"...Reng....Reng.."Tiếng chuông ra chơi vang lên. Học sinh trong các lớp học lại vỡ òa niềm vui hạnh phúc. Đứa thì xuống căng tin, đứa xuống sân, nhưng cũng có người ngồi trong lớp. Khánh đã ra ngoài. Vy sắp.....
- Vy! xuống căng tin với tụi tao không?_ Nhi hỏi Vy, đứng bên cạnh là Minh.
- Thôi, đứa đi đi_ Vy từ chối.
- Vậy tụi tôi đi đây_ Minh nói rồi đẩy Nhi đi.
Ngồi trong lớp mình chưa được hai phút. Cô sực nhớ chưa đi thăm quan trường này, thế là đứng phắt dậy cô bước đi. Cuối hành lang tầng , có mùi hưng gì đó thơm dịu dàng. Cô bước ra sau trường, trong đầu cô đã thầm đoán trước được là hoa gì rồi. Wao! đập vào mắt Vy là gì đây, một vườn hoa hồng đang khoe sắc. Vàng, trắng, tím, đỏ, cam màu nào cũng có hết trơn. Nhưng lại trơ ra cái cây lộc vừng to lớn, cũng đang ra hoa. Nhẹ nhàng bước tới ngồi dưới gộ lộc vừng đối diện khóm hoa hồng đỏ. Dùng ngón tay trỏ và giữ cô nâng bông hồng tới gần mũi ngửi.
- Thơm quá, sao mình không biết chỗ này sớm hơn nhỉ_ Cô tự nói minh ( tự kỉ)
Ngồi dựa lưng vào gốc cây, tay ôm chân, nhẹ đặt đầu mình vào đầu gối. Trong cô đang nhen lên suy nghĩ phải cúp học để ngủ ở đây mới được, thì cô lại bị làm phiền...
- Thầy à, tôi đâu phải con nít đâu_ Giọng cô giáo.
- Đi mà, chỉ hôn cái thôi, tối ta đi ăn tối nhé!_ Giọng thầy giáo này nghe quen quen
- Thôi đc rồi cái nhé_ giọng cô vừa nãy
giáo viên đó cứ ở đó tình tứ với nhau mà không hay biết từ đầu đến cuối cuộc hội thoại đã bị Vy quay hết lại.
" Quả này bà chết với tui nhé bà cô tiếng anh, thầy quản giáo ơi, em xin lỗi, chỉ tại thấy dính với cái bà em ghét nên thôi thì thầy chịu khổ chút vậy. Chỉ là đuổi việc thôi mà." Đó là những điều trong đầu nó nghĩ. Khoảng phút sau đôi gian phu kia vào lớp. Cô cũng đứng dậy về lớp. Chuông reo rồi mà. Ngồi vào chỗ của mình, Khánh và Vy không ai nói lời nào. Cho tới khi nó đang nằm dài ra bàn thì cái cô tiếng anh kia gọi nó lên bảng.
- Cô gọi em hả? _ Nó thản nhiên hỏi lại cô, nhưng cô chưa kịp trả lời đã có người chen vào.
- Cô điếc hay sao mà hỏi lại_ Khánh dùng câu của Vy lúc trước.
- Trời ban cho tui mắt mũi miệng. Việc gì tôi phải im lặng_ Vy quay qua lườm Khánh.
- Nói thì to đến nỗi muốn gọi cả cụ tổ người khác lên ý nhờ_ Khánh đắc ý
- Tui đây ăn to nói lớn từ nhỏ, cụ tổ nhà người khác có thấy lên đâu, mỗi cái cụ tổ nhà anh là không chịu được thôi_ Chị Vy cũng không phải dạng vừa đâu.
- Vậy sao cô không im lặng làm doraemon lấy cái máy vượt thời gian mà gọi cụ tổ lên, cho đỡ điếc tai tôi._ Anh Khánh đang hình dung mặt chị Vy lắp vào thân hình doraemon, rồi cười trong lòng nhưng cũng không được lâu.
- Anh sợ mai kia xuống dưới ý không có ai chơi cùng nên muốn nhờ tôi gọi cụ tổ anh lên rồi đi cùng anh cho đỡ chán ý gì?_ CHị Vy đã ra tay cách chặt chẽ.
- này....cô....cô..._ Anh khánh tức đến nỗi không nói được gì
Vy đang định nói lại cho anh ta trận nhớ mặt thì cô giáo lên tiếng...
- Em Vy lên bảng làm bài tập đi, lớp học không phải chỗ cãi nhau. _ Giọng nghe mới oai làm sao.
Trong lòng Vy thì chỉ cười đắc ý nghĩ bà còn non lắm chưa đủ tuổi cho câu gừng càng già càng cay đâu. Thế rồi cô lên bảng làm bài tập. Tưởng chừng như bài này chỉ có vài người giải được, tốn không ít thời gian thì khi chị Vy đã sắn tay vào việc thì chưa đầy phút, đã xuống chỗ thản nhiên tặng Khánh cái nhìn đầy khiêu khích và ngồi xuống nhẹ nhàng. Lớp học ồ à khen ngợi Vy, khâm phục khẩu phục rồi đây. Cô giáo nhìn bài làm rồi cũng phải trố mắt lên nhưng mà tức lắm kế hoạch không thành.
- Đúng._ Cô giáo nói đúng chữ nhìn nó.
Tiếp tục giảng bài, đầy đọa học sinh chưa được bao lâu...
" Reng....Reng....Reng"
Tiếng chuông báo về vang lên. niềm hạnh phúc lại vỡ òa trên mỗi khuân mặt. Hôm nay các lớp a, a, a chiều được nghỉ để các lớp từ a đổ đi, đi lao động công ích.