“Potter! !” Snape rống giận đến mức có chút bị khàn tiếng, nhưng khi thiếu niên xoay người lại hoàn toàn không có chút nào sợ hãi.
Một Potter trần trụi, một Potter trần trụi nhìn y cười ngây ngô.
Snape thật sự rối loạn đến ngây người, đũa phép có chút run rẩy: “Bùa choáng.” Đây có lẽ là câu chú mong manh nhất của giáo sư hùng mạnh từng niệm ra. Điều này hoàn toàn vì lợi ích của nhóc con đần độn này, bột phấn làm ý thức người ta trở nên mơ hồ nhưng không phải mất đi trí nhớ, chờ sau khi tác dụng qua đi vẫn sẽ nhớ hết mọi chuyện. Vì thế trước khi kịp làm gì ngu xuẩn cứ cho hôn mê nằm một chỗ! Snape oán hận, y sớm nên làm như vậy.
Harry lập tức ngã nhào xuống đất.
Snape tiến tới hai bước, vừa vặn đón được, tay run lên, Snape suýt nữa hất ngã Harry xuống, đây không phải lần đầu tiên y ôm Harry, nhưng cái gì cũng không mặc tuyệt đối là lần đầu tiên, hai gò má thiếu niên ửng hồng, da thịt trên người cũng ửng lên màu đỏ đáng yêu, nóng rực đến bỏng tay.
Snape ôm chính là thắt lưng thiếu niên, phần eo rất nhỏ, trơn nhẵn bóng loáng, bàn tay chỉ cần đi xuống một chút thôi chính là cái mông, Snape tuy là người lạnh lùng cay nghiệt nhưng xét về nhiều phương diện y không phải lạnh nhạt, huống chi trên thực tế y thực sự là có cảm giác với Harry, đáng giận! Ý niệm kế tiếp trong đầu Snape chính là muốn hóa đá tay mình.
Miễn cưỡng ôm lấy Harry, Snape tùy tay kéo tấm thảm trên sô pha bọc lấy cơ thể thiếu niên.
A? Ánh mắt sắc bén của nam nhân bắt gặp vết sẹo trên lưng Harry, dấu vết đã mờ nhạt, chỉ còn một lớp nhợt nhạt, không nhìn kỹ sẽ không để ý tới, đây là vết thương nhiều năm trước.
Harry chỉ có mười lăm tuổi đã có nhiều vết thương như vậy trên người, tay Snape ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục gói kỹ Harry, hai tay cũng bị gói chặt, ôm thiếu niên bị bó như kén tằm vào lòng, để đầu Harry gác lên vai y, có chút chần chờ, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc lộn xộn của Harry, như đang vỗ về.
Không chút cố sức ôm lấy Harry, lựa chọn duy nhất của Snape là an trí nhóc con này nằm trên giường ngủ của mình.
Lúc nam nhân chuẩn bị rời đi thì thiếu niên đột nhiên ôm lấy y, cơ thể Snape lập tức đông cứng, không chỉ ôm lại còn dùng sức cọ cọ, tấm thảm bọc quanh người lập tức xộc xệch.
“Buông ra, Potter…….” Snape cố gắng kéo mấy cái vòi bạch tuột của Harry ra, người kia lầm bầm vài tiếng lại càng quấn chặt hơn.
Không có ý thức hệt như bị say rượu, khoảng cách quá thân cận, Snape ngay cả sử dụng đũa phép cũng không thể chỉ có thể vật lộn với Harry, tiêu phí khá nhiều thời gian mới có thể thoát được, thiếu niên trở mình, lật sau lưng cùng cái mông lên trên.
Snape vỗ trán, áp chế lại mớ rối rắm trong lòng, thở một hơi, độc dược ngoài kia nhất định đã hỏng mất, còn phải nấu lại một lần nữa, bột phấn có tác dụng trong giờ, chỉ cần Harry tỉnh lại vẫn có thể làm những chuyện như vậy, lần này Snape dùng chăn bông che khuất cơ thể Harry, đồng thời dùng thần chú trói buộc, hạn chế không cho Harry rời khỏi giường ngủ.
Y không hi vọng mình vất vả điều chế xong độc dược, lại phát hiện nhóc con này đã khỏa thân chạy lung tung ngoài kia.
Triển khai bế quan bí thuật, Snape đem lực chú ý một lần nữa quay về độc dược, một giờ sau mới hoàn thành.
Vấn đề hiện tại chính là làm sao để nhóc con ngu ngốc này uống hết?
Nếu là bình thường, dùng ngôn ngữ uy hiếp không thành vấn đề, cầm cốc thủy tinh đứng ở đầu giường, Snape buồn bực, nếu bây giờ Harry tỉnh lại, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là chạy như điên, nếu ngủ….. trừ phi ngủ qua giờ.
Nói đùa chắc, không nói tới chuyện Harry có được ngủ suốt giờ trong hầm hay không, chỉ sợ cậu bé vàng mới vừa biến mất giờ McGonagall đã chạy tới tìm người, y dù có cấm túc thế nào cũng không thể không có giới hạn như vậy, nếu như có người phát hiện Harry trần trụi nằm trên giường y?
Úc, Meilin.
Snape khẳng định, mình sẽ bị bà Pomfrey diệt đầu tiên, bởi vì McGonagall nhất định là người té xỉu trước nhất.
Đủ rồi, không cần nghĩ nữa, tất cả thời khắc hỗn loạn của Snape đều được cống hiến cho Harry Potter.
Dù sao Harry cũng đang hôn mê, Snape quyết tâm, ngậm lấy độc dược ôm thiếu niên ngồi dậy, khẽ chạm vào đôi môi hơi hé mở, dòng chất lỏng ấm áp chầm chậm được rót qua, đầu lưỡi thiếu niên mềm mại, nhiệt độ dần dần được hâm nóng, vô thức đáp lại, tựa như đó là một nụ hôn, đôi cánh tay gầy gò vòng lấy cổ đối phương.
Chết tiệt, Snape xác định trong bột phấn mình hạ tuyệt đối không có thành phần bùng nổ hormone.
Trên thực tế, hành động của Harry không hề có nửa điểm quan hệ tới tình dục, mút vào chỉ vì khát nước, cọ cọ vài cái không ngừng chỉ vì nhiệt độ cơ thể đối phương khá thấp.
Bất quá, hiện tại nhiệt độ cũng đã dần tăng cao.
“Ngu ngốc…..” Snape rút đầu về, thấp giọng mắng, chỉ cần nghĩ tới bất cứ ai tiếp cận Harry cũng sẽ có phản ứng như vậy đã đủ để Snape muốn làm thịt tên ngốc ngu xuẩn tùy tiện không thận trọng này!
Nắm lấy cằm thiếu niên đang mơ màng, Snape có thể nói là hôn xuống một cách thô bạo, lần này thực sự là một nụ hôn sâu, trước khi mất hết sự khống chế, Snape mạnh mẽ đẩy thiếu niên ra sau đó vội vàng rời đi.
Tên ngu xuẩn này, lần này Snape đang tự mắng mình, nếu nói Allen hôn Harry là ngoài ý muốn, thế lúc nãy thì sao? Lại một lần chủ động, tựa như khi ở trên nóc nhà vậy.
Ngươi vì bảo hộ mới giữ cậu bé ở bên người, chứ không phải, chứ không phải……..
Snape siết chặt tay, móng tay cắm vào da thịt đau đớn tận trái tim y, y thầm nghĩ đứng ở một bên mà yêu thương và bảo vệ, chứ không phải chìm đắm trong đó, lại càng không nghĩ tới mình cứ hết lần này tới lần khác không kìm lòng được.
Không nói qua chuyện yêu đương không có nghĩa là Slytherin không hiểu, y vô thức làm như vậy không phải vì tình cảnh mà chính vì tình yêu.
Tình yêu không thể nắm trong tay, nó là một loại bản năng.
Cho dù là đại sư xuất sắc nhất về bế quan bí thuật cũng không thể để bản năng vĩnh viễn chôn sâu dưới lý trí, chỉ cần hơi buông lỏng một chút nó liền phá kén chui ra ngoài.
Snape đi vào phòng tắm, hiện tại thứ có thể làm y lấy lại tỉnh táo chỉ có nước lạnh, để làm mình bình tĩnh lại.
Mái tóc rất ít khi gội rửa cũng làm sạch qua một lần, sau đó làm một thần chú khô ráo, Snape ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, thật vất vả bình phục lại tâm tình nhìn người nào đó đã đá tấm chăn tuột tới tận thắt lưng lại một lần nữa bị gợn sóng.
Harry cảm thấy hỏng bét, vừa tỉnh lại liền bị đoạn trí nhớ lúc trước ập tới làm y suýt chút nữa vùi mình đến chết ngộp trong chăn, sao y lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, không chỉ cởi sạch quần áo, còn chuẩn bị lao ra ngoài chạy như điên, may mắn mà Snape…..
Không, lại càng tồi tệ hơn chính là toàn bộ tình cảnh lúc đó lại bị Snape nhìn thấy, Harry nhớ rõ ánh mắt của Snape lúc đó, tựa như vừa ăn vào một nồi sên, trời ạ, từ khi vào trường Harry luôn hi vọng có thể làm Snape khó xử, làm Snape bực bội, này có thể xem là hi vọng của cậu được thực hiện không? Harry thực muốn khóc.
Cận thận bước ra ngoài, Harry lao thẳng tới nơi mình quăng quần áo và đồng phục, tầm nhìn thoáng lướt qua, động tác hoàn toàn cứng đợ, SSnape giáo sư ở trước mắt chừng met đang trừng cậu, Harry lắp bắp trong lòng, cậu thật sự có thể thấu hiểu tâm tình của Neville.
“Khá thú vị.” Đại sư độc dược điều chỉnh ra một cái cười lạnh: “Sở thích của cậu bé vàng thật sự làm người ta ấn tượng sâu sắc.”
Harry xấu hổ đến sắc mặt trắng bệch, nghiêm khắc mà nói, câu nói này so với tính cách của y thì đã khoan dung rất nhiều, Harry hoàn toàn quên bén đi mình nên nói cám ơn, nếu Snape có thể buông tha không nhắc tới chuyện đó nữa thì Harry có lẽ sẽ vô cùng cám ơn.
Hai người giằng co một hồi, Snape khiêu mi, nhịn không được nói: “Còn không mau mặc quần áo rồi cút đi, chờ người hầu hạ à? !”
Trăm triệu lần cũng không dám có ý tưởng chờ người hầu hạ này, Harry lập tức bừng tỉnh nắm bắt cơ hội, nương theo sô pha che chắn một phần cơ thể, tuy rằng chỉ có thể che đi bộ phận riêng tư, nhưng so với việc bị Snape nhìn thấy mông vẫn đỡ hơn, úc, Meilin, Harry mún gào khóc, cậu nhớ mình bị nhìn thấy không chỉ là cái mông.
Vội vàng mặc xong phần trên, Harry kéo quần dài tới, không ngờ vì quá vội vàng làm chiếc quần lót bay ra ngoài.
Để cậu chết đi.
Harry không dám quay đầu lại, vị trí của nó hẳn là nằm giữa cậu cùng Snape.
Gương mặt Snape vặn vẹo, nhất là khi nhìn thấy hình banh Snitch vàng được thêu trên đai quần.
Harry trực tiếp mặc quần dài, vội vàng chỉnh lí lại sau đó đột ngột quay đầu lại, dùng thiên phú nhanh nhẹn của tầm thủ lao tới hai bước chụp lấy quần lót của mình sau đó hối hả chạy khỏi hầm, không dám quay đầu lại.
Snape nhu nhu huyệt thái dương, thở dài.
………..
Harry trở về ký túc xá xong mới phát hiện mình vẫn chưa đem được sách về, mà lúc này cậu cũng không còn mặt mũi nào để quay lại.
Sao lại phát sinh chuyện này cơ chứ?
Harry đỏ bừng mặt nhớ lại.
Nhóm Gryffindor đều ở phòng sinh hoạt chung ăn mừng thắng lợi, chỉ có mình Harry mặt ủ mày ê tự nhốt mình trong phòng ký túc xá mà ngẩn người, xấu hổ quá đi, cậu nghĩ lại mà sợ, nếu Snape không ngăn lại cậu nhất định đã trần như nhộng mà chạy một vòng khắp Hogwarts, chính là nên làm thế nào với Snape bây giờ? Đừng nói là gặp mặt, ngay cả nhìn Harry cũng không dám nhìn nam nhân kia nữa.
Giờ học độc dược thì ngoan ngoãn một chút, đụng phải trên hành lang thì đi đường vòng, Harry hạ quyết tâm, còn về sách? tính sau đi.
Nghĩ tới sách, Harry từ dưới tấm ngăn cách lôi ra quyển nhật ký, đã hơn hai tuần không liên lạc với Allen, cậu cứ sợ mụ Umbridge sẽ từ một góc nào đó nhảy ra.
Mở quyển nhật ký, ánh mắt Harry trở nên ảm đạm.
Hai tuần không liên lạc, Allen ngay cả một câu hỏi han cũng không có.
Thực thất vọng.
Harry cúi đầu, nghĩ nghĩ, khép quyển nhật ký lại. Cậu bây giờ cũng không có vấn đề gì cần hỏi, về phần nói chuyện phiếm thì cứ đối mặt với nhau so ra thú vị hơn nhiều, Harry tự an ủi mình như vậy, đúng rồi, tuyệt đối không thể để Allen biết chuyện mình dính vào chuyện bê bối này, thế nhưng lại bị người ta nhìn thấy hết!
Cho dù đều là nam, chính là vẫn rất quái lạ.
Ngay cả khi tắm rửa ở phòng tắm chung Harry cũng không có cảm giác như vậy, ân, bởi vì đối tượng chính là Snape sao.
Úc, Snape!
Harry lắc lắc đầu, đau đầu muốn chết.
Buổi tối, Harry giả vờ đọc sách để tránh né hoạt động chúc mừng đã được dời tới phòng ngủ, trễ hơn một chút, Harry làm rỗng đầu óc, đã quen áp dụng bài học, nếu không làm cậu thực sự không ngủ được. Tuy rất khó nhưng lần này rất thành công, Harry cuối cùng cũng áp chế được mớ hỗn loạn suốt cả ngày của mình nhường chỗ cho một buổi tối yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau.
Harry ngồi trên bàn cơm mà cứ như là kẻ trộm, không dám nhìn lên dãy bàn giáo sư, ngay cả liếc mắt cũng không dám.
“Wow!” Đám cú mèo ồ ạt đem thư tín cùng báo chí tới, bốn phía lục tục phát ra tiếng kêu sợ hãi: “Xem này, Meilin, kinh khủng thật.”
Seamus gần như điên cuồng, cậu cầm tờ Nhật Báo Tiên Tri đưa tít lên cao: “Xem đầu đề kìa! !”
Tin sốt dẻo của Rita Skeeter —— Umbridge bị kích động suốt đêm khỏa thân chạy loạn!
Bên dưới còn có một bức hình thật to chụp một mụ đàn bà béo ú đang chạy như điên, vô cùng phấn khích, đương nhiên, hình ảnh đã được xử lý, ba điểm nhảy cảm được che đậy vì Nhật Báo Tiên Tri là tờ báo rất phổ biến.
Đại sảnh lập tức ồ lên tiếng cười to, ngay cả bên Slytherin cũng không nhịn được khẽ cười thầm, bọn họ làm việc cho Umbridge không có nghĩa là bọn họ thích mụ.
Harry không cười, cậu sụp mắt xuống.
“George và Fred quá lợi hại.” Dean chụp mạnh lấy bả vai Ron, hết thảy công lao được quy về cặp song sinh.
“Tuyệt thật!” Ron tấm tắc.
Harry khóc không ra nước mắt, hóa ra đây chính là nguyên nhân.
Nhận được một bài học kinh nghiệm, tuyệt đối không thể đụng chạm lung tung vào hiện trường phạm tội, bởi vì hung khí rất có thể vẫn còn tồn tại, hơn nữa lực sát thương vẫn còn rất kinh khủng.
Gearge, Fred, tôi bị hai người hại rồi a. Harry gào thét trong lòng.
“Nhìn cái này xem!” Hai mắt Ron tỏa sáng, chỉ vào tờ báo: “Bà còn cố gắng đòi hôn trị liệu sư của mình, ha ha ha…….”
Đòi hôn? !
Giống như bị sét đánh!
Toàn thân Harry cứng ngắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tờ báo. Còn có chuyện đòi hôn nữa sao?
Gương mặt của Harry trong nháy mắt cùng màu với đôi ngươi.
“Harry?” Hermione phát hiện biểu tình Harry có chút bất ổn.
Ron quay qua: “Harry” Thiếu niên tóc đỏ hài hước đẩy nhẹ bạn tốt một chút.
“Ầm!”
Cứu thế chủ mắt lục dùng tư thế hóa thạch ngã ầm xuống, bất tỉnh nhân sự.
Hoàn