TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
____________
Tết tây kết hợp với cuối tuần thành ba ngày nghỉ, không ít đồng nghiệp đang tính toán xem nên đi đâu nghỉ ngơi, thư giãn hoặc là tham gia hoạt động giải trí gì đó.
Hồ Giai Húc nhín thời gian đến dò hỏi: “Tiểu Diệp, Tết cậu có kế hoạch gì không?”
Diệp Nam Nịnh đáp: “Ở nhà.”
“Không đi chơi à?”
“Không muốn ra ngoài.”
Minh Sương cũng bước đến, cười hỏi: “Muốn đi tắm suối nước nóng không? Mình biết có khách sạn suối nước nóng này cũng được lắm.”
Hồ Giai Húc động lòng, hỏi: “Tiểu Diệp đi không?”
Diệp Nam Nịnh vẫn lắc đầu từ chối. So với việc đi ngâm suối nước nóng ở ngoài thì cô vẫn thích ở nhà nấu cơm cho Đỗ Khê Nhiễm hơn. Niềm vui ấy, mấy cậu làm sao hiểu được.
Chú ý đến vẻ mặt khó tả của Diệp Nam Nịnh, Minh Sương hơi cúi người ra trước, hạ giọng, thoáng ý cười hỏi: “Có hẹn rồi phải không? Với người cậu thích à?”
Diệp Nam Nịnh chớp mắt, gân cổ nói: “Phải thì sao chứ?”
“Ố ồ, vậy Tiểu Diệp cố lên!” Hồ Giai Húc làm thế cổ vũ với cô, lại cười hì hì nói, “Mình chờ tin mừng của cậu!”
Diệp Nam Nịnh cũng muốn báo tin mừng lắm, nhưng cô biết chuyện này không gấp được. Đỗ tổng cũng đã nói chị vẫn chưa quen khi có người tham gia vào cuộc sống của chị, thế nên cô sẽ từ từ chờ đợi.
Tối phải tăng ca, không thể về nhà cùng Đỗ Khê Nhiễm. Diệp Nam Nịnh mua ít trái cây và nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị dưới lầu rồi mới lên, không ngờ lại đụng phải Diệp Đình Viễn ngay trước cửa nhà.
Cô tiến lên mấy bước, thoáng kinh ngạc: “Sao em lại ở đây?”
Diệp Đình Viễn xấu hổ gãi đầu: “Em có chuyện cần nhờ chị giúp.”
“Vào trong nói đi.” Diệp Nam Nịnh xách đồ vào nhà, lục lọi cả buổi, cuối cùng đành phải đưa cho cậu em trai một đôi dép nữ, “Mang đỡ đi, trong nhà không có mua dép nam.”
Diệp Đình Viễn xỏ đôi dép lê màu hồng phấn, gót chân dư ra ngoài. Cũng may trong nhà rất sạch nên cũng không phải lo. Cậu nhìn hoàn cảnh chung quanh một lượt rồi nói: “Lớn hơn căn chung cư hồi trước một chút.”
“Ừ. Em muốn uống gì?” Diệp Nam Nịnh mở tủ lạnh. Diệp Đình Viễn thò ra từ sau lưng chik gái, cầm lấy lon Coca.
Diệp Nam Nịnh ngồi xuống sô pha, nhìn em trai lượn khắp nơi, mãi sau cô mới không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: “Em tìm chị làm gì?”
Diệp Đình Viễn lại bước đến cạnh cửa, hỏi: “Đối diện là nhà Đỗ Hà Nhược đúng không?”
“Ừ.” Diệp Nam Nịnh ngẫm đoán, “Không phải em mượn cớ tới đây thôi đấy chứ?”
“Không, em đến tìm chị thật.” Diệp Đình Viễn bước tới, ngồi xuống trước mặt Diệp Nam Nịnh, chà chà tay rồi ngập ngừng mở miệng, “Ngày mai chị có thể đi họp phụ huynh giùm em được không?”
Diệp Nam Nịnh giật mình: “Tại sao? Hẳn là dì Phó có thời gian đi họp mà.”
“Em không muốn để mẹ đi nên mới chưa nói với mẹ.” Diệp Đình Viễn nhỏ giọng nói, “Mấy thầy cô biết chuyện Đỗ Hà Nhược tỏ tình với em rồi. Em sợ họ sẽ nói chuyện này với mẹ.”
Diệp Nam Nịnh: “Em sợ dì mắng à?”
“Không phải, em sợ mẹ đi tìm Đỗ Hà Nhược.” Diệp Đình Viễn gãi gãi đầu, khó xử nói, “Chị cũng biết mẹ quản chuyện học của em nghiêm cỡ nào mà. Lỡ đâu chưa phân rõ trắng đen đã đi tìm Đỗ Hà Nhược nói chuyện, em sợ Đỗ Hà Nhược sẽ chịu không nổi. Làm ảnh hưởng đến việc học và cuộc sống của cậu ấy thì không hay.”
Diệp Nam Nịnh im lặng.
“Chị giúp em vụ này được không?” Diệp Đình Viễn lo lắng, chờ mong nhìn chị gái.
Mãi một lúc sau, Diệp Nam Nịnh mới nghẹn ra mấy chữ: “Thằng quỷ nhỏ.”
Nếu lí do của Diệp Đình Viễn là sợ bị mắng thì chắc chắn cô sẽ không ra mặt đi tham gia cuộc họp phụ huynh đông đúc như thế. Nhưng lí do của cậu chàng lại là sợ Đỗ Hà Nhược bị tổn thương, nếu cô từ chối thì có vẻ quá vô tình.
Diệp Đình Viễn kinh ngạc nói: “Chị vừa nói gì cơ?”
Diệp Nam Nịnh: “Không có gì.”
“Em nghe cả rồi, chị mắng em là thằng quỷ nhỏ.”
“Không phải mắng...”
“Vậy là cách gọi thân mật hở?”
“...”
Diệp Đình Viễn đột nhiên bật cười: “Bất luận là gọi thân mật hay là mắng, em đều... rất vui.”
Diệp Nam Nịnh: “Em máu M à?”
Nụ cười Diệp Đình Viễn chợt cứng đờ: “Hừ.”
Hôm sau, Diệp Nam Nịnh dậy thật sớm, ăn cơm sáng xong chuẩn bị ra ngoài, lại đụng phải Đỗ Khê Nhiễm ngay hành lang. Cô giật mình nói: “Đỗ tổng, hôm nay chị dậy sớm vậy.”
Ánh mắt Đỗ Khê Nhiễm lại rất ai oán: “Đi họp phụ huynh.”
“Trùng hợp vậy, em cũng thế!” Diệp Nam Nịnh bấy giờ mới sực nhớ ra, phụ huynh của Đỗ Hà Nhược cũng phải đến trường học, chẳng qua cô quên mất sẽ là Đỗ Khê Nhiễm đi.
Nói thế thì đây còn là một cơ hội tốt để tiếp xúc với chị. Cảm ơn Diệp Đình Viễn!
“Em đi á?” Đỗ Khê Nhiễm hiếu kì nói, “Ba mẹ em không đi sao?”
“Bọn họ khá bận.”
“À... Đỗ Hà Nhược, mày nhanh cái chân lên!” Đỗ Khê Nhiễm đột nhiên cất cao âm lượng khiến Diệp Nam Nịnh giật nảy.
“Tới đây!” Đỗ Hà Nhược vác ba lô từ trong nhà chạy ra. Biết Diệp Nam Nịnh cũng đi họp phụ huynh, cô nàng hết sức vui vẻ, kéo tay cô huyên thiên suốt một đường, thí dụ như chơi thân với ai nhất, bạn nam nào tặng đồ ăn ngon, cô nàng là hoa khôi trong lớp các thứ các thứ.
“Chị thấy mày rảnh thật đấy.” Đỗ Khê Nhiễm lái xe, trợn mắt nhìn kính chiếu hậu, “Người ta nói mày là hoa khôi cái mày tin thật luôn à?”
“Chị không phục hay gì?” Đỗ Hà Nhược thò đầu ra trước làm xấu, “Cũng phải thôi, chị từng tuổi này rồi, đương nhiên là phải hâm mộ bọn trẻ tụi em chứ. Có phải trước nay chị chưa bao giờ được làm hoa khôi của lớp không?”
“Nực cười. Chị mày từ nhỏ đến lớn luôn là hoa khôi của trường có được không?” Đỗ Khê Nhiễm nghiêm mặt nói.
“Ồ ồ, hoàn toàn... không nhìn ra.” Đỗ Hà Nhược bật lại, sau đó quay đầu nhìn sang Diệp Nam Nịnh bên ghế phụ, “Nếu là chị Tiểu Diệp nói vậy thì em tin ngay.”
Diệp Nam Nịnh hốt hoảng nói: “Không không, chị không phải, Đỗ tổng mới phải.”
Đỗ Hà Nhược: “Ai da, chị Tiểu Diệp, giờ đang là giờ nghỉ, chị không cần phải nịnh nọt bả.”
Diệp Nam Nịnh: “Không có nịnh nọt, chị nói thật lòng.”
Đỗ Khê Nhiễm đắc ý nhếch môi: “Thấy chưa? Mày có ba hoa thế nào đi chăng nữa cũng không bằng chăm lo làm việc như chị, sau đó tìm một cấp dưới xinh xắn nghe nịnh nọt suốt từ ngày này qua ngày khác.”
Đỗ Hà Nhược thua thê thảm, ngồi phịch trở lại ghế sau hờn dỗi.
Diệp Nam Nịnh: “Em thật sự không có nịnh...”
“Chị biết.” Đỗ Khê Nhiễm ngắt lời, lại liếc mắt nhìn cô nàng một cái, miệng cười cười không nói.
Diệp Nam Nịnh nhìn thẳng phía trước, khóe miệng nhếch lên thật nhẹ, nhẹ đến mức không thể nhìn ra.
Trong trường đã có không ít phụ huynh. Diệp Đình Viễn chờ ngay cổng, thấy bóng dáng Diệp Nam Nịnh thì vẫy vẫy tay, đến gần mới phát hiện còn có cả Đỗ Khê Nhiễm, vội lên tiếng chào hỏi.
Đỗ Khê Nhiễm liếc cậu chàng một cái, đoạn hỏi Đỗ Hà Nhược: “Vào lớp luôn à?”
“Vâng, đi thôi.” Đỗ Hà Nhược kéo Đỗ Khê Nhiễm đi hướng lớp học, chân bước như bay, thiếu điều muốn làm Đỗ Khê Nhiễm phải chạy theo.
Diệp Nam Nịnh nhanh chân rượt theo. Diệp Đình Viễn cũng không thể không đuổi. Vì thế, bốn người đến lớp học với một tốc độ quỷ dị.
Các phụ huynh đều tìm đúng chỗ của con em mình trong lớp mà ngồi xuống. Diệp Nam Nịnh ngồi ở giữa, Đỗ Khê Nhiễm thì lại ngồi trong góc dựa tường.
Lát sau, Đỗ Khê Nhiễm nhận được một tin nhắn WeChat.
Diệp Nam Nịnh: [Đỗ tổng, em muốn ngồi chung với chị QAQ]
Đỗ Khê Nhiễm: [Ngồi giữa cũng được mà.]
Diệp Nam Nịnh: [Đông người quá...]
Đỗ Khê Nhiễm nhìn qua, thấy các phụ huynh chung quanh Diệp Nam Nịnh đều đang dò hỏi cô nàng là phụ huynh của ai, sao lại trẻ như thế, vân vân. Mà sắc mặt Diệp Nam Nịnh thì lại hốt hoảng, sợ sệt, đang nhìn cô bằng ánh mắt cầu trợ giúp.
Đỗ Khê Nhiễm bèn bước qua, nói mấy câu với phụ huynh ngồi bên cạnh cô nàng, nhoáng cái đã đổi được chỗ.
Diệp Nam Nịnh như trút được gánh nặng. Cô thả lỏng bàn tay, bên trong đã mướt mồ hôi: “Cảm ơn Đỗ tổng.”
Đỗ Khê Nhiễm tò mò quan sát cô nàng, hoài nghi hỏi: “Có phải em không thích giao tiếp với người lạ không?”
Diệp Nam Nịnh chậm rãi gật đầu.
Đỗ Khê Nhiễm còn định nói thêm gì nữa nhưng đúng lúc này, giáo viên chủ nhiệm đã bước vào. Cuộc họp phụ huynh chính thức bắt đầu.
Giáo viên trình bày tình hình học tập của lớp trong nửa học kì qua, lại nói cụ thể về tiến độ mỗi học sinh. Cô giáo thao thao trên bục giảng, các phụ huynh đều chăm chú lắng nghe, chỉ trừ Diệp Nam Nịnh.
Cô cúi đầu lau tay, ánh mắt bất giác dừng trên bàn tay ngọc đặt bên cạnh, lại không nhịn được mà vươn ngón út, từ từ tiếp cận cái tay kia. Vừa chạm vào tay đối phương, Diệp Nam Nịnh đã lập tức rụt về, ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước.
Lát sau, thấy hình như Đỗ Khê Nhiễm không hề phát hiện, cô mới lặp lại động tác vừa rồi. Dè dặt tiếp cận, chạm vào ngón tay đối phương. Nào ngờ ngay sau đó, Đỗ Khê Nhiễm lại bất ngờ lật tay lên bắt lấy ngón tay cô, nắm chặt.
Diệp Nam Nịnh giật thót. Cô ngẩng mặt lên, thấy Đỗ Khê Nhiễm đang bình tĩnh quay đầu nhìn mình. Mặt chị không hề đổi sắc nhưng bàn tay thì lại siết thật chặt, xem như trừng phạt.
Diệp Nam Nịnh vội xuống nước xin tha, thì thào nói: “Xin lỗi chị, em sai rồi.”
“Hai vị phụ huynh đằng kia... hai người đang nói gì vậy?” Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục hỏi.
Hai người nhìn lên bục giảng. Đỗ Khê Nhiễm cũng thả tay, đáp: “Bọn tôi đang trao đổi thành tích.”
Đối với giáo viên chủ nhiệm mà nói thì Đỗ Khê Nhiễm là gương mặt thân quen, lần nào họp phụ huynh cũng là cô chị trẻ tuổi, xinh đẹp này đến dự, nhưng mà người còn trẻ hơn bên cạnh...
“Cô này là phụ huynh của em nào nhỉ?”
Diệp Nam Nịnh sửng sốt, sau đó nhỏ giọng trả lời: “Diệp Đình Viễn.”
“Diệp Đình Viễn? Cô là...?”
“Chị.” Diệp Nam Nịnh đáp xong, hận không thể chui tọt vào hộc bàn, không dám bày trò để bị cô giáo điểm mặt hỏi han nữa.
“Ra là chị của em ấy. Vậy tan họp phiền cô và cô Đỗ đến văn phòng một chuyến, tôi muốn nói chuyện với hai người một chút.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
Thời gian sau đó, tay chân Diệp Nam Nịnh ngoan hẳn, nhưng mắt lại không. Lúc thì nó nhìn giáo viên chủ nhiệm, lúc lại nhìn chằm chằm vào Đỗ Khê Nhiễm.
Đương nhiên là Đỗ Khê Nhiễm đã nhận ra, cũng âm thầm véo cô nàng mấy lần. Kết quả càng véo thì hình như đối phương lại càng đắc ý, một hai phải nhìn chòng chọc vào cô. Đỗ Khê Nhiễm tức, tức xong lại nhịn không được mà nghĩ... cách ăn mặc hôm nay hẳn là không xấu nhỉ? Kiểu trang điểm chắc trông cũng tự nhiên đúng không? Không xấu mặt đấy chứ?
Họp trên lớp xong, giáo viên chủ nhiệm lại dẫn vài vị phụ huynh vào văn phòng để bàn bạc kỹ hơn, trong đó có Diệp Nam Nịnh và Đỗ Khê Nhiễm.
Hai người đã đoán được là nguyên do gì, bèn ngồi một bên chờ những phụ huynh khác nói chuyện, rồi lại bắt đầu nhỏ giọng tính toán xem trưa nay ăn gì. Còn chưa ra được kết luận thì đã đến lượt các cô vào nói chuyện. Giáo viên chủ nhiêm nhắc đến việc Đỗ Hà Nhược tỏ tình với Diệp Đình Viễn.
Đỗ Khê Nhiễm gật đầu như đảo tỏi: “À đúng đúng đúng, về tôi nhất định sẽ dạy lại nó là không được tự tiện tỏ tình với người ta, lỡ bị từ chối thì sao.”
Giáo viên chủ nhiệm: ...? Trọng điểm là bị từ chối hả?
Diệp Nam Nịnh vốn cũng định bắt chước xin lỗi theo, nhưng vừa nghe thấy lời đó thì lại không nhịn được mà lên tiếng phản bác: “Nhưng không tỏ tình thì sao người ta biết được tình cảm của em ấy? Bị từ chối đâu có đáng sợ, đáng sợ là không gặp được đúng người. May mà con bé tỏ tình đúng người.”
Giáo viên chủ nhiệm: ...??
Đỗ Khê Nhiễm quay sang nhìn Diệp Nam Nịnh: “Sao em biết đúng? Nó đã bị từ chối rồi, thế nghĩa là không đáng để tiếp tục nữa, để tránh cho lún càng sâu.”
Diệp Nam Nịnh: “Từ chối chưa hẳn đã là không thích. Có lẽ là vì chưa phải lúc, cũng có lẽ chị... em ấy vẫn chưa nhận thức được rằng mình yêu người kia đến thế nào thôi.”
Đỗ Khê Nhiễm nghe xong im lặng, cô chủ nhiệm nghe xong rơi lệ: “À thì, trọng điểm tôi muốn nhắc chính là hai em đều lớp mười hai rồi, mấy chuyện này có thể tạm gác qua một bên. Diệp Đình Viễn chính là học sinh triển vọng, Đỗ Hà Nhược cũng đang tiến bộ không ngừng. Cả hai em đều có tương lai tươi sáng rõ ràng ngay trước mắt, tuyệt đối đừng vì nhất thời hồ đồ mà chặt đứt đường tương lai. Nếu hai em tốt nghiệp rồi lại ở bên nhau thì tôi là người đầu tiên đưa tiền mừng cho chúng!”
Đỗ Khê Nhiễm: “Vậy tôi thay mặt nó cảm ơn cô.”
Cô chủ nhiệm: “...”
Vì còn phải nói chuyện với phụ huynh khác nữa nên cuối cùng, hai người bị giáo viên chủ nhiệm mời ra ngoài.
Mà cuộc tranh luận về vấn đề này hãy còn tiếp diễn. Hai người vừa đi vừa cãi không ngừng. Lúc xuống cầu thang, vì quá mức kích động mà Diệp Nam Nịnh bất cẩn đụng trúng người ta. Cô nói tiếng xin lỗi theo bản năng, nào ngờ đối phương lại đột nhiên thốt lên: “Diệp Nam Nịnh, sao cậu lại ở đây?”
“Ngô... Vũ Hồng?” Diệp Nam Nịnh nhướng mắt, thấy là người quen. Đường nét trên gương mặt không có thay đổi gì quá lớn, chỉ là phong thái trở nên trưởng thành, điềm đạm hơn một chút.
“Là mình đây. Sao cậu lại về trường?” Ngô Vũ Hồng bắt lấy tay cô mà hỏi.
“Đừng đụng vào tôi.” Diệp Nam Nịnh vội phủi đi, quay đầu tìm Đỗ Khê Nhiễm.
“Sao vậy? Bạn em à?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi, nhưng người lại bị kéo đi xuống lầu.
Nào ngờ cô gái kia vẫn cứ đuổi theo: “Diệp Nam Nịnh, cậu chờ một chút, mình có lời muốn nói với cậu!”
Đỗ Khê Nhiễm quay đầu nhìn cô gái hấp tấp kia, rồi lại nhìn sang Diệp Nam Nịnh đang xụ mặt im lìm, hỏi: “Ai thế?”
Bước chân Diệp Nam Nịnh hơi chững lại. Chỉ trong giây lát ấy, Ngô Vũ Hồng đã chạy đến trước mặt. Ánh mắt cô ta lưu luyến trên mặt Diệp Nam Nịnh một lúc, dường như có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại chú ý đến sự tồn tại của Đỗ Khê Nhiễm, cúi đầu nhìn mới thấy Diệp Nam Nịnh đang giữ chặt lấy cánh tay Đỗ Khê Nhiễm.
Ngô Vũ Hồng hỏi: “Diệp Nam Nịnh, mấy năm nay cậu sống có tốt không?”
Diệp Nam Nịnh im lặng không trả lời.
Lúc này, Đỗ Khê Nhiễm đứng bên cạnh mới lên tiếng: “Em ấy rất tốt nha. Sinh viên giỏi của trường danh tiếng, hiện đang làm việc tại công ty đứng đầu trong ngành, có đông đảo người theo đuổi, lại còn không thiếu tiền.”
Diệp Nam Nịnh và Ngô Vũ Hồng đồng loạt nhìn sang. Ngô Vũ Hồng cười cô đơn: “Vậy sao? Vậy thì tốt quá... Chị là gì của cậu ấy?”
Đỗ Khê Nhiễm im lặng.
“Bạn gái của cậu ấy sao?”
Đỗ Khê Nhiễm thoáng kinh ngạc, xem ra cô gái này biết chuyện của Diệp Nam Nịnh, mà nét mặt của hai người hình như cũng khá là xa cách. Cô biết trước giờ Diệp Nam Nịnh không muốn thù oán ai. Có thể khiến cô nàng lộ ra vẻ phản cảm như thế, nhất định là đã xảy ra chuyện gì vô cùng khó chịu.
Diệp Nam Nịnh hơi đổi sắc, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến cậu. Tránh ra.”
Ngô Vũ Hồng còn định nói thêm gì nữa, nhưng đã thấy Đỗ Khê Nhiễm chủ động khoác tay Diệp Nam Nịnh, mà Diệp Nam Nịnh thì lại tỏ ra kinh ngạc.
“Trưa về nhà ăn hay ăn ở ngoài? Chị muốn ăn sườn ram tỏi, canh củ sen nữa.” Đỗ Khê Nhiễm cười lộ lúm đồng tiền nhìn Diệp Nam Nịnh, điệu bộ như vô cùng dựa dẫm mà yêu thương.
Trái tim trong lồng ngực Diệp Nam Nịnh nảy vội mấy nhịp. Thấy đối phương đưa mắt ra hiệu với mình, đầu cô đột nhiên nhảy số, khó khăn lắm mới ghìm được khóe môi đang muốn nhếch lên tận trời xuống, còn nhân tiện nắm chặt lấy mu bàn tay chị: “Về nhà ăn đi. Em nấu cho chị ăn.”
Đỗ Khê Nhiễm nhìn chằm chằm vào bàn tay đang được nước làm tới của cô nàng, thầm nghiến răng. Vốn là mình diễn trước nên giờ đành phải ráng mà diễn cho trót. Cô nũng nịu nói ngay trước mặt cô gái chặn đường: “Được đó. Em nấu gì chị cũng thích hết~”
Sắc mặt Ngô Vũ Hồng trắng bệch.
So sánh với cô ta, khỏi nói Diệp Nam Nịnh đã suиɠ sướиɠ đến mức nào. Khóe miệng cô không kiềm được mà vểnh cao, nắm lấy tay Đỗ Khê Nhiễm bước vội sang bên: “Đi, về nhà thôi.”
_____________
Ham hố ôm một đống giờ deadline ngập mặt