Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [] Cảnh Cáo
Địa điểm thi của Hạ Trạch là một trường trung học ở phụ cận. Cả đám không tới muộn nhưng trước cửa trường cũng đã đậu đầy xe, ngay cả hai bên đường cũng chật ních. Mọi người tranh thủ tìm chỗ đậu xe, còn chút thời gian, Hạ Trạch không muốn vào quá sớm nên cùng Trì Dĩ Hoành ở lại trên xe.
Đám Trầm Hi nhanh chóng tụ tập tới, đều nắm chặt thời gian giúp Hạ Trạch bơm hơi. Trừ bỏ cố lên, không cần khẩn trương thì còn đủ vấn đề uống nước đi wc lung tung. Mọi người trừ bỏ lão K râu ria xồm xoàm không nhìn rõ mặt mũi, số còn lại đều có phong cách khác biệt nhưng đều anh tuấn, cực kì hấp dẫn sự chú ý của nhóm cha mẹ cùng các thí sinh xung quanh. Hạ Trạch bị bọn họ vây ở chính giữa, tuy cảm thấy trước công chúng bị đối xử như con nít thế này thực xấu hổ, bất quá trong lòng cũng thực vui sướng, khóe miệng vô thức cong lên.
Chờ bọn họ hỏi hết tất cả vấn đề mình có thể nghĩ tới một lần, lão K cứ một lòng nhớ tới băng rôn mình đặt làm, đề nghị đám người kéo căng băng rôn đứng trước cổng trường chụp một tấm lưu niệm. Cũng làm rồi, phải dùng một lần chứ, này là nguyên văn lão K nói.
Hạ Trạch trong lòng thầm kêu không tốt, lập tức cầm hộp viết vội vàng phất tay chào bọn họ rồi lao nhanh vào trong trường. Theo bóng dáng thì rất giống đang chạy trối chết.
Mọi người không khỏi bật cười. Lão K chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyến khích: “Tiểu Trạch chạy mất tiêu rồi, chúng ta chụp thế nào?”
Tầm mắt dừng lại trên người Phương Lạc Duy, hiển nhiên cảm thấy Phương Lạc Duy là người dễ mềm lòng nhất, hơn nữa Phương Lạc Duy còn có hiệu quả mua một tặng một, chỉ cần cậu đáp ứng thì Mặc Chính căn bản không thành vấn đề.
Hôm nay Phương Lạc Duy có thể tới cũng khá may mắn. Diễn viên quay cùng cậu hôm nay có việc bận xin nghỉ, chỉ còn một mình nên không có cách nào quay. Đạo diễn dứt khoát để phân đoạn này sau này quay, bảo Phương Lạc Duy cứ nghỉ ngơi hai ngày. Khoảng thời gian này Phương Lạc Duy đã quay khá vất cả, mỗi ngày phải quay không nói, lúc rãnh rỗi còn phải cùng chỉ đạo võ thuật luyện tập những động tác đấm đá, ăn không ít khổ. Phương Lạc Duy lại không chịu dùng thế thân, mỗi đêm về khách sạn, cởi quần áo liền lộ ra đủ vết bằm xanh tím. Đạo diễn nhìn thấy hết cố gắng của Phương Lạc Duy, đối với người mới lại chịu khó học hỏi này tự nhiên thực yêu thích, bình thường rất chiếu cố.
Phương Lạc Duy bị lão K nhìn mãi thì đành chịu, chỉ có thể gật gật đầu. Dù sao vì sợ người nhận ra nên từ khi xuống xe vẫn luôn đeo kính râm, lão K muốn chụp thì chụp đi, người lộ diện cũng không phải cậu. Phương Lạc Duy gật đầu một cái, Mặc Chính lập tức cầm cờ đi tiên phong tỏ ra duy trì lão K.
Trước lúc Phương Lạc Duy vào tổ làm phim, Mặc Chính cũng dán cái mác nhà sản xuất tiến vào. Cũng may Mặc Chính có chừng mực, chỉ xoay vòng quanh Phương Lạc Duy, không hề khoa tay múa chân gì với chuyện quay phim. Nửa tháng nay, vì hai người đều sớm chiều ở chung nên Phương Lạc Duy cùng Mặc chính đã bớt đi chút khách sáo, thêm một chút thân thiết. Phương Lạc Duy không thể không thừa nhận, Mặc Chính thật sự là người rất dễ làm người ta thích, trái tim kiên định của cậu tựa hồ cũng có chút dao động. Hiện giờ Phương Lạc Duy được thả ra nghỉ xả hơi, Mặc Chính cũng vội vàng tỏ ý mình cũng cần nghỉ ngơi, một đường chạy theo Phương Lạc Duy.
Ba so ba.
Trì Dĩ Hoành hết biết nói gì, Trầm Hi cười xấu xa, Lý Minh Hiên trước giờ vẫn luôn nuông chìu Trầm Hi, mắt thấy mọi người đều cam chịu đề nghị của mình, lão K hưng trí bừng bừng, từ cốp xe lôi ra tấm băng rôn đã đặt làm. Vừa mở ra liền thấy dòng chữ in thật lớn ‘Hạ Trạch cố lên, Hạ Trạch tất thắng’ chỉ kém không tỏa sáng chói hết mắt mọi người nữa thôi.
Xung quanh có các bậc phụ huynh nhìn thấy, thiện ý hướng về phía bọn họ mỉm cười. Động tĩnh bên này rất nhanh làm những người xung quanh chú ý, ngày càng có nhiều người nhìn tới nơi này.
Trong đám người, Hạ Nguyên một thân đen tìm kiếm bóng dáng Hạ Trạch. Anh vẫn luôn giữ liên lạc với chủ nhiệm của Hạ Trạch vì thế dễ dàng tìm ra địa điểm thi. Hạ Nguyên ẩn ẩn cảm thấy Hạ Trạch không muốn thấy mình, anh không biết Hạ Trạch có phải đã biết được gì hay không, nhưng bản thân vẫn không thể khống chế.
Động tĩnh của đám người càng lúc càng lớn, Hạ Nguyên tùy ý liếc mắt một cái, xuyên qua khe hở, hai chữ Hạ Trạch thật lớn khắc sâu vào mắt. Hạ Nguyên không chút do dự đẩy đám người đi qua.
Cách ngày càng gần, Hạ Nguyên liếc mắt liền nhìn thấy Trì Dĩ Hoành. Những người bên cạnh Trì Dĩ Hoành, Hạ Nguyên chỉ nhận ra mình Mặc Chính, còn lại đều là những gương mặt xa lạ. Tầm mắt Hạ Nguyên đảo một vòng, không tìm thấy bóng dáng Hạ Trạch. Trong lòng không nói rõ là thất vọng hay tư vị nào khác, Hạ Nguyên nặng nề nhìn chằm chằm Trì Dĩ Hoành.
Chú ý tới Hạ Nguyên đầu tiên là Trầm Hi, cậu nghi hoặc liếc mắt nhìn một cái, sau đó hỏi Mặc Chính ở bên cạnh: “Người kia là ai? Bạn Dĩ Hoành à?”
Mặc Chính theo tầm mắt Trầm Hi nhìn qua, nhất thời sửng sốt: “Hạ Nguyên, sao cậu ta lại tới đây?”
“Hạ Nguyên? Là anh trai Hạ Trạch?” Cái tên hai người quá tương tự, Trầm Hi lập tức liên hệ.
Mặc Chính gật gật đầu, bước tới vài bước nhắc nhở Trì Dĩ Hoành đang thì thầm gì đó với lão K. Trì Dĩ Hoành quay đầu liền thấy Hạ Nguyên. Một đoạn thời gian không gặp, Hạ Nguyên gầy hẳn đi. Khí chất tao nhã của dạng người trí thức cũng không thấy đâu, toàn thân bảo phủ một lớp màn tối tăm.
Cách đám người, tầm mắt hai người giao nhau. Vẻ mặt Trì Dĩ Hoành lãnh liệt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao dừng lại trên người Hạ Nguyên. Hạ Nguyên không nói tiếng nào cũng không rời đi, cứ đứng ở đó, tầm mắt một mực quét tới quét lui ở xung quanh.
Trì Dĩ Hoành bình tĩnh nghiêm mặt đi tới: “Cậu tới làm gì?”
Hạ Nguyên cụp mắt không trả lời vấn đề này mà hỏi lại một câu: “Tiểu Trạch đâu? Đã vào trong rồi sao?”
“Tôi nhớ rõ tôi đã cảnh cáo cậu đừng xuất hiện bên cạnh Tiểu Trạch nữa?” Trì Dĩ Hoành lạnh lùng nói.
Hạ Nguyên ngẩng đầu, vẻ mặt không chút sợ hãi: “Anh muốn thế nào? Ở đây đánh một trận à?”
Hai người lúc nói chuyện đều đè thấp âm thanh như từ vẻ mặt cũng hiểu bầu không khí chẳng vui vẻ tẹo nào.
Trì Dĩ Hoành lộ ra chút chán ghét, cười lạnh: “Cậu cảm thấy tôi không dám đánh hay không dám lộ ra thân phận thối tha của cậu hả? Con riêng Hạ Chí Thành, mẫu thân là một kẻ bệnh tâm thần, bản thân lại có tâm tư xấu xa với Tiểu Trạch, cậu cảm thấy Tiểu Trạch muốn nghe cái nào?”
“Anh dám!” Hạ Nguyên vừa sợ vừa giận: “Anh không sợ Tiểu Trạch biết được tâm tư mình sao?”
Trì Dĩ Hoành mắt lạnh nhìn Hạ Nguyên: “Cậu có thể tìm Tiểu Trạch mà nói. Cậu nghĩ tôi là cậu, ngay cả dũng khí thẳng thắn thừa nhận thích một người cũng không có sao? Đừng có tỏ ra tình thâm ý trọng với Tiểu Trạch trước mặt tôi, cậu căn bản không thương Tiểu Trạch, cậu cũng không xứng có được em ấy. Bác sĩ Tào Hiểu Mai, cậu có ấn tượng đi? Bác sĩ tâm lý tốt nhất Hải thành, cậu đã ở chỗ bà ta điều trị năm năm, cậu có nhớ rõ mình đã từng nói gì không?”
Những lời Trì Dĩ Hoành nói làm sắc mặt Hạ Nguyên đột biến: “Anh biết gì rồi?”
Trì Dĩ Hoành nhìn ánh mắt kinh nghi của Hạ Nguyên thì cười lạnh: “Cậu đã làm gì thì tự mình biết. Mấy năm nay cậu vây quanh Tiểu Trạch, cậu nghĩ mình đang làm gì? Bảo hộ? Chuộc tội? Cậu cứ luôn mồm nói mình bảo hộ Tiểu Trạch lớn lên, cậu đang bảo hộ em ấy sao? Cậu bất quá chỉ đang xây dựng một hoàn cảnh giả dối, thêu dệt một đống lời nói dối để em ấy sống trong hư ảo, không nhìn rõ sự thật. Hàn Linh có địch ý với Tiểu Trạch, cậu không cảm giác được sao? Cậu đã làm gì? Cậu cái gì cũng chưa làm. Hàn Linh điên cuồng muốn hại Tiểu Trạch dính AIDS, cậu cho là ai tạo ra? Hạ Chí Thành? Chính là cậu. Cậu còn dám nói mình thương Tiểu Trạch, cậu có tư cách gì thương em ấy. Cậu chỉ là một kẻ ích kĩ xem Tiểu Trạch là công cụ có thể làm mình thoải mái, là công cụ cứu rỗi chính mình.
“Anh nói bậy!” Hạ Nguyên phẫn nộ nói.
“Tôi nói bậy?” Trì Dĩ Hoành từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy khinh miệt: “Hạ Nguyên, cậu tỉnh lại đi. Cậu căn bản không thương Tiểu Trạch. Cậu thích chuyển dời sự chiếm dục biến thái của Hàn Linh đối với mình lên người Tiểu Trạch để có được thỏa mãn. Cậu thích canh giữ bên cạnh em ấy để có được cảm giác chuộc lỗi thực buồn cười. Cậu dám nói mình yêu Tiểu Trạch quả thực là làm vấy bẩn từ yêu kia.”
“Tôi cảnh cáo lần cuối, đừng để tôi thấy cậu xuất hiện bên cạnh Tiểu Trạch thêm một lần nào nữa. Tin tưởng đi, hậu quả không phải điều cậu muốn nhìn thấy đâu.” Trì Dĩ Hoành nói xong liền quay người bỏ đi, lưu lại Hạ Nguyên hồn bay phách lạc đứng ở nơi đó, sau một lúc lâu mới giống một con rối gỗ cứng ngắc đẩy đám người rời đi.
Những lời của Trì Dĩ Hoành hệt như một cây búa nặng nề đóng đinh Hạ Nguyên xuống đất. Hạ Nguyên không muốn thừa nhận những lời của Trì Dĩ Hoành, nhưng trong đầu cứ có một giọng nói không ngừng vang lên, là thật sao? Tình yêu của mình chính là vấy bẩn Hạ Trạch sao?”
Hạ Nguyên không biết mình làm thế nào lái xe về chỗ Hàn Linh. Mờ mịt đậu xe dưới lầu, ngẩng đầu nhìn phòng ở của bà ta. Từ lần trước đi tìm Hạ Chí Thành tới giờ đã qua vài ngày. Hạ Chí Thành tuy nói sẽ đưa Hàn Linh đi kiểm tra nhưng lần nào bà ta cũng ầm ĩ, vì thế chuyện này cứ kéo dài. Mỗi ngày Hạ Nguyên đều nghe Hàn Linh mắng mỏ Hạ Trạch, chửi rủa Trì Hân Vân, mắng luôn cả bà nội. Anh không muốn nghe nhưng lại không thể ngăn cản Hàn Linh. Anh muốn canh giữ Hàn Linh, không để bà ta tới tìm Hạ Trạch gây phiền toái, hóa ra này cũng là một loại dung túng sao?
Hạ Nguyên nhắm mắt lại, bộ dáng Hạ Trạch hiện lên trong đầu. Nghĩ tới giọng điệu Trì Dĩ Hoành khi nhắc tới Hạ Trạch, trong lòng ngoại từ ghen tị đang dâng trào thì còn có một loại bi ai khôn kể. Thống khổ biến thành sợi roi quấn chặt lấy trái tim anh, lồng ngực truyền tới từng trận đau đớn. Hạ Nguyên nghĩ mình có lẽ đã thật sự mất đi Hạ Trạch.
Hạ Nguyên đờ đẫn xoa xoa mặt, mệt mỏi khóa xe tiến tới chỗ thang máy. Anh không biết mình có thể đi đâu, tựa hồ chỉ có thể trở lại nơi này. Con số hiển thị số tầng không ngừng biến đổi, rất nhanh đã ngừng lại. Nhưng mà không đợi Hạ Nguyên bước ra thang máy thì đã nghe thấy giọng nói the thé của Hàn Linh, xen lẫn vào đó tựa hồ là của mẹ nuôi Liễu Giai.
Cách một cánh cửa, âm thanh phẫn nộ của Hàn Linh truyền ra rõ mồn một: “Hạ Nguyên là con tôi, chuyện nó không cần bà quản.”
So với Hàn Linh điên cuồng, Liễu Giai hiển nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Năm đó tôi không tranh cãi với cô, mặc kệ cô nháo thế nào, trên hộ khẩu Hạ Nguyên là con tôi, đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi. Làm mẫu thân của Hạ Nguyên, tôi có tư cách được biết Hạ Nguyên xuất ngoại rốt cuộc là chuyện gì. Nếu chú ba muốn đưa cô xuất ngoại tĩnh dưỡng, mà cô cố ý muốn Hạ Nguyên đi cùng, vậy thì thật có lỗi, tôi sẽ không để con mình đi như vậy.”
“Ai nói tôi phải xuất ngoại tĩnh dưỡng?” Hàn Linh kịch liệt phản bác.
Liễu Giai nhăn mặt nhíu mày: “Cô không xuất ngoại cũng tốt, tôi không hi vọng Hạ Nguyên cách tôi quá xa. Mấy năm nay tôi không ngăn cản cô thân cận nó, không phải tôi cảm thấy áy náy mà làm mẫu thân, tôi hiểu được cô cảm thấy thế nào, cũng đồng tình với cô. Tôi đối với Hạ Nguyên thế nào, cô cũng tự mình thấy được. Nếu năm đó không có tôi, Hạ Nguyên chỉ sợ vừa sinh ra đã chết đói. Tôi tân tân khổ khổ nuôi nó khôn lớn thế này, tôi không muốn nó bị hủy trong tay cô.”
“Hạ Nguyên là con tôi, tôi sao có thể hại nó.”
Liễu Giai từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: “Tôi cùng Chí Chi tuy không đi đường chính trị như chú ba nhưng cũng làm nghề có thể diện, thanh danh trong sạch. Hạ Nguyên làm con trai chúng tôi rất tốt, nhưng nếu đính cái danh con riêng của chú ba, lại thêm một bà mẹ thần kinh không bình thường thì sao, cô tự nghĩ lấy đi. Nếu cô vì tốt cho Hạ Nguyên thì cách xa nó một chút, nó ở chỗ cô cũng đủ lâu rồi, nên về nhà.”
“Đúng rồi.” Trước lúc Liễu Giai nổi điên liền đổi đề tài: “Chu Hàm Thanh có lẽ đã biết tới sự tồn tại của cô. Khoảng thời gian này công trình đường xá bên thành nam tiến triển không thuận lợi, cứ có người tới quấy rối, tôi nghi là người Chu Hàm Thanh tìm tới. Hạng mục này chúng ta dự tính sẽ thua lỗ, tôi nói trước để cô biết.
Chỉ cần không đề cập tới Hạ Nguyên, tình tự Hàn Linh có thể xem là bình thường: “Cái gì mà thua lỗ?”
“Ba nghìn vạn đấy, bà chỉ nói một câu thua lỗ là xong?” Hàn Linh oán giận nhìn về phía Liễu Giai.
Liễu Giai vẫn là câu kia: “Tôi nói cô cũng không tin, tốt nhất cứ hỏi chú ba ấy. Sau khi hạng mục này hoàn thành tôi sẽ giải tán công ty. Mấy năm nay tôi đã tích đủ tiền cho Hạ Nguyên rồi, sau này vô luận nó muốn làm gì thì cũng cơm áo không lo.”
Liễu Giai nói xong, không thèm nhìn tới biểu tình Hàn Linh, xoay người đi tới mở cửa.
Bên ngoài, Hạ Nguyên cúi đầu đứng đó, một câu cũng không nói nên lời.
_________
Hoàn