Ray nhìn Alex đang mang bộ mặt vô cùng yêu thương chăm chú nhìn báu vật quý giá trong tay mình, không khỏi bĩu môi, đứng dậy đi về phía Arthur canh giác cách đó không xa, âm thầm than thở:
“Bộ dáng này đâu có giống sắp chia tay? Đến Mỹ rồi cũng không biết sẽ thế nào, dù sao mình cũng chẳng tin anh ta sẽ bỏ được Jason.”
Arthur nhìn thấy Ray đi tới, nói:
“Ray, cách đây không xa về phía tây có một miệng núi lửa, địa hình ở đó tương đối cao, thích hợp phóng đạn tín hiệu, Victor đang canh giữ ở đó.”
Ray trầm ngâm một chút: “Viện binh của chúng ta chắc sẽ tới nhanh thôi.”
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn, hai người đồng loạt ngẩng đầu, giữa không trung là một viên đạn tín hiệu nổ mạnh thành một chùm hoa đỏ rực như mưa rơi rớt xuống.
Ray vội vàng lôi kéo Arthur nói:
“Mau chạy ra xem một chút.”
Hai người cùng chạy tới dãy núi gần đó, đồng thời lại nhìn thấy thêm một viên đạn tín hiệu bay lên không trung.
Hai người chạy một hơi tới miệng núi lửa, Victor đang phóng ra viên đạn tín hiệu thứ ba, Ray dõi mắt nhìn về phía xa, quả nhiên có hai chiếc phi cơ bảo vệ cỡ trung đang bay dọc theo hướng bờ biển.
Ray không khỏi cau mày, lẩm bẩm nói:
“Tên Jeffrey ngu ngốc này, sao không phái máy bay có thể hạ cánh trên mặt nước tới? Nơi này toàn là núi, loại phi cơ này sao đáp xuống được? Thật là, tôi ghét nhất là leo thang dây.”
Sở Lăng đang cuộn tròn trong lòng Alex hơi cục cựa, chậm rãi mở mắt, im lặng một chốc lát, tựa hồ đột ngột tỉnh táo phát hiện mình vẫn còn dựa vào lồng ngực Alex, vội vàng cử động ngồi dậy, nghe thấy giọng nói của Alex:
“Lăng, em tỉnh, nghĩ được một lúc thấy khỏe hơn không?”
Sở Lăng phát hiện trên người mình còn có áo khoát của Alex, ngẩng đầu nhìn lên, Alex đang dựa lưng vào thân cây mỉm cười nhìn cậu.
Sở Lăng nhớ lại chính mình nằm trong lòng anh ngủ suốt đêm, trên mặt có chút nóng lên, đứng lên cầm lấy áo khoát tây trang đưa cho Alex.
Alex đứng dậy cầm lấy áo mặc vào, Ray vội vã bước tới:
“Alex, máy bay của chúng ta tới rồi, đi nhanh lên.”
Alex đưa tay về phía Sở Lăng:
“Lăng, chúng ta đi thôi.”
Sở Lăng cắn nhẹ môi mỏng, cảm thấy không nên thân mật với Alex như vậy, như nhìn thấy anh đưa tay, vẫn không tự chủ được đưa tay qua cho anh tùy ý nắm lấy.
Alex nắm tay Sở Lăng đi phía sau Ray hướng về phía bìa rừng.
Cách đó không xa, có hai chiếc phi cơ chiến đấu đang lượn vòng trên không trung.
Sở Lăng từ cửa sổ bên hông máy bay nhìn ra, có thể nhìn thấy chiếc phi cơ hộ tống đang bay phía sau, trước đây khi Alex ra ngoài hay xuất ngoại bằng máy bay tư nhân, luôn có đoàn vệ sĩ theo sau bảo vệ rất chặt chẽ,tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống sơ suất như hôm qua, với thân phận của anh, quả thực không nên liều lĩnh như vậy, mà tất cả những chuyện này đều là vì cậu….
Sở Lăng nghĩ tới chỉ vì mình mà thiếu chút nữa Alex gặp nạn, trong ngực liền cảm thấy khó chịu rất không thoải mái, chỉ có thể tự an ủi mình:
‘Dù sau cũng sẽ không gặp lại, sau này sẽ không còn chuyện như vậy nữa, Ray nhất định sẽ bảo vệ anh rất tốt.’
Alex ngồi bên cạnh Sở Lăng, một bên nghe Ray báo cáo kết quả điều tra những người đánh lén hôm qua, một bên chăm chú nhìn vẻ mặt có chút lo lắng, rốt cuộc nhịn không được hỏi:
“Lăng, em đang nghĩ gì vậy?”
Sở Lăng ngừng lại một chút, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
“Không có gì.”
Alex nói:
“Chúng ta tới trang viên Boston nghĩ ngơi trước một chút, sau đó tôi sẽ đưa em đi tiếp sang New York được không?”
Sở Lăng im lặng một chút, hơi hơi gật đầu.
Alex nhìn thấy vẻ lạnh lùng của cậu, chỉ có thể âm thầm thở dài.
Phi cơ đáp xuống một sân bay tư nhân ngoài ngoại ô, đoàn người ngồi lên xe của phân nhánh trở về trang viên.
Dọc theo đường đi, Sở Lăng vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất định không chịu tiếp xúc với ánh mắt của Alex, thấy thời gian sắp chia tay ngày càng gần, tâm của cậu ngày càng rối loạn.
Cậu rõ ràng sắp có được sự tự do, vì sao trong lòng không hề cảm thấy vui vẻ? Cậu không biết mình yêu Alex nhiều cỡ nào, nhưng cậu biết bọn họ sẽ không có kết quả gì, chuyện chia tay chỉ là sớm hay muộn, nếu đây là quyết định cậu mong muốn, vì sao khi nghĩ tới sau này sẽ không bao giờ được nhìn thấy đôi lam mâu luôn nhìn cậu say đắm, trái tim liền đau đớn đến mức không thể thở nỗi? Cậu rõ ràng đã biết trước kết quả, vì sao lại vẫn cảm thấy buồn thế này? Lại còn vô cùng khổ sở? Cậu biết mình đã giao trái tim cho anh, cũng sớm chuẩn trở thành một người vô tình, nhưng vì sao khi nghĩ tới suốt quảng thời gian còn lại sẽ không còn anh bên cạnh, lại cảm thấy lập tức chết đi còn tốt hơn phải sống một cuộc sống đau khổ như vậy….