Edit: Graycat
Dương Miên Miên xuất ngoại cũng không có bất kỳ gập ghềnh gì, Kinh Sở giúp cô làm hộ chiếu đồng thời cũng xin nghỉ phép dài hạn.
Cục trưởng Liễu nói với anh: "Nghỉ dài như vậy tổ đặc án không có khả năng trong thời gian ấy không nhận được vụ án nào".
"Tôi hiểu".
"Tôi sẽ tìm người thích hợp tiếp nhận vị trí hiện tại của cậu".
"Được".
Nghe qua chủ ý của Kinh Sở, cục trưởng Liễu cũng không hề nói thêm lời nào, anh giữa con đường sự nghiệp và người yêu, đã quyết định chọn vế sau.
Liên hệ bác sĩ, an bài đường đi, đều do một tay Kinh Sở làm tất, Dương Miên Miên chưa từng cảm thấy ỷ lại anh như vậy.
Vào thời điểm này, nếu như không có anh, cô một mình thật sự có thể kiên trì sao, chỉ mỗi cô, cả những âm thanh của các bạn nhỏ cũng không nghe.. sẽ ra sao đây?
"Hẳn là sống không còn gì luyết tiếc." Dương Tiểu Dương giọng điệu nhạt nhẽo, "Chỉ có chúng nó là bạn, nếu như mất đi rồi, tồn tại còn ý nghĩa gì."
Dương Miên Miên nỗ lực làm phấn chấn tinh thần: "Cho nên, trời cao đối đãi với ta vẫn không tệ, vẫn có anh ấy bên cạnh, ta cung phải nỗ lực phục hồi mới được."
Ôm ý niệm đó, trạng thái tinh thần của cô quả thực tốt lên, trong lúc Kinh Sở chuẩn bị, cô bên cạnh nghiêm túc xem sách, không quấy rầy anh.
Trước kia hai người họ sẽ xem TV nói chuyện phiếm, hiện tại đôur thành cùng chơi ghép hình, bộ ghép Kinh Sở mua tương đối khón tận mảnh, màu sắc, khó khăn gợi lên ở Miên Miên sự hiếu kỳ, đa phần thời gian của một ngày cô đều ngồi trên giường nghiêm túc lắp ghép.
Những lúc như vậy, không nghe thấy âm thanh bên ngoài ngược lại có thể giúp cô toàn tâm toàn ý làm việc gì đó, và những cảm xúc tiêu cực cũng ít xuất hiện hơn.
Mãi cho đên ngày khởi hành, bộ ghép hình ấy vẫn còn một mảng nhỏ chưa thể hoàn thiện, Kinh Sở kéo cô: "Đi máy bay phải đến sớm một chút, nếu kẹt xe nghiêm trọng không chừng chúng ta sẽ trễ mất."
"Được rồi." Dương Miên Miên thực tiếc không thêt mang bộ ghép hình theon chỉ còn cách lưu luyến không rời nhưng vẫn phải dứt áo ra đi, đi vài bước, cô lại theo thói quen quay đầu, "Chị đi đây!"
Lời vừa nói ra, cô mới nhớ mình không thể nghe thấy, trong lòng buồn bã, nhưng ai ngờ TV bỗng nhiên mở màn hình, người trong đó hát: "Đi xa tứ xứ~~~ đường thật xa, thật xa...."
Dương Miên Miên quay đầu: "Chúng ta vẫn nên đi thôi."
Cửa lớn mạt mạt nước mắt: "Miên Miên, đừng từ bỏ nha, chúng em sẽ ở nhà trông nhà cho, chị phải về sớm đó!"
TV lải nhải: "Đến nước ngoài có khi lại không quen, may mà có Kinh Sở quan tâm chị ấy, tôi cũng yên tâm phần nào."
Mạch não của lò vi ba khiến mọi người khó hiểu: "Hai người đi, có khi nào lại về ba người...."
Dương Miên Miên lần đầu tiên ngồi máy bay, nhưng không hứng thú nhiều, khi máy bay ổn định cô liền lấy kindle đọc sách, đọc một lát lại nhắm mắt dưỡng thần, trong ý thức cùng Dương Tiểu Dương đánh bài.
"Chính mình cùng chính mình đánh bài có phải có chút tâm thần không nhỉ?"
"Nói nhảm gì thế, còn có mấy người chơi cờ một mình đấy thây?"
"Có lý."
Bài chưa được mấy ván, Dương Miên Miên liền thấy mệt, mở mắt, máy bay sắp hạ cánh rồi.
Đích đến của họ là Boston, nơi đây có một danh viện nghiên cứu chuyên về não bộ- Lộ Thân, sau lại trở thành bệnh viện nổi danh thế giới, mà Kinh Tần-cha của Kinh Sở chính là nhà đầu tư lớn nhất.
"Tên này...... Có chút đặc biệt." Dương Miên Miên tuy rằng bụng đầy tâm sự, nhưng khi biết một bệnh viện chuyên về não bộ lại đặt tên này cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Y Lộ Thân, ảo giác, những thứ đại não sinh ra rốt cuộc là chân thật hay vẫn là ảo ảnh của con người? Cũng có thể là, sinh mệnh âu cũng chỉ là một giấc mộng hoang. Nhưng dù là có nội hàm như vậy vẫn thấy nó rất quái, không phải vốn nên lấy một cái tên bình thường chút sao.
Kinh Sở nắm tay ho khan một tiếng: "Là cha anh đặt."
Dương Miên Miên: "......" Cô điều chỉnh sắc thái, "Chú ấy quả thật là người nhiều tâm tư."
"Được rồi, anh biết em cũng phun tào cái tên này mà."
Kinh Sở khi nhỏ cũng không thiếu vài lần chửi thầm cha mẹ, nên hoàn toàn có thể hiểu tâm lý của cô, trưởng bối nhà anh cũng không hề có cái gì gọi là quy củ chuẩn mực, luôn là cha mẹ con cái bình đẳng, Kinh Tần trước khi ly hôn đã từng đàm luận với Kinh Sở một lần, ông lý giải với con trai về tâm lý cách suy nghĩ của mình, tuy sau đó rất lâu Kinh Sở vẫn không hiểu nhưng vẫn duy trì tôn trọng với lựa chọn của cha.
Anh không cảm thấy bởi vì mình là con mà Bạch Hương Tuyết và Kinh Tần là cha mẹ anh, nhưng trước đó, họ cũng là người độc lập.
Chẳng qua vào khoảnh khắc, anh ý thức được mình và cha có những yêu thích giống nhau tâm tình cũng không phức tạp lắm.
Phụ tử thiên tính gì đó, vẫn thật sự tồn tại.
Đang nghĩ ngợi, từ xa, một người đàn ông trung niên bước tới, người mặc áo blouse trắng, tóc đen mắt xanh da trắng, thái độ rất nhiệt tình: "Chào mọi người, tôi là Brown."
Mấy câu nói đó đều dùng tiếng Trung nói, có vẻ đã được nói nhiều lần, khá lưu loát, Kinh Sở cười cười, bắt tay với người kia, dùng tiếng Anh giao lưu: "Chào ông, Dr Brown".
"Tôi đã biết đại khái tình huống, chúng ta vừa đi vừa nói." Brown quả là một người khá thân thiện, hiệu suất làm việc cũng cao, không để thời gian phí nhiều, vừa dẫn hai người đi tham quan phòng thí nghiệm vừa tìm hiểu thêm về bệnh tình của Dương Miên Miên.
Trước đó, Kinh Sở đã đem kiểm tra chẩn bệnh của bác sĩ trong nước dịch sang tiếng Anh đưa cho Brown, vì vậy Brown đối với bệnh tình của Miên Miên sớm đã tìm hiểu qua.
"Nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta trước tiên làm Từ hạch cộng hưởng, thiết bị bên này so với trong nước sẽ chính xác hơn." Sau khi tham quan xong, Dr Brown ngồi trong văn phòng đưa ra kiến nghị.
Dương Miên Miên cái có cái không gật đầu, Kinh Sở cũng không có ý kiến.
Báo cáo chi tiết phải đợi đến hôm sau mới nhận được, làm xong Từ hạch cộng hưởng Kinh Sở dẫn Miên Miên về khách sạn nghỉ ngơi, bởi sau khi làm người sẽ có một khoảng thời gian không mấy thoải mái, Dương Miên Miên vừa nằm lên giường đã ngủ mất.
Kinh Sở nắm tay cô, nhẹ nhàng vỗ chăn để cô an ổn, không biết có phải không thoải mái hay không mà sắc mặt cô có chút không tốt, có vẻ chất chứa tâm sự.
Cũng phải, tình huống như vậy đây thể xem là tới du lịch được.
Kinh Sở khe khẽ thở dài, cúi người hôn hôn trán cô.
Vừa vặn điện thoại vang lên, anh nhận điện thoại, chẳng sợ biết cô đã không nghe thấy, anh vẫn cố tình hạ thấp giọng: "Alo, ba".
Kinh Tần nhẹ nhàng đáp lại: "Các con tới chưa?"
"Dạ tới rồi, đã kiểm tra qua." Kinh Sở dừng một chút, "Tình huống cũng không mấy lạc quan."
Kinh Tần liền nói: "Bệnh tình không lạc quan, con muốn lạc quan, nhưng không được quá mức đối xử với con bé như bệnh nhân."
"Được."
"Cứ như một người bạn ấy, con bé cần gì nó sẽ biết nói cho con."
"Con hiểu." Kinh Sở theo bản năng mà nhìn thoáng qua Dương Miên Miên đang ngủ say, "Con hiểu rồi ạ."
Kinh Tần luôn luôn yên tâm về anh: "Nếu có việc, không cần khách khí."
"Được."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện cùng Kinh Tần, Kinh Sở cuối cùng cũng thở ra một hơi dài, sự việc đến nước này vẫn được người nhà ủng hộ, không thể nghi ngờ đây là điều may mắn lớn lao. Cha mẹ anh không hề vì việc nhà Miên Miên khó khăn, vì cô ấy mất đi thính lực mà nói anh từ bỏ cô, ngược lại còn khuyên anh bỏ qua tất cả làm bạn bên cạnh cô ấy.
Lúc Dương Miên Miên tỉnh ngủ đã là buổi tối, cô chớp chớp mắt, thấy trong phòng chỉ mở mở cái đèn ngủ nhỏ phía đầu giường, Kinh Sở đang xem sách, cô trộm nhìn qua bìa -《Não bộ con người》, cô lại trộm nhìn Kinh Sở, anh hơi cau mày có vẻ đang nỗ lực lý giải những điều tối nghĩa trong cuốn sách ấyn trong ánh đèn mờ ảo, gương mặt anh tuấn của anh đặc biệt toát ra vẻ mị lực.
Kinh Sở không phải kiểu nam thần được đa số nữ sinh ưa chuộng, anh cũng không phải dạng thiếu niên mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, anh mắt trong trẻo. Anh là dạng người cao lớn, vai rộng eo thon, lồng ngực rắn chắc, khuỷu tay rộng, lúc nép bên cạnh sẽ cảm thấy cực kỳ an toàn, hơn nữa khi nhìn mấy thiếu niên sơ mi trắng kia người ta không nỡ sinh cảm giác xấu xa với họ, còn Kinh Sở lại là kiểu nhìn qua một cái liền muốn xuống tay.
Cho nên Dương Miên Miên liền thật sự xuống tay.
Kinh Sở đọc sách được một nửa liền nhìn đến một nửa liền cảm giác được có bàn tay nhỏ với vào áo ngủ mình sờ soạng, anh cúi đầu thấy cô còn đang giả bộ ngủ say..
Anh bật cười, nhéo mũi cô, Dương Miên Miên quả nhiên không thể không mở to mắt, buông lỏng tay, chọc một cái trên chóp mũi cô: "Lại nghịch rồi."
Dương Miên Miên chớp đôi mắt tỏ vẻ mặt vô tội: Anh nói cái gì, em hiện tại nghe không được.
Kinh Sở nhéo nhẹp chóp mũi cô: "Muốn ăn gì?" Anh tìm thực đơn đưa cho cô, khách sạn có cung cấp rượu và cả đồ ăn.
Dương Miên Miên chọn cá hấp cùng rượu vang đỏ, lại nhìn wua giá ở phía sau, eun tay đánh rơi thực đơn: "Mắc khủng khiếp!" Lúc ở cạnh Kinh Sở chất lượng cuộc sống của cô thật sự tốt hơn, nhưng dù sao vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận, nhưng mà con số cô thấy bây giờ món rẻ nhất cũng là một dãy số thiên văn.
Lại nói tiếp khách sạn này thoạt nhìn đã thấy sang chảnh rồi nha...... Dương Miên Miên trong lòng lộp bộp rơi, cảm thấy lần khám bệnh này của công phỏng chừng tốn cũng kha khá rồi.
"Không mắc không mắc, anh có đủ."
Kinh Sở vội vàng an ủi cô nhóc bủn xỉn nhà mình, anh không phải loại người ỷ vào gia đình có tiền liền đi lãng phó, nhưng thật sự số tiền cha mẹ cho là không ít, chẳng qua lớn rồi vẫn không để ý đến chúng mà thôi.
Dương Miên Miên ghé vào trên gối đầu ủ rũ: "Em còn tưởng sẽ kiếm được thật nhiều tiền, ai ngờ đâu lại tiêu thật nhiều thật nhiều."
Kinh Sở cầm một bộ bài tới, ý đồ dời lực chú ý của cô đi: "Tới, đánh bài."
Hiện tại anh không hề cố tình dùng di động hoặc là viết chữ giao tiếp với cô, mà là vừa nói vừa dùng hành động diễn tả, Dương Miên Miên đoán mò cũng có thể hiểu ra, đỡ phải để cô luôm chú ý bản thân không nghe được.
Vừa đúng lúc phục vụ mang đồ ăn đi vào, Kinh Sở liền cùng cô đánh đố, ai thua sẽ phạt rượu, Dương Miên Miên hừ một tiếng: "Em như vậy cũng có thể thắng anh."
"Em thử xem."
Đồng hồ tích tắc dịch chuyển, giờ sáng, Kinh Sở bỗng nhiên thu về một con mèo nhỏ say xỉn, Dương Miên Miên ngồi trên đùi anh dùng sức sờ: "Anh trốn đâu rồi, anh chắc chắn đã chơi xấu, nếu không em sao mà thua được, không thể sai, anh chắc chắn lừa bịp em chứ gì, anh khi dễ em không nghe được đúng hông?"
"Em có thể nghe thấy mới là gian lận." Kinh Sở vỗ vỗ lưng cô: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua nha Dương Miên Miên."
Dương Miên Miên gương mặt nóng lên, đầu óc choáng váng, làm bộ chính mình hoàn toàn nghe không hiểu, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh nói cái gì, em không nghe!"
"Ồ, vậy chúng ta cùng nói chuyện em có thể hiểu nào."
Phòng xép bên ngoài, Hải Tặc ghé vào cửa số lớn sát đất nhìn không trung: Ánh trăng ngoại quốc, thoạt nhìn cũng không đẹp hơn trong nước là bao.
- --------
Winnie: Mọi người cẩn thẩn, đừng để bệnh nha!