Trans : Khanhkhanhlmao
Đậu hủ... Đậu hủ Ý đang bay trong phòng tôi này, nhiều đậu hủ quá ...
_____________________________
“…Hôm qua có vui không?”
“…bác chủ trọ hả? À ra là cậu.”
Sáng hôm sau. Khi tôi đứng trước nhà chờ Ryoko và Tomomi để đi đến trường.
Tomomi, người đến sớm bất thường đã dòm thấy tôi và tỏ ra ngạc nhiên, rồi tiến lại gần tôi với nụ cười toe toét.
"Sao đó? Vẫn còn sớm mà Tomomi."
“Tui không muốn nghe Hiro nói thế đâu.”
"Luôn luôn là tui với Ryoko đợi bà chứ sao?"
"Nghe ông nói vậy làm tui buồn đó... Nhưng nè! Nhà tui xa lắm mà!"
“Có một cái ranh giới to đùng giữa việc ‘Xa so với xe đạp’ và… à mà.”
Vậy? Tại sao hôm nay nhỏ lại mặc đường xa mà phóng đến đây sớm thế?
"À, đúng đúng. Tui quên mất, hôm qua ông nhận được phần thưởng rồi đúng không?"
"Phần thưởng?"
"Của Fujita ấy."
“…À, đúng rồi.”
Thực sự, có lẽ vì cảm thấy thương xót cho Fujita nên tôi đã hoàn toàn quên mất.
“Tui có một vé từ Fujita, nhưng…tui đang không biết phải làm gì với nó.”
"Sao vậy?"
"Bởi vé chỉ có hai cái. Không thể đi ba người được, mà bỏ Ryoko lại một mình thì tệ lắm."
"Phim đó là gì nhỉ?"
"Một bộ phim lãng mạn siêu bom tấn của Hollywood đấy."
... Uwa... Thành thật mà nói, tôi không có hứng thú với loại phim đó chút nào.
"...Vậy thì bà và Ryoko đi nhé?"
"...Ông nên nói với Ryoko điều đó. Cậu ấy chắc chắn sẽ không đi vì sợ gây phiền hà."
"...Chắc chắn rồi."
Ryoko là người như thế đấy, thế nên không cần phải quá lo lắng về điều đó.
"Nhưng nếu bỏ mà không sử dụng cũng phí lắm đó. Vì vậy, tui nghĩ nên mua thêm một vé để đi ba người."
"A... mà, đó có phải là lựa chọn an toàn không đấy?"
Khi tôi nói vậy, Tomomi vui vẻ nở một nụ cười và nói ‘Vậy thì quyết định nha!’ rồi sau đó cau mày như muốn biểu hiện sự bực tức.
Chuyện gì đó?
"Hôm qua Hiro đã về muộn phải không? Vì vậy mà tui không thể nói với ông được!"
"Vậy thôi à. Và?"
"Vì Hiro và Ryoko là hàng xóm cạnh nhau nên tui nghĩ sẽ tốt hơn... Nếu như thế thì không cần phải trì hoãn một ngày để nói được phải không?"
"Không sao cả, trì hoãn một ngày cũng không có vấn đề gì. Chà, nếu tệ đến thế thì lẽ ra bà không nên đợi."
Khi tôi nói "Giờ mới nói đấy chứ, ngay khi tui không có ở nhà là bà cứ lẻn vào nhà tui thôi", Tomomi gãi đầu.
"Không, hôm qua ấy... Nếu nhìn thấy khuôn mặt của chú Hiro thì tui nghĩ mình sẽ không nhịn được mà đấm thẳng vào mất."
"...Vậy à."
Thoát một mạng rồi nhỉ, ông già.
"Nhưng mà nếu tui về muộn quá thì sẽ bị mắng đó. Thật là tốt nhỉ Ryoko, uớc gì mình cũng sống gần Hiro. Sau đó thì mình có thể ăn đậu hủ tứ xuyên kiểu Ý mỗi ngày luôn."
"Tha cho tui đi, tui phải làm món đấy mỗi ngày luôn à?"
"Được mà, ông là chuyên gia ẩm thực trung hoa còn gì!"
"Tui không có hứng."
Thực ra, món đó có phải là món trung hoa không nhỉ? Nó gọi là đậu phụ tứ xuyên kiểu "Ý" đấy.
"À, nói chuyện này làm tui muốn ăn món đó quá. Hiro, tui có thể ghé qua sau khi kết thúc hoạt động câu lạc bộ được không?"
"Hả? Hôm nay bà lại qua à?"
"Ừ, đúng rồi! Chuẩn bị sẵn cho tui nhé~"
"Chào buổi sáng, Hiroyuki-chan, Tomomi-chan. Xin lỗi tớ đến muộn."
Khi tôi và Tomomi đang trò chuyện, cửa trước của ngôi nhà bên cạnh - nhà của Ryoko mở ra và cô ấy chạy qua bên đây.
"Đừng chạy như thế, bà sẽ ngã đấy."
"Nào Hiroyuki-chan. Tui không có vụng về đến như vậy đâu. Hừ... "
“…Cái lời của người hết hơi sau khi chạy được vài mét đó không thuyết phục lắm đâu.”
Được năm mét phải không?
"T-Tui trễ vì hồi nãy trong nhà loạn xì ngầu hết lên. Tóc nó cứ không chịu vào nếp, tui phải chỉnh nhiều lắm đó! Phùu... Vậy? Hai cậu đang nói về cái gì vậy?"
"Hôm nay chúng ta sẽ ăn món đậu hủ tứ xuyên kiểu Ý của Hiro mà mấy bữa nay chưa ăn đó. Ryoko thấy sao?"
"Ah, tuyệt quá! Lâu quá tui chưa được ăn món đó của Hiroyuki-chan đấy. Hôm nay Tomomi-chan có tham gia hoạt động câu lạc bộ không?"
"Có."
"Vậy, Hiroyuki-chan? Học xong bọn mình đi mua sắm đi. Chi phí nguyên liệu vẫn chia làm ba như thường nhé."
"Được đó được đó, nhờ hai người nhé!"
"Cứ để đó cho tui~"
Hai đứa đó vừa cười vừa nói với nhau. Ê, đừng có quyết định mà không hỏi ý kiến của đầu bếp chứ.
“Hai người đừng có mà tự quyết định hết.”
"...Sao đó? Không tiện à? Cậu có việc bận ư?"
"Không, không có công việc gì cả nhưng..."
Lại như hôm qua hả? Tôi muốn được thư giãn một chút và... vì tôi đã nấu nó hôm qua rồi.
Sẽ khá nặng nề nếu bụng tôi phải hấp thụ đậu hủ tứ xuyên kiểu Ý hai ngày liên tiếp.
"À! Tui hiểu rồi! Hiro, chắc có lẽ ông lo lắng vì đã lâu không làm món đó đúng không!"
Tomomi đưa ra một câu trả lời khác xa thực tế, nhỏ có vẻ hiểu sai rồi.
"Vậy à? Không sao đâu, Hiroyuki-chan. Tui cũng sẽ giúp ông."
Ryoko nhảy vào và ủng hộ ý kiến của Tomomi. Không phải đâu mà.
"Đừng lo. Vì tui đã nấu rồi ăn món đó hôm qua. Sẽ khá mệt mỏi khi ăn nó hai ngày liên tiếp. Dù sao, nếu muốn tổ chức bữa ăn, thì... thì..."
-Ngay lúc đó.
Cái quái? Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“……Tại sao hôm qua ông lại nấu nó vậy, Hiroyuki-chan?”
"T-Tại sao? Tại sao hả, bởi v..."
"Nè? Ai? Ông đã nấu nó cho ai? Món đậu hủ tứ xuyên kiểu Ý! Khai ra! Chắc chắn ông sẽ không nói mấy thứ như bản thân ăn nó một mình đâu nhỉ?''
"Này, bình tĩnh lại chút Tomomi! S-Sao bà lại tức giận thế?"
"Tui đang tức giận đấy! Đừng nói với tui là... Hiroyuki-chan, món đậu hủ tứ xuyên kiểu Ý đó... ông nấu nó cho Kiryu-san HẢ!?!"
"Hả? K-không có... đ-đúng không nhỉ?"
“”HẢẢẢẢẢẢ?'””
Đột nhiên, tôi có cảm giác như “Oái”! Tuy không hét ra, nhưng chắc chắn tôi đã kêu "Oái!” đấy.
"Không thể nào! Tại sao? Tại sao cậu lại nấu món đó cho Kiryu-san!"
"Đúng vậy, Hiroyuki-chan! Còn biết bao nhiêu món khác mà! Tại sao! Tại sao!"
"Đợi chút đã, bình tĩnh đi! Tại sao hai người lại lên cơn như vậy chứ!"
Không, nghiêm túc đấy. Tại sao hai đứa này lại tức giận như vậy?
"Bởi vì...... vì vì vì!"
"Đúng đấy! Vì vì!"
"...Bình tĩnh lại đi! Tất cả những gì chui được khỏi miệng hai người chỉ có ‘Vì’ thôi kìa"
"V-Vì... nè, Tomomi-chan!"
"Đúng vậy! Hiro, đậu hủ tứ xuyên kiểu Ý đó!"
“Đúng đó!...Là đậu hũ tứ xuyên kiểu Ý…”
“"...Đó là 'Hương vị của tình bạn thuở nhỏ!' mà"”
"……Hả?"
Hai đứa đó trở nên hơi xấu hổ, má đỏ bừng.
Tôi nhìn cả hai với vẻ mặt trống rỗng.
Hai khứa này đang tụng cái quái gì đó?
"Hai người đang nói cái gì vậy?"
Sau khi vừa nói ra suy nghĩ của mình. Oái! Khi tôi nghĩ vậy thì đã quá muộn.
Ngay lúc đó, hai nhỏ nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt đáng sợ.
Đó là lý do tại sao! Mấy cái khuôn mặt xinh đẹp đó có có sức tàn phá cao lắm đấy, biết không!
"Tui không biết! Hiroyuki-chan, đồ ngốc!"
"Đúng vậy! Ông đó! Sao không chịu động não một chút đi?"
"Ông nghĩ tại sao chúng ta lần nào cũng đi ăn cùng nhau?"
"Không, tại sao?... không phải vì mấy bà quá tham lam sao?"
"~~tsu!! Đủ rồi! Ryoko!"
"Ừ!! Tui sẽ báo cáo cho Akane-chan! Hiroyuki-chan đã cho một cô gái khác ăn món đậu hủ tứ xuyên kiểu Ý!"
"Hả? T-tại sao lại có Akane ở đây nữa?"
"Không biết! Đi thôi, Ryoko!"
"Um!"
Nói xong, hai người kề vai nhau bước đi mất tiêu.
Còn tôi, người bị bỏ lại thờ thẫn nhìn theo bóng dáng của hai người đó.
“…Giận cái quái gì vậy chứ?”
Cuối cùng, sau khi tôi phải cầu xin một cách tuyệt vọng thì Tomomi đã tốt bụng đưa ra phán quyết “Hiro sẽ trả tiền vé phim!”.
Thế là tôi đã tránh được mớ rắc rối.
Nhưng dù đã qua khỏi tình huống đó, tôi vẫn cảm thấy... không hiểu lắm...