“…Có vẻ như ta sẽ sống sót nhỉ.”
Một Igamono cố gắng đứng dậy trong khi giữ lấy bên sườn đã bị cắt đứt. [note56551]
Vết thương không chỉ ở bên hông của ông lão đó. Tay, chân, vai và mặt lão đều đầy sẹo, thậm chí cả mái tóc vốn đã bạc trắng vì tuổi tác cũng nhuốm màu đỏ do máu chảy ra từ trán.
“Cái quái gì đây...!”
Lão Igamono cao tuổi đứng lên tự động viên mình, hướng ánh mắt thù địch về phía “Con gì đó không rõ”.
“Con gì đó không rõ” mình đầy lông cao 15 thước [note56552]... hoặc 20 thước, và to gấp ba lần con người. Thoạt nhìn, nó trông giống một con trâu nước do khuôn mặt có sừng dài, nhưng phần thân dưới cổ lại đứng thẳng như người, hai chân chắc khỏe như gấu cắm sâu xuống đất. Cái đuôi dài rũ xuống từ mông nó nặng trĩu và từ từ bò trên mặt đất như một con rắn khổng lồ.
MUOOOOOOOOOOON!
“Con gì đó không rõ” gầm lên. Igamono dồn sức vào tay phải đang cầm thanh kunai.
Cái lưng đen nhánh của “Con gì đó không rõ” sưng lên như một cái bướu, nó rung lên từng chút một như những cơn sóng. Sau đó, có thể thấy hàng trăm, không, hàng nghìn chiếc kim khổng lồ nối tiếp nhau nhô ra giữa những con sóng, tạo ra âm thanh ục ịch kỳ quái.
“Chẳng biết liệu mình có chết nếu bị ăn lần tới không nữa…”
Sự căng thẳng chạy khắp cơ thể Igamono.
Đúng vậy, chính cơn mưa kim này đã cắt lão Igamono rã rời...Đã nhiều thập kỷ trôi qua kể từ trận chiến Sekigahara... [note56553]
Thời đại Chiến Quốc [note56554]hỗn loạn đã kết thúc, thiên hạ an hưởng thái bình.
Tuy vậy, các lãnh chúa daimyo trung thành với Tokugawa vẫn không từ bỏ tham vọng của mình. Cũng có một số kẻ đang bí mật mài nanh vuốt với hy vọng có thể lật đổ Chinh Di Đại Tướng Quân [note56556]nếu muốn. Nếu những kẻ đó nhe nanh ra... thiên hạ sẽ ngay lập tức quay trở lại thời Chiến Quốc và vô kể sinh mạng sẽ bị cướp đi.
Vì vậy, để ngăn chặn các cuộc nổi loạn và âm mưu, Mạc phủ đã phái các Igamono đến nhiều nước khác nhau và dành toàn bộ thời gian để thu thập thông tin. Nhiệm vụ của “Igamono”- những ninja phục vụ Tokugawa, là bí mật bảo vệ bờ cõi thiên hạ thái bình này.Lão Igamono già đang trên đường đến “Yoshino” để thực hiện một nhiệm vụ nào đó.
Yoshino nằm ở khu vực miền núi phía nam xứ Yamato, thuộc Kinai[note56558], cách xa Edo. Khu rừng trên vùng núi rộng lớn tối tăm như ban đêm ngay cả vào ban ngày, sâu thẳm và hiểm trở như thể đang chối bỏ con người...... Đây cũng là vùng đất chưa được khám phá, nơi người ta hiếm khi đặt chân tới ngoại trừ những thầy tu khổ hạnh.
May mắn thay, Yamato là xứ láng giềng với Iga - quê hương của lão Igamono già. Khi đã hồi phục sức khỏe sau chuyến hành trình dài từ Edo về quê hương, lão cố gắng vượt biên tới Yamato, nhưng ngay khi chuẩn bị vượt biên, lão đã bị tấn công bởi một cơn mưa kim đổ xuống khắp người.
Đó là một chiêu thức cực kỳ khó né tránh, một ninja bình thường có lẽ sẽ chết ngay tức thì.
Tuy nhiên, lão Igamono già là một chiến binh kỳ cựu đã vượt qua cửa tử của vô số trận chiến.
Igamono nhanh chóng rút kiếm ra, sau đó xoay lưỡi kiếm với tốc độ cao như cối xay gió để tự bảo vệ mình bằng cách làm chệch hướng cơn mưa kim. Cơn mưa kim bất tận giống như một trận mưa xối xả, vượt xa khả năng phòng thủ của Igamono, và một chiếc kim đã xuyên qua lớp chắn của cối xay gió.
“Hự...”
Lão Igamono bị kim đâm rách vai mà vẫn tiếp tục xoay kiếm một cách liều lĩnh, cơn mưa kim lần lượt xuyên qua các khe hở, xé xác lão Igamono thành từng mảnh.
Không lâu sau...
Khi cơn mưa kim dừng lại và sự im lặng quay về khu rừng, một cái bóng khổng lồ từ từ xuất hiện từ sâu trong khu rừng tối tăm, nó dường như nhận thấy hình ảnh lão Igamono nằm trên mặt đất là một khúc gỗ.
Cái bóng đó chính là thứ đã trút cơn mưa kim vào lão Igamono.... Chính là “Con gì đó không rõ”.
Khi lão Igamono già nhìn thấy một đống kim khổng lồ mới mọc trên lưng “Con gì đó không rõ”, lão đã dốc hết sức lực còn lại và chạy đi như một con thỏ.
(Ta không thể chết cho đến khi thực hiện mệnh lệnh của Hanzo đại nhân...!)
Igamono già chạy nhanh nhất có thể, kéo lê thân xác đau nhức của mình.
Nhưng, có gì đó đột nhiên tóm lấy cơ thể lão!
“Cái gì...!?”
Thứ đang kéo lê cơ thể của Igamono là một cái đuôi dài từ “Con gì đó không rõ”.
Thường thì nhiều loài sinh vật ngu xuẩn sẽ có cơ năng bù đắp cho sự di chuyển chậm chạp của chúng để săn mồi. Trong trường hợp “Con gì đó chưa biết” này, có vẻ như cái đuôi linh hoạt cũng tương tự.
MUOOOOOOOOOOOO...!
“Con gì đó không rõ” rống lớn như một con bò và há to miệng. Nước miếng chảy ra như thác nước từ cái miệng rộng toác của nó.
“T-thịt ta không ngon chút nào đâu nhé!”
Igamono già không khỏi kêu lên.
Tuy vậy trò chuyện cũng không ích gì đối với loài dã thú. Hơn nữa, kẻ địch trước mặt lão thậm chí không phải thú săn mồi, mà là một “Con gì đó không rõ”.
Cái miệng khổng lồ không nói lời nào, tiếp cận lão Igamono trong khi phả ra hơi thở hôi thối.
Sau đó.......
Bốp! Ngay khi lão nghe thấy tiếng lửa bắt đầu bốc cháy, những chùm cầu lửa bay vào “Con gì đó không rõ” và nổ tung!
MUOOOOOOOOOO...!
Igamono già liền được thả ra khỏi đuôi của “Con gì đó không rõ” và quằn quại trong sức nóng, rồi bị đập mạnh xuống đất.
“Phù. Hình như có gì xảy ra giữa chừng thì phải.”
Một giọng nói đột nhiên phát ra từ phía sau lão Igamono.
Khi giật mình quay lại, lão thấy một thanh niên vừa lao tới có vẻ ngoài như thợ săn matagi[note56559], cùng ngọn lửa đỏ đang bùng cháy rực rỡ ở đầu cây gậy anh cầm trên tay.
(Đây có đúng là kẻ đã bắn ra lửa không vậy?)
Igamono nhìn chàng trai trẻ một lần nữa.
Vẻ ngoài khoảng tầm 22, 23 tuổi. Khuôn mặt chàng trai đẫm mồ hôi lăn trên trán, đầy tối tăm và hoang dã, nhưng bằng cách nào đó lại có ánh sáng của trẻ thơ. Mặc dù chàng trai không cao lắm, nhưng cơ thể lại lộ ra những cơ bắp cân đối từ dưới chiếc áo khoác mở toang. Một vẻ mạnh mẽ đặc biệt khi lớn lên ở vùng núi đang tràn ngập từ bên trong anh.
Chàng trai trẻ nhìn thanh kiếm đẫm máu trong tay Igamono và nói.
“Cụ đã làm rất tốt. Nhưng thật không may, cụ không thể đánh bại Makamou bằng kiếm thường được đâu.”
“Makamou...?”
“Con gì đó không rõ” đang hoành hành trước mắt lão Igamono... Lão lại nhìn “Makamou”.
“Nó được gọi là Yamaarashi[note56560]. Một loài khá hung dữ trong số bọn Makamou…”
MUOOOOOOOOOOOO!
Makamou Yamaarashi gầm lên như muốn cắt ngang lời giải thích của chàng trai.
“Cụ lùi lại đi. Từ giờ để tôi lo.”
Chàng trai nhét cây gậy ngắn đã tắt lửa vào thắt lưng, đẩy Igamono già ra sau gốc cây, anh lấy trong túi ra một thứ nhìn giống trâm cài có đầu chẻ đôi.
(..... Âm thoa?)
Điều bất ngờ mà chàng trai trẻ lấy từ trong túi ra đã gợi lại những ký ức của lão Igamono.
Âm thoa là một vật phẩm từ phương tây, một công cụ dùng để điều chỉnh âm thanh. Lão Igamono già từng nhìn thấy một âm thoa trong số các lễ vật của một thương gia phương tây dâng lên Tướng quân. Ngài cầm chiếc âm thoa cười và nói: “Chẳng biết nó có ích gì không đây”, điều này đã để lại cho lão một ấn tượng còn mãi trong trí nhớ.
(Làm sao có thể chiến đấu bằng cái đó được...)
Liệu lão Igamono đang suy nghĩ gì đây? Một thanh niên trẻ với chiếc âm thoa trong tay đang bình tĩnh đứng trước một con Yamaarashi đang gầm gừ.
“Không ngờ Makamou lại xuất hiện ở một nơi như thế này… Dù ở gần Yoshino nhưng ta cũng không nên mất cảnh giác.”
Chàng trai gõ nhẹ đầu âm thoa vào một cái cây lớn đứng gần đó.
KIIIIIIIIIIIII…….
Một giai điệu căng thẳng... nhưng thuần khiết phần nào vang lên từ âm thoa. Chàng trai giơ chiếc âm thoa tạo ra âm thanh bí ẩn lên trán. Sau đó, như để đáp lại âm sắc bí ẩn, ngọn lửa màu lam nhạt bốc lên từ cơ thể chàng trai trẻ.
“Sao lại...!?”
Cơ thể chàng trai chìm trong ngọn lửa trước sự kinh ngạc của lão Igamono.
MUOOOOOOOOOOOO!
Như thể đang sợ hãi trước ngọn lửa bốc lên trước mặt, Yamaarashi phát ra một tiếng kêu đặc biệt the thé và quay tấm lưng đen về phía chàng trai, như thể nó muốn phóng ra một cơn mưa kim!
“Nguy hiểm đấy...”
Igamono cố gắng hét lên, nhưng giọng nói của lão đã bị tinh thần của chàng trai át đi.
“HAA!”
Và hơn nữa, hàng nghìn chiếc kim lông nhím bắn ra từ Yamaarashi bay ập vào chàng trai như một cơn mưa xối xả để át đi tinh thần đó!
Tuy nhiên.....!
Ngọn lửa đỏ thẫm bao quanh cơ thể Oni dâng lên dữ dội như một con rồng, ngay lập tức nuốt chửng cơn mưa kim đang tấn công trong một vòng lửa khổng lồ!
Ngay cả Igamono cũng quay lưng lại với cái nóng gay gắt xuyên qua khu rừng.
Bao bọc trong ngọn lửa đỏ thẫm, cơn mưa kim đã bị thiêu rụi hoàn toàn!
Khi khí thế hừng hực lắng xuống và Igamono nhìn chàng trai trẻ lần nữa, lão không thể tin vào mắt mình...
Chàng trai trẻ đứng trước con Makamou bí ẩn... cũng đã biến thành một hình dạng thần bí không kém...!
Cơ thể anh được bao quanh bởi những cơ bắp chắc chắn, cân đối, nhưng làn da thì đen và sáng bóng như sắt. Mắt và mũi cũng vậy, nhưng lại không hề có miệng, còn có những họa tiết màu đỏ nổi bật đầy sống động như trong kịch kabuki[note56562]. Và từ trên trán, nơi có huy hiệu trông như onigawara[note56564], là hai chiếc sừng bạc sáng ngời chĩa thẳng lên bầu trời.
“Oni...”
Những lời đó vô tình thoát ra khỏi miệng Igamono.
Vẻ ngoài của chàng trai thật phù hợp để được gọi là “Oni”.
“Oni - Quỷ” là sinh vật trong truyền thuyết được cho là tấn công và ăn thịt con người từ thời xa xưa. Trong truyện dân gian, chúng xuất hiện dưới nhiều hình dạng khác nhau như thể là những sinh vật gây họa cho nhân gian. Chúng chẳng qua là những hình tượng sống trong lòng con người, biểu tượng của thiên tai, dịch bệnh và những hành động xấu xa.
“Oni” đó hiện đang ở trước mặt lão...
Nhưng trong hình dạng lạ kì này, lão cảm thấy chàng trai không có gì đáng ngại cả. Thực ra lão có thể nhận thấy một tham vọng rõ ràng trong tư thế đó, một nguồn năng lượng thần thánh khó tả.
(Ra là vậy... người mà ta phải gặp chính là...)
Igamono nhìn chằm chằm vào thanh niên đã biến thành hình dạng kỳ dị, lão nhận ra ý nghĩa nhiệm vụ của mình.
Vào lúc đó, Yamaarashi lại phát ra một tiếng gầm gừ đầy hung tợn khác.
MUOOOOOOOOOOOOO!
Yamaarashi phóng ra làn mưa kim, nó lao về phía Oni rồi làm đổ cây.
Oni nhảy lên không trung và tránh đòn tấn công, sau đó lộn nhào trên không trung và lao thẳng về phía Yamaarashi.
“Taaaaaaaaaaaaaaa!”
Cơ thể khổng lồ của Yamaarashi bị trúng cú đá cực mạnh của Oni và gục xuống đất.
(Sức mạnh của cái chân đó...)
Igamono không khỏi há hốc mồm trước sức công phá khủng khiếp từ chân của Oni.
Mu.... muoooooooo....
Yamaarashi bị ngã nhẹ nhàng vực dậy thân hình to lớn của mình. Có vẻ như Makamou này cũng có cơ thể vô cùng khỏe mạnh.
“Quả nhiên là không thể hạ nó chỉ bằng cách đá thôi nhỉ.”
Nói xong, Oni rút ra một huy hiệu hình tròn từ giữa chiếc thắt lưng dày quanh eo... Rồi nó hóa thành “Âm Kích Cổ: Hỏa Viêm Cổ”[note56565], quyết liệt lao thẳng về phía Yamaarashi.
“Oooooooooooooooo!”
Oni né cái đuôi đang vụt sang phải trái như roi, rồi Oni bò vào ngực Yamaarashi.
“Hây ya!”
Oni đấm một phát vào bụng Yamaarashi, và chiếc trống Hỏa Viêm Cổ được ấn cực mạnh vào bụng nó, mặc cho con quái đang tỏ ra hung hãn.
MUOOOOOOOOOOOOO!
Yamaarashi vùng vẫy trong đau đớn.
“Kết thúc rồi.”
Oni rút hai cây dùi trống ngắn từ thắt lưng rồi giơ cao lên trời, đó là “Âm Kích Bổng: Liệt Hỏa”[note56567] - thứ đã phát ra lửa trước đó, giờ đây tư thế của Oni như thể đang cầm song đao.
“Hỏa Viêm Liên Đả!”[note56566]
Với một tiếng hét đầy nhiệt huyết, Oni đánh liên tục vào mặt trống Hỏa Viêm Cổ đã cắm sâu vào bụng Yamaarashi.
Tùng Tùng Tùng Tùng Tùng Tùng Tùng Tùng.....!
Những cú đánh liên tiếp dữ dội như tiếng trống dồn dập!
Cộc Tùng Tùng Tùng, Cộc Tùng Tùng Tùng Tùng Tùng.....!
MUOOO, MUOOOOOOOOOO...!
Ánh sáng phát ra từ cơ thể Yamaarashi đang đau đớn dữ dằn.
(Lẽ nào âm thanh đánh trống của Oni đó đang thanh tẩy tà khí...?)
Lão Igamono không biết gì về cách thức tấn công của Oni. Nhưng lão có thể tưởng tượng rằng một loại linh khí nào đó đang phát ra từ cặp dùi trống mà Oni dùng để đánh liên tục.
Tùng Tùng Tùng Tùng Tùng Tùng Tùng Tùng.....!
“OYAAAAAAAAAAAAAA!”
Cơ thể Yamaarashi sáng chói rực rỡ như đang đáp lại những cú đánh cuối cùng của Oni.
MUOOOOOOOOOOOOOOOOO!
Yamaarashi nổ tan tành trong tiếng rống hấp hối!
Những mảnh thịt văng xuống mặt đất khi nó nổ tung ra, biến thành một cơn mưa đất và vương vãi khắp nơi.
“Xoẹt, xoẹt, ọe......!”
Cơn mưa kim lông nhím ra rả cùng với đất cát... Lão Igamono nhăn nhó khi nhổ toẹt chất bẩn vừa bắn vào miệng, nói rằng hôm nay là ngày trời sẽ mưa.Sự tĩnh lặng trở lại với khu rừng.
“Bây giờ thì ổn rồi.”
Khuôn mặt của Oni đang gọi Igamono đột nhiên sáng lên, sau đó biến thành khuôn mặt ban đầu của chàng trai trẻ, còn cơ thể vẫn y nguyên.
Lão Igamono đang ẩn náu xuất hiện từ phía sau cái cây.
“Lão phu đã được cứu. Nhờ ơn cậu mà lão đã giữ được mạng.”
“Không, công việc của tôi là tiêu diệt lũ Makamou mà.”
Chàng trai trẻ với thân hình Oni quay sang Igamono với nụ cười vô tư, cực kì phù hợp với hình dạng dị thường của anh.
Lão Igamono hỏi lại chàng trai.
“Xin phép được hỏi danh tính của cậu?”
“Tôi? Tôi là Hibiki.”
“...Hibiki”
“Hibiki được viết như Quỷ Ngân Vang ạ.”
Quỷ Ngân Vang... Hiểu rồi. Igamono già nghĩ rằng đó là cái tên hoàn hảo cho một kẻ kì dị có thể tiêu diệt quái vật bằng cách tạo ra âm thanh.
“Vậy cậu là một trong những Oni của ‘Yoshino’?”
“Đúng ạ. Với cả lão là một Igamono đúng chứ?”
Vẻ căng thẳng hiện lên mặt Igamono.
(Cậu ấy phát hiện ra ta là Igamono....?)
Hibiki tiếp tục với một nụ cười, như thể nhìn thấu được trái tim thầm lặng của lão Igamono.
“Xin đừng hoảng hốt như vậy. Tôi đến đón cụ mà.”
“Đón lão phu sao...?”
“Cụ là người đưa tin của ngài Tướng quân phải không? Từ đây trở đi có kết giới nên cụ không thể tự mình vào được đâu.”
Kết giới... Dù đã nghe qua tin đồn, nhưng Igamono già tự hỏi liệu thực sự có một nơi tên Yoshino được bảo vệ nghiêm ngặt như một chốn linh thiêng hay không.
“Vậy có ổn không...?”
“Dạ?”
“Lão phu có thể dễ dàng vào một nơi như thế sao, nếu lão phu không phải sứ giả của Tướng quân thì sao?”
“Không nhiều người thích thú nơi này đâu ạ, trừ khi họ có liên quan đến chúng tôi.”
Quả thực là vậy... Igamono nghĩ khi nhớ lại con đường gập ghềnh mà lão đã đi cho đến giờ.
“Ngay cả những người am hiểu núi non cũng không đến gần Yoshino đâu. Dù sao thì quanh đây cũng có Quỷ mà cụ.”
Hibiki mỉm cười tinh nghịch trong khi vuốt ve cơ thể thép đen bóng.
“Sao cậu có thể biến được như vậy...?”
Igamono hỏi lại khi nhìn thấy thân hình kì dị của Hibiki.
“Ủa? À, cụ hỏi vậy thì tôi có hơi bối rối. Sao đây nhỉ... do tập luyện chăng?”
Igamono già nghĩ rằng đây là một kẻ ăn thịt người. Nếu việc biến thành một hình dạng kỳ dị chỉ bằng cách luyện tập, thì không phải tất cả ninja đều có thể trở thành những con quỷ kỳ dị sao?”
“Được rồi, cụ hỏi những bậc anh tài ở Yoshino để biết thêm chi tiết nhé. Công việc của tôi là đưa cụ đến Yoshino an toàn. Chỉ vậy thôi ạ.”
Igamono già thật thà quyết định đi theo Hibiki.
Trong hoàn cảnh bình thường, sẽ không ai tin tưởng dễ dàng một người mới quen lần đầu. Tuy nhiên, lão Igamono cảm thấy không cần phải quá thận trọng với Hibiki này.
Lão chẳng rõ vì sao nữa. Tuy nhiên, bản tính vô tư và thần thánh mà lão cảm nhận được khi Hibiki biến thành hình dạng dị thường đã tạo ra một lòng tin kỳ lạ trong tâm Igamono.
“Vậy thì cậu Hibiki. Lão già này sẽ tin cậu, cậu dẫn lão đến Yoshino được chứ?”
“Cụ còn đi được không? Có vẻ như cụ bị bầm dập khá nhiều rồi.”
“Mấy vết bọ này thì tính làm gì? Lão phu chưa lẫn đến mức bị què quặt bởi mấy trò gãi ngứa đâu.”
“Đúng là cụ có khác. Chỉ có mỗi tôi là đưa cụ đến Yoshino thôi nhé.”
“Dù vậy thì lão phu vẫn có tiếng đôi chút trong giới Igamono đấy.”
Lão Igamono già nở một nụ cười tự hào.
“Ừ nhỉ. Nghĩ lại, tôi vẫn chưa nghe danh cụ. Tên cụ là gì?”
Khi Hibiki hỏi vậy, Igamono cao tuổi đã trả lời.
“Lão phu tên là Tatsumaki... Tatsumaki đến từ Nabari.”