"Bịch" Tôn Yên Thần như bịch muối bị ai kia đạp cho văng xuống giường
"A ui, anh đang ngủ mà" Tôn Yên Thần từ cơn mơ tỉnh dậy, bộ dạng sâu ngủ đầu bù tóc rối xoa xoa cái lưng của mình, lực của cô đúng là không xem thường được nha.
"Sao anh lại muốn ly hôn, vì con nào mà ly hôn" Tiểu Anh ngồi trên giường tức giận nhìn chầm chầm Tôn Yên Thần hỏi tội
"Hả? ly hôn gì?" Tôn Yên Thần ngây thơ vô tội cất tiếng
"Rõ ràng lúc nãy em thấy anh ly hôn với em" Tiểu Anh nghe anh chối từ càng làm cô thêm giận dỗi, quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn mặt anh nữa
Tôn Yên Thần giật giật khóe môi liền hiểu vấn đề, ôi thần linh ơi, từ khi cô mang thai tâm tình là thuộc dạng bom nguyên tử dễ nổ, chạm là nổ mà không chạm cũng tự nổ a.
Cái đơn ly hôn này chắc chắn là trong mơ của cô rồi.
"Bà xã đại nhân à, anh nào dám đâu" Anh khổ tâm leo lại lên giường ôm cô vào lòng.
Tiểu Anh vẫn chưa nguôi giận, đẩy anh ra
"Đừng có chạm vào em, tối nay đừng có ngủ với em nữa" Cô hậm hực bước xuống giường, tức giận đùn đùn
Tôn Yên Thần chỉ có thể thở dài khóc huhu trong lòng, xong anh rồi, phải nhanh chóng dỗ cô nếu không đêm nay ngủ sofa là cái chắc.
"Bà xã đợi anh" Anh nhanh chóng xuống giường đuổi theo cô.
Ăn xong buổi trưa Tôn Yên Thần lại tiếp tục cầu tha thứ
"Bà xã để anh đấm lưng cho em nha" Tôn Yên Thần ở phía sau lưng cô xoa bóp hai vai của cô, bộ dạng đáng yêu như thỏ con, sợ cô lại tức giận với anh.
Tiểu Anh đang ăn nho xem tivi cũng không có từ chối, mấy cái đấm bóp này Tôn Yên Thần coi như cũng được việc làm rất tốt.
"Em có thể suy nghĩ lại việc tối nay có được không?" Tôn Yên Thần dè chừng nở nụ cười lấy lòng Tiểu Anh nhưng Tiểu Anh lại rất tuyệt tình từ chối anh
"Không"
Tôn Yên Thần hít hít cái mũi, thật muốn khóc
Tiểu Bảo ngồi một bên cười khúc khích
"Ba à, cái này người ta gọi là kiếp thê nô đó"
Tôn Yên Thần chề môi, đúng là kiếp thê nô mà, nhưng mà cái kiếp này anh nguyện chịu cả đời."Á!.
" Tiếng la thất thanh đau đớn của Tiểu Anh truyền ra, Tôn Yên Thần nghe tới lòng nóng như lửa đốt đi qua đi lại ngoài phòng sinh
Chấp tay anh khẩn cầu cho vợ con anh mẹ tròn con vuông.
Lúc nãy còn đang ôm cô ngủ, cô lại kêu đau bụng, nhìn lại thì thấy đã vỡ nước ói rồi, rõ ràng còn đến ngày nữa mới đến ngày sanh, không ngờ cô lại sanh sớm.
Anh liền cuống quých đưa cô đến bệnh viện, cô vào phòng sanh gần một tiếng rồi vẫn chưa ra.
"Chồng của sản phụ đâu?" Một nữ y tá từ trong phòng sinh hớt hãi chạy ra
Tôn Yên Thần nghe đến liền khẩn trương lên tiếng
"Là tôi"
"Thay đồ bảo hộ đi rồi theo tôi vào trong, sản phụ khó sinh rồi"
"Được, được" Tôn Yên Thần nghe cô khó sinh mặt tái mét, hoảng loạn chạy đi thay đồ rồi theo nữ y tá vào phòng sinh của cô
Cô nằm trên bàn sinh đau đớn, gương mặt cô tái xanh, đồi môi trắng bệch, nước mắt và mồ hôi ướt đẫm trên mặt cô tóc dính chặt vào hai bên má, nhìn cô như thế tâm anh chịu không nỗi kịch liệt cô thắt.
Anh gấp gáp tiến đến nắm lấy tay cô động viên, cổ vũ
"Tiểu Anh, cố lên em có anh ở đây"
Tiểu Anh đứa mắt đau đớn qua nhìn anh, có anh vào cô như được tiếp theo sức mạnh
"Hít thở đi, hít thở ,, rặn" Tiếng bác sĩ đỡ đẻ kế bên dặn dò, Tiểu Anh nghe theo, dùng sức
"Á.
.
" lại hét của cô vang lên thạt sự đau quá, cô đã dùng hết sức mà con vẫn không ra, cô sắp mất đi ý thức rồi, càng ngày càng mệt, mơ mơ hồ hồ, trước mắt cô hiện lên toàn là màu đen cuối cùng ngất đi.
"Sản phụ ngất rồi" Nữ y tá hốt hoảng kêu lên, bác sĩ cũng hoảng loạn
Tôn Yên Thần càng loạn hơn, anh sợ đến rơi nước mắt
"Tiểu Anh, Tiểu Anh tỉnh lại đi em, không sinh nữa, không cần sinh nữa" Biết sinh con đau đớn, nguy hiểm thế này anh nhất định không cho cô sinh đâu.
"Anh mau nói gì cho chị nhà tỉnh đi" Cô y tá kế bên sốt sắn lên tiếng, phụ nữ sinh con chính là bước một chân vào cửa tử những sản phụ mất trên bàn sinh cô chứng kiến rất nhiều, cô rất sợ, rất sợ cảnh đó.
Tôn Yên Thân run sợ nhìn qua y tá rồi nhìn qua Tiểu Anh, anh hét lớn bên tai cô
"Em không dậy anh liền ly hôn với em rồi vứt Tiểu Bảo xuống hầm cá dồ đó"
Câu này của anh quả thật có hiệu quả Tiểu Anh vừa nghe tới đã tức đến tỉnh dậy, dám ly hôn, dám vứt Tiểu Bảo, anh gan lắm
Tiểu Anh mở to mắt không biết lấy đâu ra sức nắm lấy đầu của Tôn Yên Thần giật mạnh, dùng hết sức lần nữa, cuối cùng
"Oa, oa, oa" Một đứa bé đỏ hỏn được sinh ra tiếng khóc xé tan không gian sợ hãi trong phòng sinh, khiến ai cũng vui mừng
"Ra rồi, ra rồi" Bác sĩ cùng y tá vui đến hoang hô.
Tôn Yên Thần cũng thế vui đến rớt nước mắt, mặt kệ cơn đau trên đầu anh vẫn cười tươi rối.
"Con được sinh ra rồi em" Anh ngọt ngào nói cho Tiểu Anh biết
Nhưng lúc này cô thật sự rất mệt rồi tay nắm trên đầu anh cũng vô lực buông xuống ngất đi.
Tôn Yên Thần càng hoảng, nắm lấy cổ áo bác sĩ kéo lên, hoảng đến rớt nước mắt
"Cô ấy ngất nữa rồi kìa, cứu cô ấy, nhanh lên"
Bác sĩ sợ hãi kéo tay anh ra, giải thích với anh
"Cô ấy chỉ mệt quá nên ngất thôi"
"Thật không?" Tôn Yên Thần vẫn lo lắng, hỏi lại
"Thật, nghĩ ngơi một chút sẽ không sao"
Được xác nhận lần nữa anh mới yên tâm, nhìn qua đứa bé tâm anh ngọt ngào
"Cho tôi bế con" Anh đưa hai tay ra bế con, bé vẫn khóc, tay chân không để yên quơ loạn
Đây là một bé trai chỉ mới sinh ra chưa nhìn rõ ngũ quan nhưng anh chắc chắn sau này bé sẽ là đại sói ca giống như anh đó nha.
Càng nhìn lòng anh càng ấm áp, đây là kết tinh tình yêu của anh và cô, là bảo bối của anh.
.