Chúng tôi cùng nhau đi bộ từ siêu thị về nhà.
Sajou-san vẫn giữ cái nhìn vô cảm với đôi mắt màu đen tuyền khi tôi ngỏ ý muốn xách đồ giúp cô, nhưng cuối cùng vẫn đưa chiếc túi cho tôi mà không nói một lời nào.
Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của cô, để rồi kết luận rằng mình đang được nhờ vả.
Có lẽ cô chỉ đang cảm thấy khó chịu trong tình huống này.
Dưới bầu trời đêm đen bị mây che phủ, chúng tôi đi về phía chung cư nhờ vào ánh đèn đường nhấp nháy. Trong khoảng thời gian đó, cả hai không nói với nhau lời nào, chỉ lặng lẽ bước đi trên con đường yên tĩnh của buổi đêm cho đến khi về nhà.
Chúng tôi mở cửa tự động và bước vào trong thang máy.
Cả hai đều sống ở cùng một tầng.
Tôi đứng trước những nút bấm, còn Sajou-san thì dựa lưng vào bức tường phía sau và nhìn những con số đang tăng lên.
Đã đến tầng 6.
Hệt như những nhân vật trong game nhập vai, chúng tôi cùng bước ra khỏi thang máy.
Hành lang của chung cư không quá dài, chưa đi được mười bước đã đến nhà của Sajou-san rồi.
“Vậy thì,”
Khi trả lại túi cho Sajou-san, tôi chợt thấy cô đang đứng chôn chân trước cửa nhà.
Nhìn từ góc nghiêng, vẻ mặt của cô đầy sự phẫn nộ và ghê tởm.
Có gì ở lối vào à?
Chắc hẳn là có thứ gì đó, thứ mà chỉ nhìn thôi cũng đánh giá được nó.
Đến thời điểm hiện tại, từ khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, dù tâm trạng của cô không tốt nhưng cô cũng không bộc lộ rõ ràng như vậy. Chỉ khi đến lối vào thì biểu cảm của Sajou-san mới thay đổi hoàn toàn.
Vì thế tôi đã tránh ánh mắt của cô và kiểm tra xung quanh người cô ấy, kiểm tra lối vào để tìm kiếm thứ đang làm cô bất an.
…Và nó ở đó.
Một chiếc túi nhỏ treo trên tay nắm cửa.
Ngoài thứ đó ra thì không có gì khác cửa ra vào nhà tôi nên có thể hiểu rằng nó là thứ khiến tâm trí Sajou-san dao động.
“...”
Sajou-san hơi cúi đầu và tự nắm lấy cổ tay mình.
Lực nắm tay mạnh đến mức tạo ra những nếp nhăn trên quần áo và những đường gân cũng nổi lên trên mu bàn tay cô.
Đôi mắt của cô hệt như đôi mắt tôi đã thấy vào ngày mưa đó, chúng trống rỗng, như thể cô đã từ bỏ mọi thứ.
Với tôi, nhìn nó như một con mèo bị bỏ rơi và đang cận kề với cái chết.
“...ưm.”
Tôi gãi đầu, loay hoay không biết nên xưng hô thế nào với cô.
Dù tôi có cố gắng chọn lọc từ ngữ, nhưng tôi vẫn phải làm như mọi lần.
Vì tôi không thể nhắm mắt làm ngơ là mình không thấy. Nếu tôi nhìn đi chỗ khác chỉ trong một khoảnh khắc, cô có thể cảm thấy lạnh lẽo hơn. Số phận của một con mèo sắp chết, ai cũng có thể mường tượng được.
Đó chính là điều khiến cô mong manh như lúc này.
Cho dù đó là sự đồng cảm hay đạo đức giả.
Dù là thế nào thì cũng đỡ hơn là không làm gì cả. Vậy nên tôi hắng giọng nói như muốn xua tan bầu không khí khó xử này.
“Sajou-san.”
”…Gì?”
“Thì…”
Lời nói kẹt lại ở giữa họng tôi, nhưng tôi phải ép chúng ra bằng mọi cách.
“Cậu có muốn ở đây qua đêm không?”
Mời một cô gái là trải nghiệm đầu đời của tôi. Tim tôi đập thình thịch và mồ hôi chảy ướt hết lưng tôi.
Tôi cảm thấy cả hai đã gần gũi hơn kể từ lần đầu cô vào nhà tôi. Tuy nhiên, càng thân nhau thì tôi lại càng thấy lo lắng.
Tôi không có động cơ mờ ám nào… cô sẽ không hiểu nhầm đâu nhỉ?
Tôi nuốt nước bọt và chờ câu trả lời từ Sajou-san.
Cô chậm rãi quay mặt lại, như một đứa trẻ đang lạc lối.
Đôi mắt đen tuyền của cô chầm chậm hướng ánh nhìn vào tôi. Sajou-san không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu với cử chỉ có chút trẻ con.
Ngày hôm nay, là lần đầu tiên trong đời, tôi ở qua đêm với một cô gái.