Kỷ Duy Ninh nghi hoặc, nhìn số điện thoại vừa gọi đến, là một số máy nước ngoài.
Cô vừa về nước không lâu. Hơn nữa, ở nước ngoài trừ Giang Thừa Si ra, thì những người đàn ông khác cô đã sớm không còn liên lạc nữa. Theo lý thuyết, một người có giọng nói quyến rũ như thế, nếu là người cô quen biết, cô hẳn là phải có ấn tượng mới đúng.
Người kia quả nhiên là người có tính nhẫn nại, Kỷ Duy Ninh không nói lời nào, hắn cũng trầm mặc theo, hai người có thể nghe được nhịp thở đều đặn của đối phương
"...Xin chào."
Cuối cùng vẫn là cô mở lời trước.
"Tôi là Từ Mộ Xuyên."
"Chào tổng giám đốc Từ."
Không biết tại sao nhưng Kỷ Duy Ninh vừa nghe là Từ Mộ Xuyên, giọng nói liền trở nên cung kính hơn. Có lẽ là bởi vì hiện tại, Từ Mộ Xuyên đang nắm trong tay vận mệnh tương lai của cô, cho nên cô thực không muốn đắc tội hắn dù chỉ trong tiềm thức.
Trong đầu cô hiện đang suy nghĩ trăm ngàn điều, đúng là ngày thường cô cũng rất biết kiềm chế nhưng chung quy lại cô vẫn chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Vừa nghe tin về Giang Thừa Si, cô liền không thể ổn định lại cảm xúc của mình được
Mấy ngày qua cô vẫn luôn nóng lòng chờ Từ Mộ Xuyên hồi âm. Bây giờ nhận được điện thoại của hắn nhưng lại không biết nên nói gì.
Thời gian trò chuyện ngắn ngủi không đủ phút, hắn ở bên kia lời ít ý nhiều cho thấy ý đồ của hắn lúc gửi điện thoại. Cô ở bên này từ lúc nói chuyện cùng hắn, bộ dáng rất là cẩn thận.
Kỷ Duy Ninh đứng ở trên quảng trường ngoài trời của cao ốc Thế Đằng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tin tức tài chính hàng ngày của tập đoàn công ty thường xuyên xuất hiện ở NewYork.
Bây giờ đã là tháng , sau giữa trưa ánh nắng chói lóa, chiếu vào cao ốc bên cạnh, cô chỉ cảm thấy chua xót, đôi mắt dường như không thể mở to ra được.
Nhu nhu ánh mắt đến khi thấy đau, Kỷ Duy Ninh điều chỉnh cảm xúc của mình, rồi cất bước đi vào bên trong tòa cao ốc.
Bên trong đang mở điều hòa rất lớn, điều này làm cho cô vừa từ ở dưới ánh nắng đi vào, có chút không thích ứng được mà rùng mình.
Vì Từ Mộ Xuyên đã thông báo là cho phép, nên cô nhân viên tiếp tân vừa nghe tên của cô liền cực kỳ thân thiện mà thông báo lên trên.
"Thang máy của cao ốc này phải quét thẻ mới sử dụng được. Kỷ tiểu thư, phiền cô chờ chút, thư ký của tổng giám đốc sẽ lập tức đến ngay." Cô nhân viên tươi cười thân thiện giải thích.
"Được rồi, cảm ơn." Kỷ Duy Ninh khẽ cười.
Vốn tưởng rằng xuống dưới sẽ là Tần Thuật, nhưng không nghĩ tới lại là người phụ nữ trẻ tuổi tài giỏi, xem chừng người này cũng xấp xỉ mình.
"Đã để Kỳ tiểu thư đợi lâu rồi, mời cô đi theo tôi." Cô thư ký mở miệng, giọng nói rất dịu dàng.
"Làm phiền rồi."
Kỷ Duy Ninh không là người nói nhiều, nhìn cô thư ký ở trong thang máy quét thẻ, ấn vân tay, cô chỉ đi theo ở phía sau. Đến cuối cùng khi đến tầng thứ sáu mươi tám, cô thư ký dẫn cô vào phòng tiếp khách nhỏ.
"Kỷ tiểu thư, cô ngồi chờ ở đây lát, tổng giám đốc đang có cuộc họp, hiện giờ chưa ra gặp cô được. Ngài ấy đã thông báo là cô ở đây chờ ngài. Dưới bàn trà còn có vài quyển tạp chí, cô có thể lấy đọc để giết thời gian.
"Cô có muốn uống gì không? Cà phê hay trà?" Cô thư ký lễ độ hỏi ý kiến của Kỷ Duy Ninh.
"Cho tôi nước lọc thôi, vậy được không?" Kỷ Duy Ninh sợ nhất là người phiền toái, vốn muốn nói là tùy ý, nhưng vì vừa đi từ nhà trọ đến đây, thời tiết quá nóng nên miệng hơi khô.
"Dĩ nhiên được." Cô thư ký gật đầu, rất chuyên nghiệp mà mỉm cười, xoay người đi ra khỏi phòng khách.
Cuộc họp lần này của Từ Mộ Xuyên rất lâu, từ giữa trưa hắn đã gọi điện thoại hẹn cô đến đây, bây giờ đã là đến giờ tan sở nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Lúc trưa Kỷ Duy Ninh chỉ ăn tùy tiện vài thứ, giờ phút này đã sớm đói đến ngất đi. Người thư ký kia cũng mang ít bánh ngọt cùng cà phê đến đây, Kỷ Duy Ninh không biết xấu hổ, ở nơi xa lạ, chiến đấu với phần đồ ăn thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng kia