Nàng lại cắn cắn môi, quay đầu nhìn sang nơi khác. Nàng trầm mặc không nói, trong ngõ sâu gió xuân nhất thời thổi qua lạnh buốt.
“Hắn và ta đều là lão hồ ly, nhưng chẳng phải đều bị tiểu cô nương này lừa…” Triệu Tử Phục cười nhạt nói.
“Ta lừa các ngươi khi nào?” Nàng khẽ cười một tiếng.
“Cô giả vờ bị thương, dụ ta xuất thủ cứu giúp, nhưng thật ra vì cô không muốn giao thủ với môn khách của hắn; nếu cô đã không muốn động thủ với môn khách của hắn, hiển nhiên cũng không giết phu nhân của hắn, nhưng vì sao cô lại giấu diếm giúp hung thủ.”
“Ta che giấu hung thủ khi nào? Không phải ta đã nói tướng mạo tên hung thủ cho hắn biết sao?”
“Nhưng cô thật sự không bắt được hung thủ à?”
“Làm thế nào ngươi biết ta bắt được hắn không?” Nàng nghiêng đầu, cười nhìn Triệu Tử Phục, “Lẽ nào ngươi là con giun trong bụng ta?”
Triệu Tử Phục hít nhẹ một hơi, cười nói: “Ta không phải con giun, ta chẳng qua chỉ là một lão hồ ly…”
“Nhưng hắn gọi ngươi là Triệu tướng quân…”
“Tín Lăng quân coi trọng quá thôi, tại hạ bất quá là lang quan trước điện Triệu vương.”
“Lão hồ ly, ngươi tới đây…” Nàng cười duyên ôm lấy cổ hắn, ý bảo hắn cúi đầu. Tóc đen lướt nhẹ qua cổ hắn khiến tai hắn hơi ngứa, trong tim khẽ động. Chỉ nghe nàng nhẹ giọng nói: “Ta…”
Triệu Tử Phục đang định ngưng thần lắng nghe, chợt thấy hai tay nàng đặt trên vai hắn đột nhiên vỗ một cái, thân hình nhẹ nhàng bay lên. Triệu Tử Phục sửng sốt, vội đưa tay nắm thanh ti đái, lúc này mới phát hiện thanh ti đái đã sớm bị nàng lén lút cởi ra. Mà thân hình của nàng tựa như không có trọng lượng, mượn lực một chưởng kia tà tà bay đến tầng hai lầu các bên cạnh, cười khanh khách ngồi xuống trên mái hiên, lộ ra một đôi chân nhỏ trắng noãn như ngọc, lơ lửng giữa không trung mà lắc lư.
Nàng ngân nga cười nói: “Công phu của ngươi cao như vậy, ngay cả Chu Hợi cũng khen ngợi, sao chỉ có thể làm một lang quan nho nhỏ, ấy là nhân tài không được trọng dụng. Ngươi muốn gạt ta là một tiểu cô nương không hiểu chuyện sao? Thật đáng xấu hổ?” Nàng nói xong lại đưa ngón tay ra trước mặt thổi mạnh, bày vẻ ngượng thay cho Triệu Tử Phục, quả thật ngây thơ hồn nhiên đến cực điểm.
Triệu Tử Phục cười to: “Được, ta không lừa cô nữa. Thật ra ta không phải lang quan của Triệu vương, nhưng cũng chỉ là một Đô úy nho nhỏ mà thôi.”
“Hừ… Đô úy mà là tiểu quan sao? Huống chi trong quân Triệu khi nào thì có một Đô úy gọi là Triệu Tử Phục? Ngươi vẫn đang gạt ta?” Nàng cười khẽ một tiếng, “Ta không thèm cãi nhau với lão hồ ly nữa.”
Nàng đứng dậy, cứ như vậy im lặng đứng ở một góc mái hiên. Vầng trăng nơi chân trời tỏa ra ý cười nhàn nhạt, nàng đứng dưới ánh trăng, toàn thân được bao phủ trong một lớp màn sáng bạc, gió thổi váy sa mỏng họa nên một dáng vẻ băng thanh ngọc khiết tựa như thiền quyên trên cung trăng, nhẹ nhàng cưỡi gió đi về. (thiền quyên: ví người con gái đẹp)
Thư yểu củ hề, lao tâm tiễu hề.
Sầu vương ai gỡ cho ra, nỗi lòng khắc khoải bao giờ mới khuây (câu này nằm trong bài Nguyệt xuất mà mình đã chú giải ở chương trước)
Trong lòng Triệu Tử Phục khẽ động, giương cao thanh ti đái, cao giọng nói: “Ti đái của cô…”
“Ngươi thích trói người như vậy, vậy ta để lại cho ngươi trói người khác đấy.” Nàng khẽ điểm mũi chân, thân ảnh bay lên, trong nháy mắt đã biến mất. Tựa như tan vào bóng đêm, lại càng như nàng đã trở về cung trăng.
“Nguyệt nhi, tên của cô?” Triệu Tử Phục nhìn quanh bốn phía, lớn tiếng gọi.
Từ góc đông bắc xa xa truyền đến tiếng cười duyên nhẹ nhàng của nữ tử, lại có mấy chữ cuốn trôi theo tiếng cười mờ ảo gần như không thể nghe thấy theo gió thoảng qua: “Nếu ngươi còn gặp lại ta, ta sẽ nói cho ngươi biết…”
Lúc nàng đến, trăm hoa đua nở; khi nàng đi, trong lòng cô quạnh.
“Nguyệt nhi…” Triệu Tử Phục cười đưa tay vuốt ve cổ ngựa Ô Truy, lại nhìn thanh ti đái trong tay, khẽ nói: “Nguyệt nhi, sau này còn gặp lại.”
※ ※ ※ ※ ※
Lúc này sao mai mới vừa nhú lên từ phương đông, Nguyệt nhi đứng bên bến đò sông Biện phía nam thành Đại Lương, bên hông đổi sang thắt một ti đái màu trắng. Tháng hai, băng trên sông Biện đã tan hết, nước xiết chảy về hướng đông, sóng gợn lăn tăn đưa đẩy đám cỏ lau bên bờ.
Tên của nàng là Nguyệt Tịch, rất nhiều người cũng gọi nàng là Nguyệt nhi. Bởi vậy khi nàng nghe Triệu Tử Phục gọi nàng như thế, mới lấy làm kinh hãi.
Tên của nàng là do bà nội đặt, đại khái bởi vì bà nội từng đọc qua một câu thế này: Sương thần nguyệt tịch, tư tử tâm mội.
Sương giăng buổi sớm, trăng sáng trong đêm, lòng hoài niệm một mối tơ vương. (sương thần: buổi sớm đầy sương, nguyệt tịch: trăng trong đêm; cái này là mình chém)
Bà nội danh tự Sương Thần, nàng là Nguyệt Tịch, song ai cũng không biết bà đang tưởng niệm người nào? Mà bây giờ trong lòng của nàng, không biết thế nào lại nghĩ đến Triệu Tử Phục.
Lông mày của hắn xếch lên, xéo vào tóc mai; ánh mắt của hắn tựa như biết nói, nhưng lại thường nheo lại khiến ngươi khác không biết hắn đang nghĩ gì; môi hắn thật mỏng, khóe miệng hơi nhếch, cho dù không cười cũng tựa như đang tủm tỉm cười.
Ánh mắt hắn nhìn nàng rất ôn nhu rất đa tình, nhưng không khiến người ta chán ghét.
Hắn rất dễ gạt, nhưng lại cũng rất khó gạt.
Hắn biết rõ mình dụ hắn tương trợ, lại vẫn xuất thủ giải vây; hơn nữa… Hắn còn dám lén lút dùng thanh ti đái của mình buộc váy mình lại.
Nhất định hắn đã gặp qua rất nhiều rất nhiều nữ nhân nên mới biết rõ làm thế nào để đối phó với một nữ nhân…
Nguyệt Tịch bỗng nhiên cười ra tiếng, hắn… Thật sự là một người rất thú vị. Bà nội từng nói nam nhân phải thú vị mới tốt. Mà người vừa thành hôn kia, kỳ thực không phải là một người quá thú vị.
Mặt nàng nhất thời hiện lên vẻ cô đơn, vì sao lại nghĩ tới hắn? Nghĩ đến Triệu Tử Phục nàng sẽ cười, nhưng nghĩ đến người kia, nàng lại trở nên có chút không vui.
Nàng khẽ thở dài, đưa mắt nhìn dòng Biện thủy phía trước, thấy một bóng thuyền xuất hiện dập dềnh trong ánh thủy sắc, rồi từ từ hóa thành một chiếc thuyền ô bồng nhỏ tiến đến gần bến đò.
Trên thuyền nhỏ, một thuyền phu ngồi ở đuôi thuyền khua mái chèo, trong bồng thương có hai người, một nam một nữ đang nói chuyện. Thuyền phu thấy nàng đứng một mình bên bến đò vào giờ này, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, cúi người xuống quay về phía hai người trong khoang thuyền thấp giọng nói mấy câu, hai người bên trong ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn nàng rồi quay sang nhìn nhau mấy cái. (khoang thuyền có mui che)
Nàng kia từ trong bồng thương đi ra, thoạt nhìn tuổi quá ba mươi, phong tư hãy còn, khóe miệng bên trái có một nốt ruồi đen lớn cỡ hạt đậu xanh. Nàng vẫy vẫy khăn tay, nói to: “Cô nương, cô muốn đi đâu?”
Nguyệt Tịch nghe nàng hỏi, do dự chốc lát mới nói: “Ta muốn đi Vân Mông sơn.”
“Vân Mông sơn?” Nàng kia xoay người lại liếc mắt nhìn nam tử trong bồng thương, nam tử kia gật đầu. Nàng lập tức cười nói: “Thuyền này của chúng ta mặc dù không đi Vân Mông sơn, nhưng cũng có thể tiễn cô nương một đoạn.”
Nguyệt Tịch đang dựa trên cây, váy lụa mỏng bị gió sông thổi qua nhẹ nhàng lay động, nàng khẽ cắn ngón tay mình tỏ ra không biết nên làm thế nào. Nam tử trong thuyền nhìn thấy, lại nói khẽ với nàng kia mấy câu. Nữ tử lại cười nói: “Cô nương, sáng sớm sương dày, gió sông thổi mạnh, cô đứng ở đây, vạn nhất nhiễm lạnh thì biết làm sao?”
“Trên thuyền này của chúng ta có trà nóng, có chỗ ấm áp, cô ngồi thuyền, chúng ta không lấy một xu, ra khỏi Đại Lương cô lại đổi qua sơn lộ.”
Lời nói của nữ tử này rất có thành ý, Nguyệt Tịch ngẫm nghĩ chốc lát, rốt cuộc gật đầu: “Ngươi chèo thuyền qua đây.”
Thuyền gia (người chèo thuyền) liền vội vàng chèo thuyền đến gần bến đò, nàng kia nắm tay Nguyệt Tịch kéo lên thuyền, đưa nàng vào trong ô bồng. Nam tử trong ô bồng độ ngoài ba mươi, tướng mạo gầy đét mang theo vài phần ngoan độc quái gở. Hắn cười cười với Nguyệt Tịch để lộ ra một hàm răng vừa vàng vừa khập khiễng. Nguyệt Tịch nhất thời không thích nam nhân trước mắt này, nàng xoay người dựa vào trên giường nhỏ thô sơ ngắm dòng Biện thủy cuồn cuộn bên ngoài.