Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy chiến hữu đã chết khiến trong lòng Lâm Việt dâng lên rất nhiều cảm xúc hỗn độn, gấu trúc khổng lồ khẽ thở dài một tiếng.
Anh hướng ánh mắt thâm sâu về phía Phong Mặc, sau đó lắc đầu quay đi, đi tìm cánh cửa giúp mình thoát khỏi ảo ảnh.
Hiển nhiên, với tính cách của Lâm Việt, anh chắc chắn sẽ không tin tưởng bất kỳ thứ gì xuất hiện trong ảo giác. Phong Mặc này nhất định là do ký ức của chính anh đắp nặn thành, dù cho hắn có biết tất cả bí mật trong đội cũng không có gì lạ, anh đã quyết định sẽ làm như hoàn toàn không nhìn thấy.
Phong Mặc hiểu Lâm Việt, bởi vậy hắn cũng không lo lắng. Bất kể anh đi đâu hắn cũng theo tới đó, anh không để ý đến hắn, hắn càng chủ động nói chuyện không ngừng.
“Nhớ dị năng của tôi không? Giao tiếp với linh hồn ấy. Tôi thật ra chưa ngỏm hẳn đâu, chẳng qua giờ biến thành u hồn rồi thôi, anh tin không?”
Lâm Việt nghe thấy lời hắn nói, nhưng anh cũng không liếc hắn một lần, im lặng nhấc chiếc nắp đậy miệng giếng làm bằng con sứa trên mặt đất lên.
Dưới giếng là một suối phun kẹo, từng mảng kẹo đường quấn dính vào nhau phun ra xa, thế nhưng khi trào ra mặt đất, chúng lại bất ngờ biến thành một vũng phân và nước tiểu.
Hẳn không phải cửa ra rồi.
Chẳng lẽ là do thị giác của lốt thú có vấn đề? Biến trở lại hình người thử xem sao…
Lâm Việt đổi về hình người, mặc quần áo chỉnh tề rồi tiếp tục đi thăm dò nơi khác.
Phong Mặc bám theo sau Lâm Việt, đóng vai một tên nhiều chuyện khác hẳn hắn ngày thường, nói không ngừng nghỉ.
“Còn nhớ núi Tứ Quý không? Buổi tối lúc chúng ta ngủ tôi đã cướp bình oxy chung để thở một mình, làm anh suýt chết ngạt. Xin lỗi nhé, tôi cũng không biết lúc ngủ mình xấu tính thế.”
“Vụ giả chết kích thích anh lần trước cũng là do tôi sai… Tại tôi muốn nhìn bộ dạng anh lúc bùng nổ thôi, thấy rất thú vị. Bây giờ nghĩ lại hình như cũng không hay ho đến thế…”
“Được rồi, anh còn nhớ đám nhóc học trò mà chúng ta từng dạy dỗ trong thành Cực Lạc không? Không phải cũng có năm đứa tham gia vào Thế giới luân hồi này sao, hi vọng là chúng nó còn sống.”
Bởi không được phép tiết lộ thân phận của mình, Phong Mặc chỉ có thể liên tục nhắc về chuyện cũ. Mà cứ nói như vậy, tâm trạng hắn cũng bắt đầu bị ảnh hưởng vài phần.
Một loại cảm xúc phức tạp trước nay chưa từng có dâng lên, tình cảm ấy khiến hắn có chút khó chịu, hô hấp cũng nghẹn lại.
Hắn chưa từng nếm trải tâm trạng này, bởi vậy cũng không thể định nghĩa nó là gì, phải chăng là không nỡ? Là hoài niệm? Là quyến luyến?
Đại loại chính là những cảm giác này…
Xúc động trào dâng, Phong Mặc bỗng vô cùng khao khát được trở lại bên cạnh Lâm Việt, tiếp tục cùng anh kề vai chiến đấu. Nếu như có thể quay lại, hắn nhất định sẽ kiềm chế bản thân, cố gắng không gài bẫy anh nữa.
Tuy trong lòng không mấy dễ chịu, nhưng Phong Mặc vẫn không ngừng miệng. Hắn tiếp tục nhớ lại một số chuyện, ra sức chứng minh mình chính là Phong Mặc thật.
“…”
Lâm Việt đành giơ tay đầu hàng.
Anh không tiếp tục lần mò nữa, lạnh lùng quét mắt nhìn Phong Mặc. Vươn tay vỗ nhẹ bả vai hắn, anh rốt cục mở miệng đáp một câu, giọng nói đầy bất đắc dĩ: “Ảo giác chỉ là ảo giác, chẳng giống Phong Mặc chút nào.”
Cảm xúc của hắn không phong phú như thế.
Tuy Lâm Việt vẫn không chịu tin, nhưng thấy anh đã chịu đáp lời mình, Phong Mặc liền cười tươi rạng rỡ: “Cuối cùng cũng nói chuyện với tôi rồi, được, lần này không uổng công.”
Phong Mặc còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng suy tính đến vấn đề thời gian, hắn chỉ có thể nhanh chóng truyền đạt cho Lâm Việt một chuyện – mục đích thật sự của hắn khi tới đây: “Nhớ kỹ lời tôi, lát nữa anh giả bộ không đánh lại bọn nó, chúng nó sẽ bắt anh làm tù binh, sau đó chúng sẽ giúp anh vài việc bất ngờ. Tôi có để lại cho anh vài thứ trong Minecraft, bức tượng của tôi ở trên không, có cửa vào ngay vị trí đầu gối, trong ấy có mười hai cầu thang khác màu, anh đi lên cái màu xanh da trời, cuối thang có năm con cừu, anh vào game xem thử đi. Hẹn gặp lại.”
Lời còn chưa dứt, thân thể Phong Mặc đã dần dần tan biến trước mắt Lâm Việt, chỉ còn giọng nói vẫn quanh quẩn bên tai anh.
Mà thế giới vây quanh Lâm Việt cũng bắt đầu sụp đổ.
Ảo cảnh tựa như tấm kính nứt vỡ, tỏa ra từng vòng sóng gợn, trong mỗi tầng sóng lại có hiện thực và ảo giác đan xen luân chuyển, hòa lẫn với nhau, khó phân hư thực.
Lâm Việt nhìn chằm chằm cảnh vật bốn phía, nhanh chóng tìm ra một góc rất kỳ lạ.
Trong khi tất cả đều đang vỡ tan, chỉ có nơi đó không bị ảnh hưởng bởi những vòng sóng, thoạt trông vẫn giữ được khung cảnh chân thật như cũ.
Chính là nó!
Lâm Việt tin vào phán đoán của mình, không chút do dự nhào về phía đó.
Anh vừa lao tới, lối ra kia liền bắt đầu co rút lại. Anh phản ứng rất nhanh, kịp thời điều chỉnh tư thế khom lưng chạy, lộn một vòng qua cửa, thành công thoát khỏi ảo cảnh.
Giống như người chợt mở bừng mắt giữa gió đông, Lâm Việt bỗng thấy toàn thân rét buốt, rốt cục tỉnh táo lại.
Trong ảo giác Lâm Việt đã biến trở lại hình người, nhưng trên thực tế anh vẫn đang giữ hình thái gấu trúc. Nhìn hành động của những người xung quanh, có thể thấy thời gian anh chìm trong hư ảo cũng rất ngắn, nhiều lắm là hai ba mươi giây.
Lâm Việt vốn muốn lao ra cùng đồng đội tiếp tục giết thú biến dị, nhưng vừa nhấc một chân lại chợt nhớ tới lời Phong Mặc nói. Anh đặt chân xuống, không xông lên giết địch mà lập tức biến lại hình người, tiện tay khoác một chiếc áo choàng tắm lên, rút điện thoại ra đăng nhập vào trò chơi Minecraft.
Nếu vừa rồi chỉ là ảo giác, vậy nhất định nó phải được tạo thành từ trí nhớ của anh, Phong Mặc trong ảo giác sẽ không thể nói ra những điều ngay chính anh cũng không biết. Còn nếu những lời hắn nói khớp với sự thật, vậy chứng minh đó thực sự là linh hồn của Phong Mặc trở về!
Bởi địa điểm anh thoát trò chơi lần trước chính là cung điện mà Phong Mặc đã xây dựng, Lâm Việt cơ hồ chỉ nháy mắt đã tìm được bức tượng của hắn.
Anh leo đến vị trí đầu gối, lần tìm trong nếp nhăn vải quần, quả nhiên tìm được một cánh cửa!
Ba người Lâm Dương Dương, Chung Linh, Giang Thủy Hàn đều kinh ngạc nhìn Lâm Việt. Bọn họ đang đánh lộn ở bên cạnh sứt đầu mẻ trán đến nơi, thế mà anh đột nhiên lại lấy điện thoại ra bắt đầu chơi trò chơi? Ý là sao vậy?
Có điều suy nghĩ một chút thì cũng không có gì khó hiểu. Dù sao nhìn biểu hiện của Lâm Việt rõ ràng là đã trúng thuật ảo giác, tâm trí bị ảnh hưởng, có làm gì cũng không lạ.
Ba người Lâm Dương Dương không hỏi nhiều cũng không chạy tới ngăn cản Lâm Việt, chỉ tụ lại bên cạnh bảo vệ cho anh, đánh đuổi mấy con thú biến dị có ý định tập kích bọn họ.
Những âm thanh chém giết ầm ĩ xung quanh đều không thể khiến Lâm Việt dừng tay. Anh điều khiển nhân vật game của mình, nhanh chóng bò qua cửa, chui vào tượng.
Trong bức tượng lơ lửng trên không này có rất nhiều cầu thang, quả thực giống như Phong Mặc nói, mỗi chiếc một màu, tổng cộng mười hai màu sắc!
Theo lời Phong Mặc, Lâm Việt chọn chiếc cầu thang màu xanh da trời, nhanh chóng bò lên.
Chiếc thang này thông thẳng đến phần đầu tượng, mà trên vị trí cái đầu đó là một mặt phẳng.
Năm con cừu yên lặng đứng giữa khoảng sân phẳng kia, nhìn anh kêu be be.
Thật sự có năm con cừu. Những lời mà Phong Mặc trong ảo giác nói rõ ràng đều là thật!
Tốt quá, hắn không chết. Dù tồn tại dưới dạng linh hồn, đối với anh đó vẫn là còn sống. Ở nơi Thế giới luân hồi thần kỳ này, muốn hồi sinh một u hồn cũng không phải việc quá khó khăn đúng chứ?!
Tựa như có một báu vật đánh mất đã lâu nay bỗng tìm lại được, tâm trạng anh cũng thoáng chốc nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lâm Việt mỉm cười, cất điện thoại về chỗ cũ.
Nếu là Phong Mặc thật, vậy nghe lời hắn đi.
Có điều nếu hiện tại anh đột ngột đứng ra kêu gọi mọi người dừng tay chịu trói, chắc chắn sẽ không ai nghe anh, lại khiến lũ thú biến dị nghi ngờ. Hơn nữa anh cũng chẳng quản được đội người của Oana, chỉ có thể tự lo cho đội ngũ nhỏ của mình mà thôi.
Trước đó trong lúc chiến đấu, bọn họ kỳ thực đã dần thoát khỏi phạm vi đoàn người liên minh, lùi đến vị trí cách trung tâm chiến trường khá xa.
Khi Lâm Việt còn đang suy nghĩ phải làm sao để chủ động trở thành tù binh, một con chó biến dị bỗng hếch mũi lên hít hít. Nó ngửi một cái trong không khí rồi căng thẳng liếc nhìn về phía xa, trao đổi gì đó với những con thú khác.
Sau khi truyền tin cho nhau, bầy thú rõ ràng có ý định rút quân. Chúng không chịu tiếp tục chiến đấu với bọn họ nữa, vừa đánh vừa lui lại.
Thế nhưng Lâm Việt nhất định không cho phép chúng chạy! Anh không biến thành hình thú nữa, dùng hình người trực tiếp xông tới, tóm lấy một con thỏ biến dị cấp ba mà nện một quyền.
Dị năng của con thỏ này là tự điều chỉnh trọng lượng. Bởi trước đó từng giao chiến với Lâm Việt một lát, nó đã nhận ra được một vài thói quen khi ra đòn của anh. Chờ khi nắm tay anh xé gió vù vù lao tới, nó liền giảm trọng lượng của mình chỉ còn g, dao động không khí do một quyền của anh tạo ra khiến nó bị thổi bay ra một chút, đánh hụt.
Lâm Việt cố ý làm bộ sững sờ, giả như mình vừa sơ suất. Thấy anh “mắc lỗi”, ý chí chiến đấu của con thỏ tức thì dâng lên, nó điều chỉnh thể trọng của mình thành kg, sau đó vừa vung chân đá tới mặt anh vừa tăng trọng lượng đến mức tối đa – tấn.
Bị tấn đập vào mặt quả không dễ chịu! Lâm Việt khéo léo xoay mình tránh được chỗ yếu hại, nhưng nếu muốn lừa đối phương thì không thể không có chút tổn thương, anh liền chìa bả vai mình cho con thỏ.
Bàn chân thỏ biến dị đạp trên vai Lâm Việt, nháy mắt đập nát khớp xương, nửa người trái của anh lập tức tê dại.
Lâm Việt chính là vũ khí tấn công duy nhất trong tiểu đội, anh đã ngã xuống, đội họ coi như mất một nửa sức mạnh!
Lúc này đây, Lâm Việt lựa chọn tin tưởng “linh hồn” của Phong Mặc. Anh không bảo mọi người rút lui, trái lại gọi Lâm Dương Dương đến cứu mình.
Ba người Lâm Dương Dương tất nhiên không cần gọi cũng sẽ tới, mà một lần cứu viện này cũng đồng nghĩa với việc đẩy cả nhóm vào thất bại. Lực sát thương của Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn đều không đáng kể, bọn thú biến dị lại vừa được tiếp thêm sĩ khí sau khi đánh gục Lâm Việt, rốt cục ba người chẳng những không cứu được đồng đội mà còn bị bọn chúng bắt sống toàn bộ!
Sau khi bắt được họ, đám động vật kia cũng có phần hoảng hốt. Một con mèo biến dị quay sang hỏi con ngựa dẫn đoàn: “Bọn Nhung Nhung đến rồi, chúng ta rút lui đi… Xử lý bọn người này thế nào bây giờ?”
Ngựa biến dị quét mắt nhìn gương mặt bốn người: “Tao biết mấy đứa này, bọn nó hình như là “túi” bỏ trốn. Đem bọn nó về cho đại ca đi, đại ca sẽ không trách tội chúng ta.”
Nó vừa nói vậy, một con cáo trong bầy liền nhanh chóng dùng dị năng khiến cả bốn người hôn mê.
Khoảnh khắc trước khi ngất đi, trong lòng Lâm Việt bỗng nảy sinh một cảm giác thật hoang đường…
Khoan đã, anh trở nên tin tưởng Phong Mặc như thế từ bao giờ? Kế hoạch nguy hiểm đến vậy, rõ ràng chỉ nghe đã thấy không ổn, thế mà phản ứng đầu tiên của anh lại là tin hắn, nghe theo lời hắn?
Bây giờ hối hận liệu còn kịp hay không?
Hình như không kịp nữa rồi…
Hai mắt Lâm Việt tối sầm, chìm vào mê man.