Lâm Dương Dương hoảng hốt bay lên không trung.
Người này điên rồi sao?! Vừa rồi cô đã cứu ông ta đấy! Không ngờ ông ta lại vong ân phụ nghĩa ra tay với cô! Nếu biết trước ông ta là người như vậy, cô đã mặc cho ông ta chết luôn rồi!
Lâm Dương Dương chạy trốn lên cao, nhưng vẫn không thể thoát khỏi Frank đã phát cuồng.
Thẻ luân hồi của Frank là [Nghe gió], dị năng là [Đuổi bóng].
[Nghe gió] có thể phát hiện ra một số “mùi” khá rõ ràng lẫn trong không khí, sau khi kích hoạt, hiệu quả của nó không hề thua kém chó dẫn đường được huấn luyện dành cho người mù. Tấm thẻ của ông ta đã lên tới cấp ba, còn có khả năng dựa vào hướng gió và tốc độ gió để dự đoán động tác của đối thủ.
Lâm Dương Dương vừa bay lên, năng lực thẻ luân hồi của Frank cũng đã nhuộm đôi mắt ông ta thành một màu lục thẫm!
Ông ta nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt điên cuồng, nụ cười tàn nhẫn.
Frank đột ngột kích hoạt dị năng, cái bóng dưới chân ông ta bỗng như một khối thạch lớn vặn vẹo lay động, hóa thành hơn mười con rắn bóng uốn lượn lao về phía bóng của Lâm Dương Dương!
Dù Lâm Dương Dương có bay cao tới đâu, cái bóng của cô vẫn sẽ nằm trên mặt đất, không thể chạy thoát. Mà năng lực của Frank chính là khống chế bóng của kẻ khác, kiềm giữ khả năng di chuyển của sự vật!
Bóng của Frank quấn lên cái bóng của Lâm Dương Dương, thiếu nữ đang lơ lửng ở độ cao hơn hai mét lập tức như bị ai kéo mắt cá chân, ngã nhào xuống dưới.
Bóng đã bị trói, cơ thể Lâm Dương Dương cũng không cách nào nhúc nhích. Cô ngồi sụp trên nền đất ra sức giãy giụa, thế nhưng vẫn không sao cử động được!
Không đợi Frank ra đòn tiếp theo, móng vuốt của Lâm Việt đã vồ thẳng tới mặt ông ta!
Ký “Sách khế ước” rồi thì sao? Sét đánh trời phạt thì sao? Có kẻ dám ra tay với người của anh, vậy anh có liều mạng cũng phải bảo vệ!
Mà Chung Linh vốn có trực giác chiến đấu nhạy bén thậm chí còn nhanh tay hơn. Trước khi Lâm Việt kịp đánh tới, cô đã sử dụng thẻ của mình gọi ra mười mấy con thỏ trắng.
Toàn bộ thỏ đều bám chặt lấy mặt Frank, trở thành vật ngăn cách giữa mặt ông ta và móng vuốt của Lâm Việt. Cách tầng chắn này, lực sát thương của vuốt nhọn cũng giảm hẳn, một đòn của anh nháy mắt làm thịt tám con thỏ, máu tươi nóng bỏng bắn đầy mặt Frank.
Có đám thỏ giúp “giảm xóc”, Frank tưởng như sẽ bị một cú tát giết chết tại chỗ lại chỉ bị đập vỡ xương hàm, bất tỉnh nhân sự. Sau khi ông ta ngất đi, cái bóng không còn khả năng trói buộc người khác, Lâm Dương Dương cũng có thể tự do hoạt động trở lại.
Mà bởi đã tấn công Frank, Lâm Việt lập tức phải nhận trừng phạt.
Ở nơi cách đỉnh đầu anh ba mét bỗng hình thành một đám mây đen rất nhỏ, kích cỡ chỉ vừa bằng nắm tay. Một tia sét từ trong mây giáng xuống, vô tình bổ thẳng vào anh, đốt cháy đen một mảng da đầu!
Dòng điện chạy qua toàn thân Lâm Việt, tứ chi anh tức thì mềm nhũn đến đứng không vững, đổ gục trên nền đất.
Cùng lúc đó, hình phạt của Chung Linh cũng đã tới!
Phía trên cô cũng xuất hiện một đám mây đen, tuy cụm mây này nhỏ hơn của Lâm Việt một chút, tia lửa điện rõ ràng cũng nhỏ hơn, nhưng uy lực của nó vẫn khiến cô toàn thân tê dại ngã nhào.
Tia sét đầu tiên giáng xuống, mây đen trên đầu hai người đều hiện ra một con số: “”.
Hình phạt sét đánh này… không chỉ có một lần!
Sau lần trừng phạt thứ nhất, đám mây đen đã phồng lớn gấp đôi lại bổ tia điện thứ hai. Dòng điện này rõ ràng còn có cường độ mạnh hơn, toàn bộ lông tóc của Lâm Việt đều bị thiêu trụi, ảo ảnh thị giác khiến cơ thể gấu trúc như sưng lên gấp bội.
Chung Linh gọi bầy thỏ ra che chắn cho mình, nhưng đám thỏ này căn bản không cách nào cản được sét giật, tia lửa điện xuyên qua chúng hệt như xuyên qua không khí, cuối cùng vẫn đánh thẳng lên cơ thể cô!
Hai người chỉ còn có thể dựa vào năng lực chữa trị của Lâm Dương Dương để duy trì tỉnh táo. Có điều quả thật trong họa có phúc, cũng nhờ Chung Linh góp một tay giúp đỡ Lâm Việt, hình phạt này phải chia đôi cho hai người, uy lực cũng chỉ còn một nửa, không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Hai luồng sét liên tiếp giáng xuống, con số trên hai đám mây đen cũng trở thành “”.
Chỉ còn ba lần trừng phạt.
Oana đứng một bên lúc này đã không đành lòng nhìn họ tiếp tục chịu sét đánh nữa, vội vã gọi người luân hồi nắm giữ Sách khế ước: “Mau lên! Kích hoạt bảo vệ!”
Người kia gật đầu, ném Sách khế ước trong tay về phía đầu Lâm Việt. Cuốn sách nhanh chóng hút sạch đám mây trên đỉnh đầu anh, sau đó lại bay tới chỗ Chung Linh, nuốt luôn cụm mây còn lại.
Có điều anh ta vẫn chậm một bước, trước khi bị nuốt chửng, hai đám mây vẫn kịp phóng ra một tia sét!
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Dương Dương liền lao về phía anh trai, dùng cánh tay mình đỡ lấy luồng điện. Đồng thời, Giang Thủy Hàn bên cạnh cũng đã vươn tay che chở cho Chung Linh.
Hai người không hề hẹn trước cũng không nói một lời, thế nhưng hành động của họ trong thời khắc nguy hiểm lại hoàn toàn thống nhất!
Đáng tiếc, lực bất tòng tâm. Tia điện vẫn xuyên qua tay họ, trực tiếp bổ vào cơ thể Chung Linh và Lâm Việt.
Đúng lúc này, một luồng sáng của năng lực chữa trị bỗng bao trùm lấy hai người đang chịu hình phạt. Ánh sáng đó có màu sắc hơi khác với ánh sáng của Lâm Dương Dương, trong chớp mắt khi tia sét giáng xuống, chính nó đã giúp họ giảm thiểu thương tổn tới mức thấp nhất.
Là Oana, thẻ chữa trị của cô ta cao cấp hơn Lâm Dương Dương, là một tấm thẻ cấp bốn.
Có hai tấm thẻ chữa trị liên tục, làn da bị thiêu cháy đen của Lâm Việt và Chung Linh dần lành lặn trở lại, bộ lông bị đốt rụi của gấu trúc khổng lồ cũng hồi phục như cũ. Hai người bị điện giật khiến toàn thân tê dại, phải nằm trên mặt đất nghỉ ngơi hồi lâu mới tỉnh.
Mọi người xung quanh nhìn Frank đang ngất xỉu, mỗi người lại mang một biểu cảm khác nhau.
Có người thông cảm cho hoàn cảnh của ông ta, cũng có người khinh bỉ ông ta giận chó dánh mèo. Còn có người âm thầm đồng ý với suy nghĩ của ông ta nhưng không dám nói, chỉ có thể lạnh lùng liếc nhìn nhóm Lâm Việt, tỏ rõ thái độ oán giận của mình.
Oana vốn đang phải cố gắng kìm nén đau thương vì chị gái gặp nạn, hiện tại còn có một đống chuyện chờ cô ta xử lý, ấy vậy mà Frank lại gây thêm phiền phức!
Cô ta liền ra lệnh cho người giữ Sách khế ước xóa tên của Frank, như vậy, ông ta đã không nằm trong phạm vi bảo vệ của bọn họ nữa.
Oana thô bạo đá người đàn ông trung niên dưới đất một cước, giận đến bật cười: “Điên rồi! Đúng là đồ điên! Hừ, một tên lính trinh sát mà muốn giết người, không biết động não hả?! Hôm nay tôi nhất định phải giết ông ta!”
Nói rồi cô ta quét mắt quan sát đám người bên cạnh vài lần, tìm kiếm người có thể thay thế vị trí của Frank.
Tiếc rằng đội hình xuất quân thăm dò lần này chỉ mang theo hai người luân hồi có khả năng theo dõi và trinh sát, mà một người đã chết trong vụ nổ vừa rồi.
Nhìn đến hình thú của Lâm Việt, Oana hỏi: “Mũi có thính không? Cũng không cần nhạy lắm, nếu thính được gần như mũi chó thì gật đầu một cái.”
Lâm Việt lắc đầu. Tuy khi biến thành hình thú khứu giác của anh sẽ nhạy bén hơn nhiều, nhưng vẫn không thể giống như động vật thật sự.
Oana nhíu mày, chỉ sang Lâm Dương Dương: “Không phải mắt cô có thể nhìn được những thứ khác với người bình thường sao? Phối hợp thêm với mũi của anh cô hẳn là đủ chứ!? Cứ quyết định thế đi!”
Dứt lời, cô ta liền kéo đầu Frank lên, nện mạnh đầu gối mình xuống cổ ông ta. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, cái cổ kia đã bị cô ta bẻ gãy.
Vài giây sau, tin báo tử của Frank xuất hiện trên bầu trời, người giết chết ông ta chính là Oana.
Lúc này, xe bọc thép cũng đã được sửa chữa xong.
Trong lúc Oana giết người, Williams đang sửa xe gần đó hoàn toàn không dám hé răng, chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt vô tội liếc nhìn cô ta, muốn chứng minh bản thân trong sạch.
Mà khi chứng kiến Sách khế ước vẫn có thể dễ dàng bội ước, trong lòng bốn người Lâm Việt lập tức cảnh giác.
Lâm Việt cảm thấy thật bất đắc dĩ. Khó khăn lắm anh mới kiếm được chút cảm giác an toàn nhờ cuốn sách này, kết quả nháy mắt đã không còn gì, đám người kia vốn chỉ là đồng bọn không đáng tin, nhưng giờ lại biến thành người có thể phản bội họ, lợi dụng họ bất cứ lúc nào.
Cảm giác này, vô cùng khó chịu.
Oana trái lại chẳng có chút thời gian cân nhắc đến suy nghĩ của những người mới như họ, cô ta đang bận rộn tính toán xem nên xử lý Williams thế nào.
Đã vừa giết Frank, hiện giờ không thể nào giết thêm cả Williams, như vậy sẽ gây khủng hoảng nội bộ trong liên minh, cô ta cũng sẽ không còn giữ được lòng tin của mọi người.
Hơn nữa, chuyện nội gián rốt cuộc là ai vẫn cần suy nghĩ kỹ càng một chút…
Oana lấy một chiếc còng tay từ người luân hồi sở hữu thẻ không gian trong đội, đưa nó cho Williams – một trong những người đã chế tạo ra đoàn xe chiến: “Tôi rất muốn tin tưởng anh, nhưng bây giờ tốt nhất anh cứ còng mình lại đi, mong rằng anh sẽ không làm chúng tôi thất vọng.”
Williams thở dài, ngoan ngoãn đưa hai tay ra.
Sau khi còng tay anh ta, Oana lại tìm thêm một sợi xích sắt, khóa chặt anh ta vào ngang hông mình, dự định tiếp tục đích thân trông giữ.
Williams không phản bác nửa lời, vô cùng phối hợp nghe theo.
Oana gọi mọi người cùng trở lại xe. Mặc dù có lẽ đã không còn kịp, thế nhưng họ vẫn phải mau chóng tới trợ giúp đồng đội của mình. Tất cả mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi thừng, sống cùng sống, chết cùng chết.
Cứu đồng đội, kỳ thực là đang bảo vệ chính mình.
Dọn dẹp xong thi thể các đồng đội, đoàn người nhanh chóng leo lên xe. Chỉ có một người phụ nữ chậm chạp tụt lại phía sau, còn bị Oana mắng một hồi.
Đó là một người da vàng có vóc dáng khá gầy yếu, bề ngoài bình thường, không có mấy cảm giác tồn tại. Trước đó cô ta bị thương nhẹ, Lâm Dương Dương cũng chỉ chữa qua cho cô ta rồi không quan tâm nữa, không ai để ý thấy cô ta vẫn luôn tìm thứ gì đó trên mặt đất xung quanh.
Sau khi bị mắng, người kia càng thêm luống cuống dò tìm, cố gắng dùng khả năng tiếng Anh kém cỏi của mình xin Oana chờ cô ta vài giây.
Đang hoảng hốt mò mẫm, đôi mắt người phụ nữ bỗng sáng ngời. Cô ta nhặt lên một cục đá chỉ lớn bằng móng tay, vui vẻ cười chạy về phía xe bọc thép.
Nhíu mày nhìn bộ dạng hưng phấn kia, Oana cố nhớ lại tên và dị năng của người này, hai mắt chợt sáng!
Cái tên hình như rất khó phát âm, cô ta tạm thời không nhớ ra được, nhưng dị năng của người phụ nữ đó thì cô ta vẫn nhớ, đó là [Huyết chú]!
Người phụ nữ lên xe, chiếc xe khởi động, chạy về phía chiến trường gần nhất.
Oana chỉ tảng đá trong tay người kia, hỏi: “Máu trên đó là của Tống Kim Dân?”
Người phụ nữ gật đầu: “Chắc là vậy…”
Vừa rồi Lâm Dương Dương dùng tia sáng đánh lén Tống Kim Dân, có chút máu của hắn ta văng ra gần nơi xe dừng. Thứ người phụ nữ tìm kiếm hồi lâu chính là những giọt máu đó, mà xét theo vị trí xuất hiện của hắn ta, hẳn chính là khu vực này.
Oana giục: “Mau dùng dị năng của cô đi!”
Người phụ nữ có vẻ vừa kích động lại vừa bối rối. Cô ta kích hoạt dị năng, bắt đầu cẩn thận sử dụng.
Cục đá trong tay cô ta nhẹ nhàng nổi lơ lửng trên không, vết máu dính trên bề mặt đá dần dần bong tróc, tụ lại thành một giọt máu.
Giọt máu thẩm thấu vào lòng bàn tay, loang ra thành một hình mạng nhện đỏ thắm. Tấm mạng kia tựa như một loài côn trùng có sinh mệnh, nhanh chóng leo lên cánh tay người.
Người luân hồi nữ vén tay áo lên, lo lắng quan sát tấm lưới đang nhúc nhích.
Mạng nhện bò một mạch qua cẳng tay cô ta, cuối cùng dừng lại trên bắp tay. Nó nằm đó không cử động nữa, sắc đỏ tươi ban đầu cũng chuyển sang màu tím, hóa thành một hình xăm bám chặt trên da.
Người phụ nữ hưng phấn kêu lên: “Nguyền rủa thành công! Tống Kim Dân… hắn… trong vòng giờ, gặp xui xẻo!”
Lâm Việt chú ý thấy trên cánh tay người này có không dưới ba mươi hình xăm khác nhau, xem ra cô ta đã từng nguyền rủa được ít nhất hơn ba mươi người rồi.
Oana truy hỏi: “Xui xẻo thế nào? Là kiểu như bị muỗi cắn hay là kiểu như bị người khác đánh chết?”
Tiếng Anh của người luân hồi nữ kia rất kém, nghĩ ngợi hồi lâu mới miễn cưỡng biểu đạt được ý mình muốn nói: “Xin lỗi… Tôi không biết… Lần này… nó, không cho tôi biết.”
Xem ra cái xui xẻo này có thể lớn cũng có thể nhỏ, bọn họ không thể trông cậy quá mức vào nó được.
Oana không quan tâm đến chuyện nguyền rủa nữa, tiếp tục tập trung chạy tới chiến trường gần nhất.
Lâm Việt chỉ hiếu kỳ quan sát vài lần, sau đó cũng không còn hứng thú, quay đầu nhìn sang hướng khác.
Anh chưa bao giờ tin vào thứ gọi là “vận số” cả, anh chỉ tin tưởng những gì chính mắt nhìn thấy mà thôi.
Lâm Việt chợt nhớ lại, vừa rồi khi thực hiện dịch chuyển tức thời, Tống Kim Dân hình như luôn xuất hiện ở những nơi trống trải? Lẽ nào hắn ta không thể dịch chuyển xuyên tường? Hay là… khả năng xuyên tường của hắn ta rất hạn chế?
Có lẽ đây chính là một cửa mà họ có thể đột phá…
Anh thoáng chốc chìm vào trầm tư.
…
Thành Vân.
Phong Mặc vuốt ve một tấm thẻ luân hồi trong tay, cười híp mắt chạy qua chạy lại như con thoi giữa các căn phòng.
Đây là tấm thẻ duy nhất mà “sếp” của hắn – Lâm Mộ Quang cho hắn mượn dùng tạm. Trong thành Vân này, hộp thẻ của Lâm Mộ Quang giống như một phần mềm hack vạn năng, thẻ cấp thậm chí cấp cao nhất cũng nhiều không đếm xuể, năng lượng dự trữ tràn đầy vĩnh viễn không cạn, sử dụng thuận tiện vô cùng.
Tỷ như tấm trong tay Phong Mặc hiện giờ – một tấm [Dịch chuyển tức thời] cấp . Tấm thẻ này giúp hắn có thể xác định địa điểm di chuyển tới, chỉ cần ở trong phạm vi thành Vân, hắn muốn đi đâu thì đi, việc kiểm tra những người thức tỉnh bất thường cũng dễ dàng hơn hẳn.
Sau khi kiểm tra một vòng theo thông lệ mà không phát hiện có người thức tỉnh bất thường, Phong Mặc liền leo thang máy trở lại nơi làm việc của mình.
Cung điện bằng máu thịt dưới chân gồm tổng cộng mười ba tầng, có một chiếc bình thoạt trông như được làm bằng thủy tinh xuyên qua toàn bộ tòa nhà, trong bình chứa đầy chất lỏng không rõ, giữa chất dịch là một bộ não khổng lồ.
Nó khẽ nhúc nhích, run rẩy, tựa hồ cũng có sinh mạng của chính mình.
Bộ não kia kỳ thực cũng không hoàn chỉnh khỏe mạnh. Nó bị khuyết mất khoảng một phần ba, bên ngoài rải rác rất nhiều chấm đen, mà những chấm đen ấy giống như một loại virus không ngừng ăn mòn nó. Đôi lúc sẽ có một dòng điện lách tách lóe lên giữa vùng đen, xóa đi một phần đám virus này, thế nhưng sau đó chấm đen mới vẫn không ngừng xuất hiện, không sao diệt hết.
Bộ não này chính là “mẹ” của Phong Mặc, ý thức của Thế giới luân hồi. Chấm đen là các BUG, còn dòng điện là do Lâm Mộ Quang đang vất vả sửa BUG tạo ra.
Phong Mặc dùng thẻ di chuyển tới tầng mười ba.
Ở tầng này, hắn có thể tiếp xúc với đỉnh của chiếc bình thủy tinh khổng lồ. Trên đỉnh bình là một mặt phẳng trống đặt mười khoang duy tu toàn ảnh, có mười sợi dây mảnh nối giữa chúng và đại não ngâm trong bình, liên kết chặt chẽ.
(: Nguyên gốc là toàn tức, theo tớ tra được nó tương ứng với kỹ thuật toàn ảnh – kỹ thuật tạo ảnh ba chiều (D). Tham khảo link sau để biết thêm chi tiết và góp ý cho tớ nếu thấy sai nhé:
)
Lâm Mộ Quang nằm trong một khoang duy tu, đang tiến hành công việc sửa BUG trong Thế giới luân hồi. Khi anh ta bất tỉnh, Phong Mặc sẽ không có quyền hạn sửa chữa, thế nhưng hắn có thể quan sát tình hình trong các Thế giới luân hồi bằng cách “xem phim”.
Phong Mặc nằm vào một khoang bên cạnh, bật chế độ quan sát.
Hiện tại tổng cộng có Thế giới luân hồi đang vận hành, trong đó có thế giới mà người luân hồi chiếm ưu thế tuyệt đối, còn ở thế giới còn lại, hoàn cảnh của người luân hồi đều không mấy tốt đẹp.
Phong Mặc thích xem các thế giới của người mới nhất, bởi những người mới tới đều tỉnh tỉnh mê mê, thường sẽ xảy ra rất nhiều chuyện thú vị, hơn nữa phần lớn bọn họ sẽ không tới được thành Cực Lạc.
Thế giới luân hồi có hình thức sắp xếp tương ứng, theo thường lệ, sau khi thoát khỏi thế giới đầu tiên, những người mới sẽ được phân chia theo thực lực để đưa tới các thế giới khác nhau, người có năng lực kém sẽ tới nơi có thực lực tổng hợp thấp, tham gia những Thế giới luân hồi đơn giản hơn và ngược lại.
Có điều dù thích quan sát người mới đến thế nào, mỗi khi hắn vào đây, nơi đầu tiên hắn tìm đến lại không phải những thế giới đó.
Phong Mặc lần nữa mở ra Thế giới luân hồi mà Lâm Việt đang tham gia.
Khoang duy tu này lấy góc nhìn của người luân hồi đầu tiên bước vào mỗi thế giới, bởi vậy Phong Mặc vừa mở mắt liền nhìn thấy “bản thân” đang được một con thú biến dị cấp cao chữa trị.
Là kẻ đã cướp cơ thể của hắn – Tống Kim Dân.
Trong mắt Phong Mặc, trên đỉnh đầu Tống Kim Dân có rất nhiều con số thú vị. Ngay cả việc hắn ta từng làm gì trong Thế giới luân hồi, trạng thái hiện tại như thế nào đều được biểu thị rất rõ ràng.
Những chuyện mà Tống Kim Dân đã làm, ngay từ lần đầu tiên quan sát Phong Mặc đã hiểu rõ. Hắn ta rất lợi hại, chỉ là cuối cùng cũng thua bởi dã tâm của chính bản thân.
Chỉ là một kẻ sắp chết, Phong Mặc cũng không tính toán chuyện hắn ta cướp xác của mình, ngược lại còn mừng thầm nữa.
Lấy cơ thể mình đổi lấy một cái mạng chó, hắn hoàn toàn không thiệt.
Ấy?
Phong Mặc chợt chú ý thấy trên đầu Tống Kim Dân lại thêm một trạng thái tiêu cực.
[Bị nguyền rủa, trong vòng giờ phút sẽ gặp một chuyện xấu ngẫu nhiên. (Các xác suất: tử vong – ,%; trọng thương ,%; thương nhẹ ,%; kế hoạch bị trở ngại ,%; bị phản bội ,%.)]
Xác suất này khiến hắn nhìn mà ngứa ngáy vô cùng.
Quá thấp rồi đấy!? Tuy Tống Kim Dân đã chỉ còn vài hơi, nhưng nếu có thể khiến hắn ta ăn vài quả đắng trước khi chết thì Phong Mặc vẫn rất vui lòng.
Phải tìm cách can thiệp mới được…