Từ sau khi Lâm An Liệt đến Mạc Thủy Cư, thời gian Trần Mộc ở đây cũng nhiều hơn. Ít nhất buổi tối mỗi ngày, hắn đều sẽ tới nơi này xem xét tình hình.
Mạc Thủy Cư tổng cộng có sáu tầng, lên trên nữa có một lầu nhỏ, lầu này không lớn, cũng chỉ khoảng sáu mươi mét vuông, bố trí tốt một chút sẽ thành một chỗ ở không tồi. Lúc đầu nơi này vẫn để không, nay lại được Trần Mộc sắp xếp, chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng có đầy đủ ngũ tạng.
Đứng trong phòng khách trên lầu, trên tường đối diện là thiết bị theo dõi của Mạc Thủy Cư, Trần Mộc có thể lựa chọn quan sát.
Trong thiết bị giám thị trước mắt là một đôi vợ chồng đang ở dùng cơm, chính là Trần Khải và vợ mới của ông ta Tống Văn.
Tuy rằng Trần Khải đã hơn năm mươi tuổi, nhưng ông ta bảo dưỡng rất tối. Sau khi ly hôn, ông ta lại làm bảo dưỡng dung mạo, nhìn qua còn trẻ hơn cả lúc trước, cũng chỉ có bộ dáng hơn ba mươi tuổi, rõ ràng là một quý công tử tác phong nhanh nhẹn.
Tống Văn uốn tóc quăn, lại vấn cao lên, bên gò má vẫn còn vương vấn vài sợi tóc, lộ ra cần cổ thon dài lại không mất đi nét quyến rũ. Cô lớn lên rất xinh đẹp, tuổi còn trẻ, mi mục lưu loát đúng là phong tình, ngồi cùng với Trần Khải ngược lại rất xứng đôi.
Đời trước Trần Mộc cũng từng tiếp xúc với Tống Văn, có điều đã lâu như vậy rồi, ngay cả tên của đối phương hắn còn không nhớ. Hiện tại, vậy mà trong tay của hắn lại có tư liệu cụ thể của Tống Văn.
Tống Văn là cháu gái đằng vợ của chú hai Trần Khải, năm nay hai mươi chín tuổi, là một giáo viên mầm non. Lúc cô còn nhỏ, điều kiện gia đình không tồi, nhưng hơn mười năm trước, bà của cô lại bị bệnh nan y khiến cho cả nhà dần dần suy sụp, ông cô cậy mạnh ra ngoài thành săn bắt dị thú, lại bị dị thú cắn mất một chân. Nếu không phải cha mẹ của Tống Văn có công việc không tồi, thì có khả năng bọn họ sẽ đeo một khoản nợ lớn. Cho nên, trong nhà Tống Văn tuy rằng không đến mức quá mức bần cùng nhưng tình trạng cũng không tốt lắm, cô lại là người yêu thích hư vinh, bởi vậy sau khi Trần Khải ly hôn, đã bắt đầu chủ động tiếp xúc đối phương..
Sau khi Tống Văn mang thai, sẽ không tránh khỏi có một vài phản ứng khi có bầu, cô cũng liền mừng rỡ làm nũng với Trần Khải yêu cầu phúc lợi. Cũng vì nguyên nhân này, gần đây bọn họ luôn dùng cơm ở phòng tình nhân của Mạc Thủy Cư.
Phòng tình nhân của Mạc Thủy Cư không lớn, dùng hàng rào giả gỗ và dây leo để tách thành một thế giới riêng, tuy rằng không có cửa, nhưng lại im lặng hơn so với đại sảnh, không khí cũng tốt, giữa bàn là một đóa hoa hồng, là hoa thật. Nếu có người thích, bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ xuống tặng cho tình nhân ở đối diện, về phần giá cả…… Hoa tươi mặc dù quý nhưng với những người tới đây dùng cơm lại không đáng nhắc tới.
“Chồng à, hôm nay đi bệnh viện kiểm tra, bé con rất khỏe mạnh. Có điều, bác sĩ đề nghị em nên mua thêm một ít đồ dinh dưỡng.” Tống Văn vô cùng thân thiết mà nói với Trần Khải. Về cảm tình, hai người bọn họ trong lúc này khẳng định là không có, tuy nhiên cũng như nhu cầu mà thôi. Tống Văn rất biết cách làm thế nào để đạt được tất cả những thứ mà mình muốn.
“Muốn mua thứ gì?” Trần Khải hỏi. Tuy biết người phụ nữ trước mắt hướng tới tiền của mình, có điều, dù thế nào cũng là một mỹ nữ, mà bản thân vẫn rất thích lấy lòng mỹ nữ. Thời gian trước đây bởi vì đủ loại nguyên nhân, tuy rằng ông ta không thích Lưu Chân Chân nhưng cũng không hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài. Hiện giờ đã ly hôn, ông ta lại cảm thấy bản thân trẻ hơn rất nhiều, dường như còn nhớ lại tuổi trẻ hăng hái lúc trước.
“Đương nhiên phải đi xem mới biết được. Chồng ơi, anh đi mua đồ với em được không?” Tống Văn cong khóe miệng, tay đặt trên đùi của Trần Khải, một chốc lát lại di chuyển tới đùi trong mà vẽ vòng tròn.
“Chút nữa anh có việc bận, chỉ sợ đi không được.” động tác nhỏ của Tống Văn khiến Trần Khải rất hưởng thụ, nhưng hôm nay ông ta đã hẹn khách rồi.
“Sao lại không đi với em?” Tống Văn lấy ngón tay chọc chọc vào chân của Trần Khải làm nũng, đồng thời lại cười thầm trong lòng, thứ cô muốn chính là cái không đi được này.
“Anh cho em tiền, em tự đi mua có được không?”
“Được rồi, ngoại trừ thực phẩm dinh dưỡng, em còn muốn mua đồ để trang trí phòng của bé con. Em định lên mạng đặt hàng rồi để bọn họ vận chuyển tới.” Tống Văn lại nói.
“Trong tấm thẻ này có một trăm vạn điểm tín dụng, em mua đồ bố trí phòng cho con đi.” Trần Khải mở miệng. Tuy rằng sau khi ly hôn với Lưu Chân Chân, tiền trong tài khoản của ông ta mất đi %. Nhưng công ty của Trần gia vẫn nằm trong tay ông ta, ông ta cũng không thiếu tiền.
“Không dùng hết nhiều như vậy.” Tống Văn nhận lấy thẻ tín dụng, cười đến xinh đẹp với Trần Khải. Bố trí phòng của trẻ con nếu là loại tốt nhất thì một trăm vạn còn ít, nhưng tính toán tỉ mỉ một chút, hai vạn điểm tín dụng là đủ rồi, thêm một vài đồ mà trẻ con cần cũng không tới năm vạn điểm tín dụng. Về phần thực phẩm dinh dưỡng, cô hoàn toàn không có ý định mua. Sau khi nói mấy câu, ngược lại làm cho mình có hơn một trăm vạn điểm tín dụng gửi ngân hàng.
“Hy vọng không làm phiền đến ngài, đây là cơm của các ngài.” Một bồi bàn thanh tú trẻ tuổi bưng đồ ăn đi tới, bên trong là hai cái Pizza thịt nướng được làm khéo léo còn điểm xuyết một ít rau dưa.
“Canh cá tôi muốn khi nào thì xong?” Tống Văn hỏi.
“Xin ngài chờ một chút, rất nhanh sẽ làm xong.” Bồi bàn lễ phép trả lời, lại khen tặng một câu.
“Canh cá là món ăn thích hợp nhất với tiểu thư mỹ lệ như ngài.”
Tống Văn cười cười, ấn môt cái nút trên bàn cơm, đó là nút cho bồi bàn tiền boa, đợi lát nữa khi tính tiền thì khoản này cũng sẽ được thêm vào. Dù sao cũng không phải do cô trả tiền, cô sẽ không keo kiệt.
“Cám ơn.” Trên mặt bồi bàn hiện lên hai vệt đỏ ửng, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
Tống Văn tiếp tục nùng tình mất ý với Trần Khải, ở một nơi khác, Trần Mộc nhìn hình ảnh giám thị lộ ra tươi cười. Quả nhiên, người mang đồ ăn lên chính là Lâm An Liệt, tuy rằng không nghe được mấy người này nói chuyện, nhưng Lâm An Liệt kia lại ra vẻ ta đây…… Đời trước, thời điểm mới biết Lâm An Liệt, luôn tưởng rằng đối phương là một đứa trẻ chưa trải sự đời, sao có thể ngờ rằng kẻ ít tuổi hơn mình rất nhiều lại có lòng dạ thâm độc như vậy? (Nùng tình mật ý: tình ý ngọt ngào sâu đậm)
Lâm An Liệt quả thật là một người rất âm trầm,an phận làm bồi bàn hơn một tháng ở Mạc Thủy Cư cũng không thấy có độc tác gì khác. Có điều, trước mặt Tống Văn và Trần Khải đã lộ ra một mặt mà hắn từng quen thuộc
Trong một tháng, Trần Mộc cũng khiến cho Tiếu Nhiên chính thức chấp nhận hắn, không phải do cách hắn quản lý có gì độc đáo, mà bởi vì Hàn Thanh Vân cả ngày quấn quít lấy hắn muốn ra khỏi thành săn bắn. Hắn lại có một cỗ lửa giận không có chỗ trút, nên cũng không ngại ra khỏi thành ngược đãi mấy con dị thú kia. Mỗi ngày đều thắng lợi trở về, Mạc Thủy Cư có thể tiết kiệm một khoản lớn tiền mua thịt dị thú, mà thực lực của hắn cũng được mọi người công nhận. Xã hội hiện nay, tiền và quyền tuy quan trọng, nhưng có thực lực thì muốn tiền và quyền cũng dễ như trở bàn tay.
Trần Mộc luôn thức dậy rất sớm, nhưng Lưu Chân Chân còn thức dậy sớm hơn cả hắn. Khi hắn xuống nhà, Lưu Chân Chân cũng đã làm xong điểm tâm, tuy chỉ có cháo và thịt băm đơn giản nhưng lại vô cùng ấm áp.
“Mẹ, sau này mẹ không cần dậy sớm như vậy.” Trần Mộc mở miệng. Gần đây hắn luôn bị Hàn Thanh Vân quấn quít muốn ra khỏi thành săn bắn, ba anh em Triệu gia cũng đi theo, bởi vậy không thể không dậy sớm. Nhưng mẹ lại không giống vậy, phụ nữ nếu muốn xinh đẹp, thì nên ngủ nhiều một chút để chăm sóc dung nhan– Kim Phán Nhi vẫn thường đem những lời này nói bên miệng, tuy rằng đôi khi cô cũng chẳng giống con gái.
“Thức dậy sớm thì tinh thần cũng tốt, hơn nữa gần đây mẹ cũng hay tới công xã.” Sau khi ly hôn, Lưu Chân Chân trở thành phú bà, thỉnh thoảng sẽ nhận một vài án kiện trên mạng để kiếm thêm thu nhập, cũng không tốn công sức gì. Bà tình nguyện làm một vài việc ở xã công, mỗi ngày đều tới trại trẻ mồ côi để chăm sóc mấy đứa bé ở đó. Trước đây, bà cũng từng muốn làm công việc như vậy, nhưng Trần Khải lại ngại mất mặt. Hiện giờ, ngược lại bà có thể thoải mái làm việc mà mình thích.
Trọng viện phúc lợi, có người già trẻ nhỏ không được người thân chăm sóc, còn có một vài cô nhi, những người này đều có nhân viên chuyên trách của xã công chú ý. Mà người tình nguyện như bà, lại chỉ cần làm một số việc nhẹ nhàng như nói chuyện với người già hay chơi với lũ trẻ là được. Cuộc sống như vậy có thể giúp người ta thoải mái về cả tâm hồn và thể xác.
Trần Mộc vừa uống cháo, vừa nói:
“Như vậy cũng tốt, mẹ có thể thả lỏng tinh thần. Sau này lại tìm người khác tốt hơn, tức chết người kia.”
“Con nói đúng, còn người kia, Trần Khải dù sao cũng là cha của con.” Lưu Chân Chân cười nói. Bà chán ghét Trần Khải, hận không thể để Trần Mộc sửa lại họ. Nhưng nếu làm vậy, trên hồ sơ của Trần Mộc tất nhiên sẽ không có khoản tiền bồi thường, còn không bằng tạo ra tiếng xấu bạc tình bạc nghĩa khiến cho Trần Khải phải chịu trách nhiệm.
“Được rồi, con không nói nữa. Mẹ, hôm nay bọn con sẽ đi phía đông của phế tích để tìm trứng chim sẻ thú. Sáng mai chúng ta ăn trứng chiên đi, con muốn ngoài cháy trong mềm.” Dị thú trên không đối với con người khá là phiền toái. Có điều, bọn chúng không thể ở trên trời cả ngày được, mà sào huyệt lại của chúng lại càng không thể, bởi vậy con người vẫn có cách đối phó.
“Vậy sẽ làm trứng lòng đào cho con.” Lưu Chân Chân nhìn Trần Mộc đang nhanh chóng ăn điểm tâm, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trần Mộc tạm biệt mẹ, lại mở chiến xa của mình đi tới cửa thành liền nhìn thấy Hàn Thanh Vân và ba anh em Triệu gia. Bên cạnh bọn họ còn một chiếc chiến xa nữa.
“Trần lão đại!” Hàn Thanh Vân nhanh chóng chạy tới. Cậu ta luôn sùng bái người có thực lực cường đại, chẳng hạn như Trần Mộc.
“Mau ra khỏi thành đi, phía đông của phế tích cũng không gần.” Trần Mộc vừa nói chuyện vừa đi đến cửa thành nghiệm chứng thân phận để ra khỏi thành. Ở trong này có một thiết bị kiểm tra, nếu không nhận được tín hiệu phát ra từ bộ đàm liên lạc, thì sẽ không cho bọn họ ra khỏi thành.
Vị trí hiện giờ của Tinh Vân thành chính là phía nam Hàng Châu. Trước mạt thế, người sống ở đây rất đông, kiến trúc cũng dày đặc, nhưng tới bây giờ tất cả đã trở thành phế tích. Mà thành phố ấy, thậm chí đã trở thành chỗ vui chơi của dị thú. Có điều, cũng bởi vì người nơi này rất đông đúc, nên không có dị thú hung ác tồn tại. Phải biết rằng, phía nam của liên minh người Hoa, nơi mà trước kia từng là rừng mưa nhiệt đới, hiện giờ ngay cả thợ săn dị thú cấp chín cũng không dám đi.
Nơi mà đám người Trần Mộc tới lần này, là nội thành trước tận thế. Hiện nay nơi đó bị không ít dị thú chiếm đóng, mà phía tây nội thành lại có vô số dị thú phi hành xây tổ. Trong đó chim sẻ thú là loài có số lượng nhiều nhất.
Tuy chim sẻ thú số lượng nhiều nhưng cấp bậc lại không cao, chỉ cần có súng ống, muốn đánh cũng không khó, mà trứng của chim sẻ thú lại là loại thức ăn rất được yêu thích.
Lúc trước Triệu Dương và Triệu Minh vẫn đều là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu, nhưng hiện giờ lại luôn trốn tránh nhau. Triệu Thiên Vũ và Triệu Minh ngồi phía sau chiến xa của Hàn Thanh Vân, Triệu Dương lại nhanh chóng đi lên chiến xa của Trần Mộc.
“Cậu với Triệu Minh cãi nhau?” Đối với dị trạng của hai anh em này, Trần Mộc cũng thấy rất lạ.
“Trần lão đại, anh đừng hỏi.” Mập mạp Triệu Dương mệt mỏi, ngay cả cái thân thể béo đô đô nay cũng gầy đi rất nhiều, tuy là song sinh khác trứng, nhưng sau khi gầy đi lại có vài phần giống nhau.
“Tôi xem chừng là cậu đã làm gì đó có lỗi với Triệu Minh đúng không?” Triệu Minh tính cách hướng nội, cũng rất nghe lời Triệu Dương. Mà bộ dạng hiện giờ của Triệu Dương dường như có chút áy náy chột dạ với Triệu Minh, chỉ sợ không kịp trốn.
“Không có chuyện này!” Triệu Dương lớn giọng, gần như nhảy dựng lên. Kế tiếp, mặc kệ Trần Mộc nói gì, cậu ta cũng không lên tiếng.
Trần Mộc cũng không nói nhiều nữa, chuyện của anh em người ta, hắn không có hứng thú xen vào. Có điều, trông hai người như vậy, không phải là Triệu Dương đoạt bạn gái của Triệu Minh chứ? Nhưng cô gái mấy ngày nay đi theo Triệu Dương, giống như là dạng con gái chỉ biết đòi tiền, dù thế nào cũng không thể khiến cả hai anh em kia đều thích.
Chim sẻ thú ở phía xa xa nhìn thấy chiến xa tới gần, tất cả đều bay lên, dồn lại thành một mảnh. Những con chim sẻ thú này cũng không lớn, chỉ to bằng đầu một người trưởng thảnh, lực công kích cũng thấp, chỉ thắng ở chỗ có số lượng đông. Một vài thợ săn dị thú nếu chỉ đi một mình thì cũng không muốn động tới bọn chúng. Nhưng đoàn người của Trần Mộc thực lực không tồi, đối phó với một đám dị thú cấp hai cũng nắm chắc vài phần.
Lại nói tiếp, trước khi tận thế, những con chim sẻ thú này là thiên địch của rất nhiều loại côn trùng, nhưng khi bị phóng xạ làm biến dị thì tốc độ sinh sôi nảy nở của côn trùng lại khiến cho chúng thích nghi nhanh hơn so với động vật. Hiện giờ chim sẻ thú còn nhỏ hơn rất nhiều so với phần lớn côn trùng nên đôi khi nó lại trở thành đồ ăn cho chúng, giống như loài nhện thú hiện giờ đều săn bắt dị thú phi hành để làm thức ăn.
Ba anh em Triệu gia đều dùng súng ống đối phó với những con tới gần, Hàn Thanh Vân lại dùng đại đao để luyện đao kĩ, mà Trần Mộc thì tới thẳng sào huyệt của chim sẻ thú. Những quả trứng to bằng nắm đấm này, hương vị đều rất ngon.
Cấp bậc của chim sẻ thú không cao, nhưng cũng là loài có đầu óc, khi chúng biết không thể trêu vào những người này liền lập tức lập tức giải tán. Mất trứng thì có thể đẻ tiếp, nhưng nếu mất mạng……
Đám người Trần Mộc thu thập đống lớn cả chim sẻ thú và trứng, coi như đại thu hoạch. Trần Mộc không sử dụng dị năng, nhưng không khí bên cạnh vẫn mang tin tức đến, chẳng hạn như có người vẫn đang âm thầm ẩn núp.
Nhưng người kia đã ở nơi đó từ trước, khi nhìn thấy bọn họ cũng không có ác ý nên hắn cũng vui vẻ xem như không biết.
Hết chương