Tôi Không Cần Tình Cảm Này Nữa

chương 27: 27: bảo lãnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đồng chí cảnh sát nhìn đồng nghiệp nhà mình rồi nhìn Kỷ Tú Hiên, cảm thấy thiên sứ đã tới!

Đồng chí cảnh sát được phân hỏi cung Kỷ Tú Hiên như được ân xá, ném người cho Cảnh Vân xong quay đầu liền chạy.

Có Cảnh Vân ở, ghi chép dễ làm rồi.

Kỷ Tú Hiên lúc lắc đầu, khó hiểu: "Chạy cái gì?"

Cảnh Vân bật cười, dắt Kỷ Tú Hiên ra bàn trà trong văn phòng ngồi, anh còn tri kỷ rót trà cho cậu.

Lưu Sơn ở phòng ghi chép kế bên, thấy vậy không phục, đập bàn chỉ vào Kỷ Tú Hiên được thảnh thơi: "Dựa vào cái gì thằng đó được ngồi đằng kia?" Gã ta còn đang bị hỏi cung quá trời trong phòng nhỏ đây này, vậy mà Kỷ Tú Hiên lại được ở đó nhâm nhi chè chén.

Cảnh sát liếc qua, khinh bỉ nhìn gã, gõ gõ mặt bàn: "Im lặng đi, viết kiểm điểm xong thì xéo giùm.

Bố mẹ cậu ở ngoài chờ kìa!" Có bản lĩnh thì cậu cũng làm quen với cảnh sát đi, ở đó mà nổi điên!

Lưu Sơn hậm hực viết viết: "..." Không công bằng!

Cảnh Vân ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tú Hiên, nghiền ngẫm đủ thứ: "Tú Hiên em chuyển trường rồi? Lâu rồi chưa gặp, em trông cá tính ha." Ngoài cái màu tóc hơi chói ra, trông Kỷ Tú Hiên còn non nớt hơn lúc mới gặp nữa, đáng yêu hơn nhiều, linh động và có sức cuốn hút hơn hẳn, nhất là cọng ngốc mao cứ nhảy nhót tưng bừng kia, anh rất muốn chọc thử.

Hệ thống uy vũ!

Kỷ Tú Hiên ăn bánh gạo, tươi cười tùy tính: "Em học Nhất Tây, vừa chuyển hôm qua."

Cậu lay lay đầu tóc, tự tin nói: "Khá tốt đúng chứ? Rất phù hợp với Uchiha Tú này." Tạo hình này đem đi đóng phim còn được á nha, hệ thống tự tay làm, sao có thể bình thường được?

Cảnh Vân phì cười, cậu nhóc này hồi xưa làm trùm trường Tam Tây, bây giờ lại đi tai họa Nhất Tây bọn nhỏ học giỏi, chỉ sợ thời tiết muốn thay đổi nha.

Anh đưa tay muốn xoa đầu Kỷ Tú Hiên thì bị cậu né qua một bên.

Cậu bất mãn, nghiêm túc răn dạy: "Anh không biết, đầu của đàn ông, không được sờ bậy sao?"

Cảnh Vân: "???" Sao anh nhớ câu này hơi sai sai?

Anh dở khóc dở cười thu tay lại, vẫn keo kiệt y như hồi trước.

Kỷ Tú Hiên dòm ngó xung quanh: "Tiểu đệ của em, Thẩm Lăng ấy, đâu rồi?" Chắc tiểu đệ lúc này sợ lắm, trông cậu ta như con thỏ bị kinh hách vậy, Kỷ Tú Hiên có chút lo lắng.

Cảnh Vân sờ cằm, đi hỏi thăm giùm Kỷ Tú Hiên.

Hệ thống ra tiếng: [Báo cảnh sát, nháo lớn như vậy sao?] Nó cũng rất khoái chí nhìn Kỷ Tú Hiên khắp nơi quậy nhưng cậu đừng có đem mình đáp đi vào là được, chơi quá trớn thì nguy hiểm lắm.

Kỷ Tú Hiên nhai bánh rộp rộp: "An chí, làm lớn vậy thôi chứ cũng không làm được gì.

Lạc gia và Lưu gia đều chọn lui 1 bước cho qua chuyện.

Nhà giàu chính là như vậy, đáng ghét." Họ đều sợ chuyện đánh nhau ảnh hưởng đến danh dự và danh tiếng của bọn họ trong cái vòng quyền quý này thôi.

Sống thật mệt, còn không bằng cậu về quê đi làm kiếm tiền nuôi bà.

Cảnh Vân đã trở lại, còn đem theo người mà Kỷ Tú Hiên phiền chán.

Còn ai ngoài mẹ Lạc, Lạc Minh Tuyền nữa chứ!

Cảnh Vân nhìn Kỷ Tú Hiên không cao hứng, không hiểu ra sao nói: "Tú Hiên, người nhà em đến rồi!" Nghe nói là mới nhận thân, nên em ấy còn cảm thấy xa lạ? Với bản tính của em ấy, cũng có thể lắm.

Anh lại nói thêm: "Thẩm Lăng bạn học của em đã về trước rồi, trên người cậu ta còn bị thương nên được ưu ái đưa về sớm, yên tâm đi." Bạn học kia bị bắt nạt rất nhiều lần, lúc hỏi cung thái độ rất phối hợp, còn có chút nhút nhát.

Kỷ Tú Hiên gật gật đầu, trận này coi như xong, cũng nên về thôi.

Bên phía nhà trường có hiệu trưởng lo, bên Lạc gia, chắc chắc sẽ giấu nhẹm chuyện này xuống.

Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không là nguyên tắc nhu nhược của mẹ Lạc mà.

Còn danh tiếng của cậu ở trường bị bêu xấu? Cậu không lo cái đó, đúng ý cậu chứ còn gì nữa.

Như vậy cũng tốt, tĩnh phiền toái.

Kỷ Tú Hiên không trông mong gì vào Lạc gia sẽ đòi lại công bằng cho cậu, rốt cuộc bọn họ đều là một đám sĩ diện đến chết mà.

Lưu Sơn là người làm sai trước, thế mà mẹ Lạc chỉ vào đóng tiền bảo lãnh cậu rồi thôi, bà ta nghĩ cậu là đứa không nên thân, hay gây chuyện? Kỷ Tú Hiên lười đến nói rõ sự thật.

Đúng là không khác suy nghĩ của cậu chút nào, mẹ Lạc hỏi cũng không hỏi đã quy tội cho cậu đánh người, bà ta hoàn toàn không tin tưởng nhân phẩm của cậu.

Lạc Minh Tuyền thì khác, anh đâu thể để cho em trai mình chịu ủy khuất như vậy được.

Không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới cùng, Lạc Minh Tuyền sau khi đã biết nội tình câu chuyện sau, một hai phải làm Lưu gia xin lỗi Kỷ Tú Hiên.

Đổi lại làm Kỷ Tú Hiên có chút ánh nhìn không rõ nhìn anh.

Cậu nhớ rằng, Lạc Minh Tuyền luôn bao che cho con với Lạc Minh Vũ, sao bây giờ đối tượng đổi thành cậu rồi?

Lạc Minh Tuyền thấy cậu nhìn qua, tưởng cậu cảm động với tình anh em của mình, cười lấy lòng một cái.

Kỷ Tú Hiên: "...có bệnh à?".

Truyện Chữ Hay