Tối Thượng Đa Tình Giả

chương 92: cầu được ước thấy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn một tràng trước mắt khiến lông tóc của Vô Minh cũng phải dựng ngược, ai mà ngờ lại có cả một đàn bò Tây Tạng ở cái nơi Mặt Trời không rọi tới như vậy chứ, nếu cứ theo tình hình này hắn mà không tránh khỏi thì sẽ bị đạp nhẹp lép như con tép. Đàn bò khổng lồ kia chẳng thèm quan tâm có sự xuất hiện của hắn mà ầm ầm chạy tới, khi chúng đến gần hắn mới nhận thấy hết được tầm cỡ của chúng, tựa như một cơn lũ quét. Vô Minh đạp chân thật mạnh sau đó tung người lên trên không, lại dùng bộ pháp đạp không phi hành tạm thời tránh được cơn lũ bò kia.

--“ Cái đệt.... “.

Đó là những từ hắn có thể thốt ra lúc này khi mà cái đàn bò kia lại đông đến mức không nhìn thấy điểm cuối, ước tính có hơn vạn con đang hì hục nối đuôi nhau chạy như điên bên dưới hang động. Điều này có vẻ thì bình thường nhưng lại rất là bất bình thường, là một chuyện không thể nào sảy ra, hắn trong lòng thầm nghĩ “ Nếu như có cả một bầy chim thì đủ bộ trên trời dưới đất rồi “ và cầu được ước thấy, sau khi hắn vừa dứt suy nghĩ thì phía xa cũng lác đác vài con chim hướng hắn bay lại, một con, hai con, ba con.... Cho đến khi chúng đông nghẹt như một đám mây khổng lồ.

Cảm xúc của Vô Minh lúc này quả thật không thể diễn tả bằng lời, đúng là cầu được ước thấy rồi, hắn thật không ngờ số hắn lại nhọ như con bọ sốc lọ như vậy, hiện tại muốn thoát cũng không thể thoát được đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Càng nghĩ tâm trí hắn càng rối loạn, thật không thể hiểu nổi tại sao cảnh tượng như vậy lại xuất hiện ở dưới này, không hợp logic một chút nào, nhìn vào đàn bò cả vạn con kia trừ phi có một đồng cỏ cực kỳ rộng lớn mới có thể chứa nổi, chẳng lẽ lại nói một nơi như vậy ở đây.

--“ Úy.... “.

Vô Minh chợt bật lên thành tiếng, trong lúc vô tình hắn đã nhìn thấy một điều càng không thể hợp logic hơn, những con bò đang xuyên qua những trụ đá, thật như vậy nền động tuy nói bằng phẳng thế nhưng không thiếu những trụ đá nhô lên, vậy mà những con bò này lại cứ như có phép thuật, chúng chẳng cần né tránh tránh mà cứ như vậy chạy xuyên qua.

--“ Ảo cảnh...”.

Hắn thầm nghĩ, tuy chưa chắc chắn nhưng có lẽ tám chín phần là vậy rồi, để chắc chắn hơn hắn đã vận công đánh xuống một chưởng quả nhiên là giống như suy nghĩ của hắn, sau đó hắn cũng từ từ đáp xuống đất chìm vào đàn bò.

Bên trong cơn lũ bò hắn không ngừng cảm thán, những con bò này có thể nói là vô cùng chân thật, từ hình thể cho đến dáng chạy, âm thanh thế như tất cả chỉ là ảo ảnh, ngay cả những con đại điểu trên kia có lẽ cũng là ảo ảnh, hắn bắt đầu bước đi mặc kệ những con bò cứ lũ lượt chạy xuyên qua hắn, bỗng chốc không gian lai thay đổi, hắn thấy mình đang đứng giữa một thị trấn, xung quanh có vô số nhà cửa, những con người ăn mặc bình dị, lời rao tiếng chào tíu tít, vài ba cổ xe ngựa bon bon chạy qua, tuy có hơi bất ngờ nhưng hắn cũng đoán ra được đây chỉ là ảo ảnh, chân hắn ngừng lại một khắc rồi tiếp tục bước đi, cứ như vậy không gian xung quanh hắn không ngừng thay đổi, từ sa mạc, u cốc cho đến giữa biển xanh, mọi thứ như được một máy chiếu d tái hiện lại vô cùng chân thật, và hắn cũng nhận ra rằng những ảo ảnh này có liên quan đến trí nhớ của hắn, đó chính là những điều hắn từng nhìn thấy hay nghĩ đến, mỗi một ý nghĩ của hắn đều sẽ trở thành ảo ảnh, hắn cũng thử vài lần và thật sự đúng là như vầy, hắn hiện tại đang xuất hiện giữa một chiến trường, xung quanh có vô vàn những binh sĩ chém giết nhau, chết chóc, máu tanh, hắn bây giờ mới hiểu hết được sự tàn khốc của chiến tranh, tự hỏi tại sao người ta lại phải tranh đấu làm gì, những người chiến sĩ kia không tiếc hi sinh mạng sống để được điều gì, kẻ hưởng lợi liệu có phải là họ, lắc đầu ngao ngán hắn tiếp tục bước đi, hắn không muốn tiếp tục sống trong ảo ảnh nữa, nói sẽ khiến cho tâm hồn hắn thêm cằn cỗi già nua mà thôi, thế nhưng làm sao thoát ra, bình tâm xóa bỏ tạp niệm sao. Hắn không bước tiếp nữa mà dừng hẳn lại, hắn mắt nhắm chặt, tâm thần thả lỏng, quên hết tất cả quá khứ hay tương lai chỉ còn lại tâm hồn trống rỗng, từ từ mở mắt ra, hắn đem Thiên Nhãn khởi động lập tức những ảo ảnh kia liền biến mất, hang động lại một lần nữa xuất hiện, khắp nơi vẫn nhu hòa một thứ ánh sáng trắng dịu nhẹ, giữ vững tâm thần hắn lại bước tiếp.

...........

Xuyên qua hang động dài hắn rốt cuộc cũng đến điểm dừng, một hành động khác, lớn hơn, rộng hơn, nói cứ như một căn phòng, hắn từ từ bước vào trong, đập vào mắt vẫn là cái thứ ánh sáng kia, chói mắt. Quang cảnh bên trong cũng không có gì đặc biệt, toàn đá là đá, chỉ có chính giữa động xuất hiện một cái giá đỡ lớn bên trên giá là một cái mâm được dựng bằng một thanh kim loại nhỏ, trên cái mâm là một quả cầu to bằng nắm tay màu trắng tinh khiết, nó không ngừng phát ra ánh sáng màu trắng thắp sáng toàn bộ hang động.

--“ Chẳng lẽ đây chính là thứ tạo ra ảo ảnh... “.

Vô Minh tự hỏi, chợt hắn phát hiện viên châu kia có chút bất thường, trên bề mặt của nó có một bệt đen bám vào và đang chầm chậm lan dần, dường như thứ đó muốn nuốt chửng nó, nó không ngừng phát ra năng lượng chống trả như thứ kia cũng tỏa ra hắc khí đàn áp nó.

Truyện Chữ Hay