"Cái này để bên kia đi"
"Cận thận bể"
"Tốt, cao lên chút nữa"
Tôn Yên Thần trên người khoác lên bộ âu phục đen khí chất ngời ngời đứng đó chỉ đạo, thỉnh thoảng nhíu mày vì những lỗi nhỏ xảy ra, Tiểu Anh đang chuẩn bị cho Thiên Vũ và Tiểu Bảo rồi nên mấy cái này giao lại cho anh.
Hôm nay là sinh nhật tuổi của Thiên Vũ nhất định phải làm thật tốt, một lỗi nhỏ cũng không được phép có, mà ngày hôm nay anh còn muốn mượn buổi tiệc này làm một việc hết sức quan trọng, nghĩ đến cái việc đó anh lại chịu không được nở nụ cười.
"Tôn tổng như này được chưa ạ?" Một nhân viên phụ vụ đang treo băng rôn quay sang hỏi anh
Tôn Yên Thần lại nhíu mày, nhìn nó anh cảm thấy vẫn chưa ưng ý lắm
"Bước xuống đi để tôi làm" Tôn Yên Thần trực tiếp bước lên từng bật thang, người anh cao vươn lên một cái đã có thể tỉ mỉ treo băng rôn kia
Mấy cái này thật ra cũng không cần anh làm nhưng vì đây là sinh nhật của con anh và cột móc quan trọng của vợ chồng anh nên anh phải thật châm chút cho nó.
Cuối cùng thì cũng chuẩn bị xong, khách càng ngày đến càng đông, ở đây anh gặp lại cái người từng là tình địch của anh
"Yên Thần anh đúng là có phúc nha" Thương Thụy Mặc từ xa khoác tay Phàm Phàm đi vào, vui vẻ chào hỏi
Tôn Yên Thần cũng hoan hỉ chào đón
"Đương nhiên là phải có phúc rồi, anh cũng chẳng phải vậy sao, đợi vài tháng nữa là tôi cũng có thể ăn tiệc của anh rồi"
Thương Thụy Mặc trên môi mang theo nụ cười hạnh phúc nhìn qua Phàm Phàm ánh mắt cưng chiều, vệt ấm áp rôi vào chiếc bụng đã nhô lên có chút cao của cô.
Sau khi khép lại tình cảm đối với Tiểu Anh, mất một khoảng thời gian anh mới bình tâm lại.
Sau đó Phàm Phàm lại đến bên anh chân thành kề cạnh, dùng một năm đã có thể xoa dịu trái tim anh khiến nó sống lại lần nữa vì cô ấy mà đạp mãnh liệt, anh cũng tìm ra được chân ái cuộc đời của mình.
"Nhất định đến lúc đó sẽ mời anh" Thụy Mặc rất uy tín cho Tôn Yên Thần một lời hứa
"Được" Tôn Yên Thần tiếp nhận trên môi vẫn giữ nụ cười
Giữa hai anh đấu đá mấy năm cũng rất mệt rồi bây giờ vẫn còn cạnh tranh trên thị trường nhưng từ lâu đã bỏ đi hiềm khích với nhau, Tôn Yên Thần lại có chút biết ơn Thương Thụy Mặc đã giúp anh chăm sóc Tiểu Anh và Tiểu Bảo mấy năm.
Một lúc sau khách đến đông đủ buổi tiệc cũng bắt đầu
Chỉ đợi MC giới thiệu
Tôn Yên Thần cùng Phương Tiểu Anh nắm tay Tôn Tiểu Bảo và Tôn Thiên Vũ bước lên sâu khấu, thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người.
Ba trầm ổn, thuần thục mẹ dịu dàng, xinh đẹp hai tiểu bảo bối đáng yêu thật là một gia đình hoàn mĩ.
Thiên Vũ vui vẻ cất cái bánh kem to lớn nhiều tầng được làm công phu, tiếp đến các quan khách đem đến quà đến tặng cho cậu.
Các nghi thức của buổi tiệc sinh nhật được trôi chảy diễn ra, các quan khách ai cũng tán thưởng tiểu thiếu gia nhà họ Tôn chỉ mới một tuổi đã nhìn ra khí chất của một tổng tài tương lai.
Sau khi nghi thức diễn ra mọi người liền nhập tiệc nhưng lúc này
"Cạch" đèn đột ngột tắt hết buổi tiệc bị màn đêm bao trùm, Tiểu Anh cũng không biết đường mò chỉ có thể đứng yên ở đó đợi khi có đèn lại tiếp tục di chuyển, trong lòng cô lại có chút oán trách sao lại để xảy ra sự cố như thế này chứ?
"Cạch" Tất cả đèn lại đột ngột mở lên, lúc này cảnh tượng trên sâu khấu càng làm cho lòng người phấn khích, hân hoang vui vẻ.
Đồ đạc trên đó đều bị mang đi, băng rôn được thay thành dòng chữ "Kỉ niệm năm ngày cưới"
Tiểu Bảo và Thiên Vũ cũng lui xuống để lại sân khấu cho đôi vợ chồng mặn nồng kia.
Tôn Yên Thần soái khí quỳ một chân trên sân khấu tay cầm bó hoa cùng một hộp quà bằng nhung hướng về Phương Tiểu Anh, ánh mắt anh tràn ngập yêu thương trìu mến nhìn cô.
"Chúc mừng kỉ niệm năm ngày cưới của chúng ta.
Anh xin lỗi vì không thể mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc ngay từ ban đầu.
Nhưng dù cho cuộc sống này có chông gai, gập ghềnh ra sao thì anh vẫn tin tình yêu mình dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi vợ à.
Cảm ơn em vì đã ở bên anh, cảm ơn em vì đã làm vợ của anh"
Tiểu Anh bị một màn này làm cho hạnh phúc đến đơ người, hai mắt cô ngập nước long lanh hạnh phúc hướng anh nhìn, trên môi hiện lên nụ cười ấm áp, giây phúc này cô cứ ngỡ mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Tay cô đưa ra nhận lấy bó hoa hồng anh tặng, hương thơm của hoa làm lòng người ngọt ngào.
Tôn Yên Thần đứng lên mở hộp quà ra là sợi dây chuyền lục bảo, nhưng khác với sợi dây chuyền kia, sợi dây kia anh sẽ không có ý định đem nó tặng lại cho cô, vì kí ức nó mang không mấy tốt đẹp.
"Vợ à, anh yêu em" Trao xong sợi dây chuyền anh thâm tình như nước mật ngào chết người cất lên mấy chữ từ tận đấy lòng anh.
"Em cũng yêu anh" Trên cổ mang lên dòng ấm áp, lòng cô càng ấm áp hơn
"Hôn đi, hôn đi" Mấy quan khách ở phía dưới bị một màn này làm cho cảm động rất nhiệt tình yêu cầu
Tôn Yên Thần liền cúi người trao cho Tiểu Anh nụ hôn ngọt ngào, quấn quých
Tiểu Anh cũng đáp lại nụ hôn đó một nụ hôn hết sức sâu đậm
Tiểu Bảo phía dưới thấy một màn này cũng hạnh phúc lây, bé lấy tay che mắt em trai lại trên môi lưu giữ nụ cười, sau này bé cũng phải tìm được một người yêu thương bé như ba yêu thương mẹ.
"Cảm ơn em đã đến bên anh" Tôn Yên Thần rời đi môi Tiểu Anh sau đó lại ôm cô vào lòng dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô.
Họ đã phải trải qua rất nhiều sóng gió, phong ba mới tìm được hạnh phúc của hiện tại, hạnh phúc này bây giờ nhất định phải trân trọng, sau này, sau này nữa càng phải trân trọng.
Đôi khi hạnh phúc không dễ tìm kiếm nhưng chỉ cần ta đủ yêu thương và cố gắng thì tất cả những cái gì gọi là khó khắn đều không thể ngăn cản ta vươn đến nó.
Thanh Thanh thân gửi______
Hạnh phúc của Tôn Yên Thần và Phương Tiểu Anh sẽ tiếp diễn trong thế giới của họ.
Còn hạnh phúc của mình cũng sẽ được tiếp diễn trong thế giới này, mình mãn nguyện với những gì hiện có nhưng lại cảm thấy chưa đủ cho tương lai, nên mình sẽ tiếp tục viết truyện, bộ truyện tiếp theo sẽ rất nhanh được mình cho ra đời vì vậy mọi người hãy theo dõi mình để đọc những bộ truyện tiếp theo nha.
Thanh Thanh cảm ơn các bạn rất nhiều!????.