừng lại, nhưng ánh đèn xe có thể dẫn dị thú tới không? A Hải đang lái xe, Lạc đại ca đang sửa thiết bị, cũng đang nghĩ cách tiết kiệm năng lượng. Chúng tôi rất sợ hãi, nhỡ đang chạy được một nửa mà hết nguyên liệu thì sao?”

“A Hải đâm chết một con châu chấu thú, chúng tôi lại không dám xuống xe lấy thi thể của nó, xe vừa chạy được một đoạn, phía sau đã truyền đến tiếng kêu của dị thú. Có lẽ thi thể của con châu chấu thú kia đã đưa những con dị thú khác tới.”

“Đây là lần đầu tiên trong đời tôi qua đêm ở dã ngoại, lúc trước khi xem phim tài liệu cũng không cảm thấy gì, hiện giờ lại vô cùng sợ hãi……”

Âm thanh phát ra từ di động vô cùng phiếm tình, không ngờ trong ba người lái xe kia lại có nhân tài như vậy, giọng nói này…… Trần Mộc còn cảm thấy có chút quen thuộc:

“Cậu đã từng nghe thấy giọng nói này bao giờ chưa? Tại sao tôi lại cảm thấy rất quen tai?”

“Cậu ta là nhân viên tiêu thụ chiến xa, rất có tài năng ăn nói, lần này là vì tiền thưởng mới đi theo ra khỏi thành. Tôi nhớ rõ, anh cũng nghe được không ít chuyện từ chỗ cậu ta.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Mỗi lần Trần Mộc đến xa thành đều là người này tới nói chuyện, Trần Mộc cũng trả thù lao hào phóng, vì thế ngay cả chuyện một ngày mình đi vào WC mấy lần cũng bị nói ra!

“Thì ra là cậu ta……” Trần Mộc nhớ rõ cái thanh niên yêu tiền kia, không ngờ lần này cậu ta vì tiền thưởng mà gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy:

“Chỉ sợ tạm thời chúng ta không thể về thành.”

“Hạ Minh hẳn đang muốn vội muốn chết, hiện giờ Tinh Vân thành đã loạn thành một đoàn rồi? Anh cũng nên để thủ hạ của mình hành động đi.” Chu Dật Cẩn mở miệng.

“Tôi lập tức liên hệ bọn họ!” Trần Mộc lấy ra bộ đàm liên lạc với Triệu Thiên Vũ, chờ sau khi đem mọi chuyện dặn dò cẩn thận, thịt rắn cũng đã được nướng chín.

Chu Dật Cẩn ăn canh, Trần Mộc cầm thịt nướng đút cho A Hổ, lại phát hiện A Hổ đã ngủ cạnh đống lửa từ lức nào.

“A Hổ, A Hổ, A Hổ!” Luôn luôn ở bên cạnh kêu meo meo mà lúc này A Hổ lại không có phản ứng, Trần Mộc đi qua mới phát hiện nhiệt độ trên thân thể A Hổ cao đến dọa người.

Đã phải biết từ trước là A Hổ rất không hiểu tiết chế, ăn liền một lúc hai miếng tinh hạch sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

“Chu Dật Cẩn, A Hổ làm sao vậy, cậu biết không?” Trần Mộc có chút nóng nảy, hô hấp của A Hổ đều bình thường, nhưng nhiệt độ cơ thể lại quá cao……

“Tôi xem xem.” Chu Dật Cẩn cũng thấy không đúng liền tiến lại gần, lập tức vụng về kiểm tra A Hổ, một cánh tay từ trong túi ngủ vươn ra sờ sờ thân thể của nó, nhiệt độ cơ thể cao như vậy, rõ ràng không bình thường.

“Cậu biết rõ nguyên nhân không? Có phải do ăn nhiều tinh hạch quá không?” Trần Mộc nhíu mày. Lúc ấy hắn không nên mềm lòng mà để A Hổ ăn nhiều như vậy!

“Tôi giúp anh kiểm tra, để hỏi lại người khác thử xem.” Chu Dật Cẩn đoạt lấy di động bắt đầu liên lạc ông nội của mình. Cho dù là tri thức phong phú, chỉ sợ cũng chẳng có ai vượt qua được ông. Có điều, A Hổ hẳn cũng không đến mức nguy hiểm, chẳng lẽ là do tiến hóa?

Hết chương

Truyện Chữ Hay