Edit: Thanh
Beta: Meo
- --
Cảnh xuân ấm áp, đồng ruộng nơi nơi đều là thôn dân cày bừa vụ xuân chuẩn bị canh tác vô cùng bận rộn. Bởi vì giống cây mới vẫn đang trong quá trình thử nghiệm, nên từ khi Thẩm Nghiên Bắc ở biên cảnh hồi kinh tới nay, trừ những lúc nghỉ ngơi tắm rửa, gần như thời gian còn lại hắn đều ở ngoài ruộng.
Nhiệt độ không khí từ từ tăng lên, lúa mạch trĩu bông, Thẩm Nghiên Bắc vẫn luôn nhắc nhở các thôn dân bón thúc, tưới nước làm cỏ, chăm sóc cẩn thận cho năm mươi mẫu lúa mạch vụ đông.
Năm ngoái, khoảng trăm mẫu ớt cay đều vì trời lạnh nên chết hết, Thẩm Nghiên Bắc sai người nhổ sạch ớt cay để chuẩn bị gieo trồng lúa mạch vụ xuân. Hạt giống chính là hạt giống lúa mạch vụ xuân chất lượng tốt còn lưu lại năm trước. Ngoài ra, Thẩm Nghiên Bắc lại mua đất gieo trồng ớt cay lần nữa. Tương lai thị trường ớt cay rất lớn, nên lần này hắn không chỉ mua đất tự trồng, mà còn phát động các thôn dân cùng nhau gieo trồng. Hắn phát miễn phí cho thôn dân thôn Lâu Hạ hạt giống ớt cay, truyền thụ kỹ thuật gieo trồng, tính toán làm thế nào để mở rộng phạm vi trồng loại cây này.
Hắn không có dã tâm lớn, cũng không quá mức coi trọng tiền tài, hiện giờ thân phận địa vị đã có thể cho hắn một cuộc sống nhàn nhã không cần lo nghĩ, nên hắn thật sự không có ham muốn đi kinh doanh.
Vì thế, các thôn dân thôn Lâu Hạ thiếu chút nữa mừng phát khóc, họ cực kì cảm kích Thẩm Nghiên Bắc, nên càng dụng tâm đi chăm bón cây nông nghiệp.
Năm trước được mùa lúa mạch vụ xuân đã làm các thôn dân ý thức được Trạng Nguyên này chính là thần tiên trồng trọt. Cho nên năm nay mọi người không chút do dự mà theo sát từng bước Thẩm Nghiên Bắc, thậm chí có người còn vừa quan sát Thẩm Nghiên Bắc xử lý cây nông nghiệp vừa học theo áp dụng cho ruộng nhà mình.
Đối với chuyện này, Thẩm Nghiên Bắc rất vui mừng. Bá tính có thể học hỏi kinh nghiệm của mình góp phần thúc đẩy nông nghiệp phát triển, ngày càng giàu có là một chuyện tốt. Tuy rằng hắn không có quá nhiều cảm xúc đối với quốc gia này, nhưng ăn lộc của vua thì cũng phải gánh một phần trách nhiệm. nên trong phạm vi năng lực của mình, hắn vẫn nguyện ý cố gắng bỏ công sức được chút nào hay chút đó.
Dặn dò thôn dân ghi chép kỹ càng sinh trưởng của cây nông nghiệp xong, lúc rảnh Thẩm Nghiên Bắc có thể ra ruộng quan sát, như thế hắn sẽ vừa xử lý đồng ruộng, vừa thu xếp hôn lễ.
Không sai, hắn đã cùng Triệu Ngự soạn thánh chỉ tứ hôn, chỉ chờ người hồi kinh liền tổ chức hôn lễ!
Dù hắn tạo bất ngờ cho tức phụ, thì thời gian cũng đủ lâu rồi, đã đến lúc thực hiện lời hẹn ban đầu.
Thẩm Nghiên Bắc viết một phong thư báo cho thôn Thẩm gia trong tâm tình sung sướng. Đã hai năm không trở về, cũng không biết trong thôn giờ thế nào rồi. Tiết Thanh minh sắp tới, hắn không cách nào trở về nên đành phải nhờ thôn trưởng ngó qua nhà cửa, thuận tiện thay hắn đi cáo tội trước mộ Thẩm phụ Thẩm mẫu một tiếng.
Nhìn hoa đào ngoài cửa sổ đang rơi, trong nháy mắt Thẩm Nghiên Bắc hơi hoảng hốt.
Bất tri bất giác, hắn đến thế giới này đã được năm năm...
Hai năm trước cùng tức phụ ở trong thôn trồng rau nuôi vịt, cuộc sống nhàn nhã mà thư thái; hai năm sau đó đọc sách đi thi, bận rộn mà phong phú; một năm vừa rồi họ mỗi người một cương vị, tuy bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều nhưng thời gian không gian cũng đã kéo trái tim đôi bên gần lại.
Nếu như phải so sánh, Thẩm Nghiên Bắc vẫn là thích cuộc sống như hai năm trước. Cố Trường Phong mất ký ức, trong mắt trong tim y toàn là hính bóng của hắn, loại cảm giác được người yêu dựa dẫm ỷ lại này đã thỏa mãn lòng hư vinh của một nam nhân như hắn.
Nhưng hiện tại cũng không có gì không tốt.
Nghĩ đến nam nhân cưỡi ngựa đi đầu với một thân áo giáp, tay cầm ngân thương uy phong lẫm liệt, ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc chợt dịu dàng.
Dù tức phụ của hắn có bộ dáng như thế nào thì hắn cũng đều yêu thích.
Gác bút lại, Thẩm Nghiên Bắc gọi quản gia lại.
Hắn mua một tòa nhà, rồi treo biển Thẩm phủ lên. Bởi vì không rõ các thủ tục kết hôn ở nơi này, nên Thẩm Nghiên Bắc đành phải tìm quản gia, thứ nhất là để hỗ trợ chuẩn bị hôn lễ, thứ hai là cũng tiện xử lý việc vặt trong phủ.
Trước kia trong nhà hai người vẫn rất tùy ý, nhưng hiện tại đã vào chốn quan trường, cần phải có giao tình qua lại với người khác. Mà hắn cùng tức phụ đều không am hiểu việc xử lý những việc này, nên rất cần quản gia hiệp trợ xử lý.
Trước mắt trong phủ hết thảy đều sắp xếp lại một lượt, sửa lại sân trong, chia sân luyện võ ra. Đồ dùng trong nhà đều được thay mới, đệm chăn, màn chờ đều đổi thành màu đỏ rực vui mừng, tìm tú nương cùng thợ may tốt nhất thành Ung Kinh để thiết kế lễ phục trong nửa tháng là hoàn thành... Mọi thứ gần như đều đã được chuẩn bị ổn thỏa.
"Lão gia, ngài tìm ta?" Quản gia cung kính hỏi.
Thẩm Nghiên Bắc tuy nghe xưng hô này rất nhiều lần nhưng vẫn không quen được, hắn ho nhẹ nói: "Ta viết danh sách các vật phẩm cần mua ngươi đã mua hết chưa?"
"Hồi lão gia, san hô đỏ và trân châu từ phương nam vận chuyển đến đây khá mất thời gian, chắc qua hai ngày nữa sẽ đến."
Thẩm Nghiên Bắc gật đầu: "Ngươi vất vả rồi."
Quản gia vội nói: "Lão gia quá lời, là trách nhiệm của tôi mà thôi."
Thẩm Nghiên Bắc cười cười bảo quản gia đi làm việc.
Quản gia lui xuống nhưng trong lòng lại vô cùng thắc mắc.
Lão gia nhà hắn rốt cuộc muốn cưới tiểu thư hay công tử nhà nào? Sao lại thần bí như vậy? Không thấy bà mối tới làm mai, cũng không thấy lão gia có ý với gia đình nào!
Nghĩ những người tìm mình dò hỏi hôn sự của Thẩm Nghiên Bắc từ lúc khai phủ tới nay, quản gia không khỏi lắc đầu bật cười.
Lão gia nhà hắn tuổi trẻ tài tuấn, sau này tiền đồ chắc chắn sẽ vô cùng xán lạn, lại còn là người ôn hòa khiêm tốn, nếu có thể làm rể nhà ai thì thật sự là một may mắn lớn, chỉ tiếc lão gia trong lòng đã có người.
Cũng không biết lão gia muốn cưới người như thế nào về nhà?
Nghĩ đến việc Thẩm Nghiên Bắc dặn dò hắn cần phải hoàn thành hết việc được giao trước mười tám tháng năm, quản gia nghĩ thầm, có lẽ lúc đó hắn sẽ biết đối phương là ai.
Thanh Minh ngày ấy, không ngờ thời tiết lại rất đẹp, tức phụ không có nhà, Thẩm Nghiên Bắc một mình đi dâng hương cho Trấn Quốc Công. Quốc công phu nhân bị giam lỏng, tất cả người hầu trong phủ đều vô cùng cẩn thận. trước khi chủ nhân phủ Quốc công Cố Trường Phong chưa trở về, đại môn đều đóng cửa. Không có chủ nhân, nên trong phủ cũng không chuẩn bị gì để cúng tế, Thẩm Nghiên Bắc bèn sắm lễ đi tế bái Trấn Quốc Công.
Mặt trời càng lên cao không khí càng nóng nực, từng đợt gió nóng thổi qua cây cỏ trong rừng rì rào không ngớt. Thời điểm ve sầu trước quán rượu Đồng Phúc kêu inh ỏi, lúa mạch được gió nóng thổi qua, trong một đêm liền biến thành một biển vàng. Thôn dân Lâu Hạ thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, thôn trưởng vội phái người đi báo cho Thẩm Nghiên Bắc. Thẩm Nghiên Bắc cùng với mấy vị quan nhanh chóng chạy qua xem.
Hắn dẫn người theo là để xác nhận với Hoàng đế, đồng thời xé tờ thông cáo trao thưởng mười vạn lượng vàng cho người có thể nghiên cứu ra giống cây cho năng suất cao dán trên phố Trường An xuống.
Nhìn sóng lúa vàng ươm dập dìu trong gió, quan viên không dám qua loa, lập tức xuống ruộng kiểm tra.
Lúa nước phương nam nhờ có Thẩm Nghiên Bắc thay đổi phương thức gieo trồng đã giúp tăng sản lượng gấp đôi. Nếu có cách nào có thể tăng sản lượng lúa mạch phương bắc nữa thì thật sự là phúc cho muôn dân phương bắc.
Dưới ánh mắt chờ đợi, mọi người trong thôn nhanh chóng thu hoạch lúa mạch, sau đó kéo đến sân đập lúa.
Ba ngày sau sau khi lâm triều hạ triều, Thẩm Nghiên Bắc đến ngự thư phòng, trình bày với Triệu Ngự phương pháp mà mình đã sửa đổi cho phù hợp về việc gieo trồng các loại cây nông nghiệp.
Khuôn mặt Triệu Ngự vốn dĩ vẫn luôn lạnh lùng, sau khi xem xong sách lại có chút ngạc nhiên, hắn ngước mắt nhìn Thẩm Nghiên Bắc: "Thẩm khanh quả là người học rộng tài cao, trẫm khâm phục vô cùng."
"Hoàng Thượng quá khen!" Thẩm Nghiên Bắc nhìn Triệu Ngự khiêm tốn cười.
Lời khích lệ không cần phải nói, đưa tiền mới là việc chính!
Triệu Ngự nhìn hắn một lát với ý vị không rõ: "Ái khanh quả là người hài hước, khó trách Thanh Trạch kính trọng khanh như vậy."
Nói xong hắn sai người mở tư khố lấy mười vạn lượng bạc trắng ra cấp cho Thẩm Nghiên Bắc.
Thẩm Nghiên Bắc mặc kệ lời hắn nói có ý gì khác, mình chỉ ôm bạc vui vẻ về nhà.
Mùa xuân năm Kiến nguyên thứ , mười tám tháng năm, thế tử Trấn Quốc Công Cố Trọng Tiêu khải hoàn hồi triều, đồng thời dẫn theo Đại Hãn man di Ô Tác vương và các người khác trong hoàng tộc áp giải vào kinh.
Thừa tướng đứng đầu trong triều cùng các đại thần đứng ở cửa thành đón chào, hoàng đế Triệu Ngự còn đặc biệt cho phép thế tử Trấn Quốc Công không cần xuống ngựa trực tiếp tiến cung.
Đây là hoàng ân, cũng là vinh quang cho phủ Trấn Quốc Công, nên Cố Trường Phong không thể cự tuyệt. Sau một hồi hàn huyên đơn giản cùng đám người Thừa tướng, Cố Trường Phong được mời lên ngự mã, và dẫn theo các tướng sĩ tâm tình cuồn cuộn kích động đi vào thành.
Lễ nghi rườm rà làm Cố Trường Phong cưỡi ngựa cảm thấy vô cùng phiền phức mà nhíu mày, đáy mắt y xẹt qua vẻ không kiên nhẫn.
Gần nhất tâm tình của y biến hóa thất thường, không hiểu sao luôn cảm thấy bực bội, cũng không biết là do đi đường quá mức mệt nhọc, hay là do ồn ào bên đường gây phiền nhiễu.
Trong thành nơi nơi giăng đèn kết hoa, không khí tràn ngập niềm vui. Bá tánh trong nhà ngoài ngõ nhìn thấy đại quân vào thành tức khắc hoan nghênh, cao giọng hoan hô. Âm thanh huyên náo tràn ngập trong tai khiến tâm tình Cố Trường Phong vốn đã không được tốt càng thêm lạnh mặt.
Nam nhân ngồi ngay ngắn trên ngựa với vẻ mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ uy nghiêm, khiến cho những người năm xưa chứng kiến Cố Trường Phong bị Cố Thanh Dao chèn ép đến quẫn bách vô cùng kinh ngạc.
Đây là Cố Trọng Tiêu ngày xưa trầm mặc ít lời, bị muội muội cùng cha khác mẹ cùng hạ nhân khinh nhục không dám phản kháng sao? Khó trách y có thể bắt sống Đại Hãn man di. Thật sự nếu không có nốt ruồi giữa mày, thì vốn sẽ không ai có thể nhận ra nam nhân có dáng người cường tráng, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng này cùng Cố Trọng Tiêu năm đó là một người!
Cố Trường Phong cũng không chút quan tâm ánh mắt khiếp sợ, kính sợ đang đánh giá y. Ánh mắt y xuyên qua đám người tìm kiếm bóng dáng của người mình muốn nhìn thấy, mà khuôn mặt càng âm trầm.
Cố nén hỗn loạn bên tai, Cố Trường Phong nén bực bội trong lòng, theo mọi người cùng nhau tiến cung diện thánh.
...
Bước nhanh vào Kim Loan Điện, bỗng nhiên y cảm thấy một ánh mắt nồng nhiệt nhìn mình.
Cố Trường Phong liếc mắt, y phát hiện ra một người toàn thân quan phục đỏ thẫm càng làm nổi bật vẻ tuấn tú đĩnh đạc, khóe miệng người đó đang mỉm cười nhìn y chăm chú với ánh mắt vui vẻ khẩn thiết.
Nội tâm nhộn nhạo của y trong nháy mắt trở nên phẳng lặng.
Cố Trường Phong ổn định lại, y tiến lên vài bước cúi đầu nói: "Thần Cố Trọng Tiêu tham kiến Hoàng Thượng!"
"Cố khanh miễn lễ!" Triệu Ngự ngợi khen các tướng sĩ, hắn cũng không nói mấy lời râu ria, mà trực tiếp luận công ban thưởng.
Từng thánh chỉ phong thưởng liên tiếp được tuyên đọc, trong đó có thánh chỉ để Cố Trường Phong kế tục tước vị Trấn Quốc Công.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thế tử Trấn Quốc Công phủ Cố Trọng Tiêu, võ nghệ cao tuyệt, kiêu dũng thiện chiến, đã đảm đương trọng trách bắt Đại Hãn man di làm tù binh! Nay ban lệnh này kế tục danh hiệu Trấn Quốc Công của phụ thân, mong ngươi không quên chí hướng phụ thân, trung quân vệ quốc! Khâm thử!"
Tấn chức này vốn trong dự liệu, nên Cố Trường Phong không hề kinh ngạc, y nói: "Thần tiếp chỉ! Tạ chủ long ân!"
Nội thị cười cười, tiếp theo lại mở thêm một thánh chỉ: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nay Trấn Quốc Công Cố Trọng Tiêu đã đến lúc thành hôn, đương chọn hiền lương xứng đôi. Nội các học sĩ Thẩm Yến chưa cưới, thông minh khiêm tốn, rất có phong thái quân tử, có thể nói trời sinh một đôi cùng Trấn Quốc Công! Vì tác thành cho giai nhân, nên đặc biệt hạ chỉ tứ hôn. Gia đình có thịnh vượng thì quốc gia mới hưng thịnh. Mong hai người đồng tâm đồng đức, dốc lòng vì nước, chớ phụ ý trẫm, khâm thử!"
Cố Trường Phong sửng sốt, y ngơ ngẩn nhìn nội thị tuyên đọc thánh chỉ.
Y còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Nghiên Bắc đã ra khỏi hàng bước lên trước một bước trong ánh mắt kinh ngạc không thôi của các đại thần xung quanh, hắn giơ tay quá đầu cao giọng nói:
"Thần Thẩm Yến tiếp chỉ! Tạ chủ long ân!"