“M-má ơi… Chỗ này tuyệt quá.”
Anh đã một mình đến thư viện sau khi tạm biệt Elena.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ.
Thư viện có đến tận ba tầng nên trần nhà rất cao và rộng. Ánh sáng trắng len lỏi khắp nơi. Sàn nhà bóng loáng thêm phần phụ họa vẻ đẹp nơi đây. Kệ sách của tầng một và tầng hai chật ních sách vở, cộng với không gian đọc thoáng đãng, tiếng nhạc du dương, khiến tinh thần trở nên thư thái.
“Chỗ này là thư viện sao?”
Đây chắc là nơi tuyệt vời nhất dành cho dân mê sách, chỉ cần nhìn thoáng qua là đủ hiểu sự kỳ công. Nó vừa đẹp, vừa sang trọng, không gian lại rộng rãi. Chẳng có điểm nào để ta phàn nàn cả. Không hổ danh là học viện với số lượng quý tộc đông đảo theo học.
(Có thể đọc sách ở một nơi như này… khiến mình háo hức ghê.)
Anh nhìn ngó khắp thư viện, song lại không phát hiện ra học sinh nào ở đây cả.
Có lẽ nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng như hiện giờ là do mọi người đang ăn trưa.
“Mà, nếu không có ai thì họ phải tắt đèn với nhạc đi chứ."
Tính dè sẻn bèn dấy lên trong anh, song anh vẫn mặc kệ và đi dọc theo kệ sách của tầng một trước khung cảnh như thế.
Toàn là những đống sách thuộc các thể loại khó: Tư tưởng, xã hội, tự truyện, kinh tế, nghiên cứu nông nghiệp,...
“Học sinh mà đọc thể loại này á… Nó dày đến mức có thể làm được vũ khí đem đi đánh nhau…Thế thì văn học chắc ở tầng hai rồi..”
Thể loại nào, nằm ở đâu, anh làm sao biết được.
Cho đến bây giờ, Beret chưa từng đặt chân đến thư viện lần nào. Tóm lại, anh không hề có một chút ký ức nào về nó. Ngay cả thế, anh vẫn chẳng thấy bất tiện tí nào cả. Nhờ vậy, anh mới không cảm giác nhàm chán khi khám phá thư viện.
(Xem nào, tầng hai, tầng hai.)
Thể loại bắt đầu dễ đọc hơn rồi đó, cơ mà chỉ toàn là sách phục vụ cho mục đích giải trí nên anh đã lên thêm một tầng nữa.
(Văn học, văn học,.. Ở đâu nhỉ?)
Thay vì đoán già đoán non, anh đã tập trung tìm kiếm.
Thư viện này chẳng có một bóng người. Chỉ một mình anh ở đây. Tưởng thế nên anh mới tập trung nhìn giá sách mà chẳng ngó ngàng gì ở đằng trước.
Tuy nhiên, anh đã nhầm.
Còn một cô gái khác cũng đang ở trong thư viện cùng khung giờ này.
Sau khi nhìn qua hết một hàng dài kệ sách thì ngay tại khúc cua… anh phát hiện ra một cô gái với mái tóc màu xanh nhạt, một bên tóc được cột cao, đôi mắt vàng ngái ngủ, trên người là bộ đồng phục váy nữ của học viện. Hai tay ôm vài quyển sách.
“Hả?”
Đột nhiên, cô gái ấy xuất hiện như một bóng ma, tiếng động phát ra từ hư vô. Anh định né, nhưng đã quá muộn rồi.
“Ưm.”
“...!”
Như có một tia sét chạy dọc cơ thể anh.
Cô gái đang ôm sách dường như chả chú ý đến sự hiện diện của anh và vô tình va trúng.
Cô khẽ rên một tiếng. Bịch, sách rơi ngổn ngang xuống sàn.
Cả hai đều không có ý định va chạm, thế nhưng việc “tông nhau” do cố tình hay vô ý, tùy vào đó mà cách hành xử sẽ khác.
Do bị tông ngã, cô gái với cơ thể mảnh mai đó đã ngã uỵt xuống đất như một cái bong bóng bị vỡ.
“Xin lỗi! Cậu ổn chứ!?”
“...À, vâng. Tôi vẫn ổn. Xin lỗi vì đã không chú ý.”
Do vội vã, nên anh đã dùng giọng điệu suồng sã.
Cô nàng ấy nhăn mặt như đang chịu đựng nỗi đau, nhắm một bên mắt lại và cúi đầu xuống.
Mặt khác, anh cũng nghĩ rằng do mình bất cẩn nên mới không nhìn thấy cô.
“Không đúng, tôi mới là người bất cẩn. Thật sự xin l….”
Anh định xin lỗi cô nhưng lại không thể nói hết thành lời.
Anh nín thở, đập vào mắt anh là cảnh tượng chẳng thể ngờ đến.
“...”
Cô ngã dập mông xuống sàn khiến phần váy bị tốc lên. Qua lớp tất đen, anh đã nhìn thấy quần nhỏ của cô.
(Vãi đạn..)
Anh bĩnh tĩnh trở lại, vội vàng đánh mắt sang nơi khác… Thế nhưng, cô đã nhận ra khi dõi theo hướng nhìn của anh.
“À mà, cậu đừng nhân cơ hội này mà nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ như thế có được không. Dù là tai nạn nhưng tôi vẫn có thể kiện cậu đó. Beret Saintford.”
“T-thật sự xin lỗi.”
“Vâng. Lần sau cậu cứ cẩn thận hơn là được.”
Giọng nói của cô ấy vô hồn chẳng có lấy một tí ngữ điệu. Khuôn mặt thậm chí không biểu lộ cảm xúc ngay cả khi đã bị nhìn thấy quần lót. Cô gái ấy chỉ đơn giản là chỉnh lại bộ váy và nhặt những quyển sách lên. Có 4 cuốn tiểu thuyết lãng mạn đã rơi xuống sàn nhà.
“À, để tôi giúp cậu. Cơ mà cậu biết tôi hả?”
Anh hỏi, khi nhặt giúp cô hai cuốn sách mà cô vẫn chưa nhặt.
“Cảm ơn cậu. Trong trường này cậu nổi tiếng lắm đó?”
“Ahaha. Mà, đúng thật là vậy.”
Bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt ngái ngủ ấy không sao khiến anh cảm thấy áp lực. Quả nhiên tin đồn đã đến tai mọi học sinh.
“Cậu.. thật sự vẫn ổn nhỉ?”
“Vâng. Vết thương cũng khỏi đau rồi.”
Nhìn thấy cô ấy đứng dậy để chứng thực lời nói làm anh cũng đứng theo.
“Hơn cả, tôi có lời này muốn nói với cậu. Beret Saintford.”
“Sao cơ?”
Vẫn là giọng nói một màu. Khuôn mặt vô cảm. Anh chẳng thể đọc vị được gì trên khuôn mặt cô.
"Bây giờ là giờ ăn trưa. Bộ cậu không đến đó hả, rốt cuộc cậu đến đây để làm gì? Theo như tôi biết, thì cậu chưa đến thư viện bao giờ.”
“...Mà, tôi chỉ đến đây để đọc sách thôi.”
“Dù đang là giờ ăn chưa?”
“Ừm.”
Cô ấy nheo đôi mắt vàng ánh, ngờ vực trước câu trả lời của anh, Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được biểu cảm từ phía cô.
"Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu lắm. Cậu mới đến thư viện lần đầu, nếu là người thường xuyên lui đến thư viện thì may ra tôi còn tin. Ngoài ra, tôi còn nghe được mấy tin đồn không hay về cậu."
“P-phải rồi…”
"Bộ cậu đến đây vào thời điểm không ai hay biết để trút giận lên những cuốn sách hả?"
(Nghe cũng hợp lý… Cơ mà nặng lời quá.)
Dù anh không có ý định không để lộ ra chuyện mình là con trai Hầu tước khi đến thư viện này, đối với một người đang cách ly với mọi người như anh thế mà cô vẫn dám đứng ra thẳng thắng nói chuyện. Gan dạ thật.
Trong tâm khảm anh rất muốn nói chuyện với cô gái ấy. Anh muốn thêm một người nữa đối xử bình đẳng với mình.
"Theo những gì cậu hành xử, tôi không nghĩ rằng cậu là người tạo ra những tin đồn xấu đó… Nhưng nếu cậu muốn phá phách thì tôi đây sẽ đứng ra ngăn cản cậu. Sách vở là kho tàng tri thức, nó chứa đựng lịch sử, suy nghĩ và tư tưởng của thế hệ đi trước. Đó là những thứ vô cùng quý giá và cần được trân trọng."
Cô liến thoắt trong khi vẫn còn đang ôm 4 cuốn tiểu thuyết lãng mạn hư cấu có bìa đáng yêu.
Anh phì cười trước những lời nói cứng cựa trong bộ dạng dễ thương của cô.
“Tôi không đến đây để gây rối đâu. Thật đó. Tôi chỉ đến đây để đọc sách và tận hưởng thôi.”
“Nói thế thì ai nói chả được.” - Dứt lời, cô ấy tiếp tục nói - “Thế thì tôi sẽ ngồi đọc sách ở bên cạnh cậu cho đến khi cậu rời khỏi thư viện. Dù tôi không có quyền làm điều đó… nhưng vẫn được chứ? Beret Saintford.”
“Ừm. Cảm ơn nhé, nếu cậu cảm thấy tiện.”
Trông cô ấy thật sự rất thích sách.
Có lẽ ai cũng sẽ trở nên tức giận khi có một kẻ được đồn thổi là người xấu bước vào căn phòng toàn là những món đồ yêu thích của mình.
“Cậu không cần phải biết ơn đâu. Tôi mới là người nói chuyện thất lễ với cậu trước.”
"Chẳng phải cậu đã nghe người ta đồn xấu về tôi sao? Thế nên cậu nói như thế thì cũng đúng, đó là điều đương nhiên mà."
"…."
"Này?"
Cô im thin thít không nói lời nào, anh thì vẫn nghiêng đầu thắc mắc chờ câu trả lời từ cô.
“...Beret Saintford. Bộ cậu là người xấu thật hả?”
“Hả? Ahaha, cậu thậm chí còn hỏi ngay trước mặt tôi? Bộ cậu nghĩ tôi là người tốt hả.”
“Phải rồi. Trong tình huống này làm gì có ai dám bảo mình là [người xấu].”
Giọng cô ấy vẫn vô cảm như thường. Đúng thật là khó hiểu.
“Vậy thì tôi và cậu cùng nhau đọc sách. Tôi tự tin đề xuất cho cậu hai thể loại sách, là tiểu thuyết lãng mạn và triết học.”
Cô ấy nói như muốn anh đọc những quyển sách do mình giới thiệu. Tuy anh không thích triết học, nhưng với tiểu thuyết lãng mạn thì anh nghĩ mình có thể tận hưởng nó.
“Chà, vậy cậu giới thiệu cho tôi tiểu thuyết lãng mạn nhé.”
“Cậu có chắc không? Tôi nghĩ cậu có nhiều kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, nên đâm ra sẽ không thú vị lắm.”
“Ổn mà.”
“Để tôi dẫn cậu đi.”
“Cảm ơn nhé.”
Và rồi, anh đã trải qua buổi trưa cùng sự hướng dẫn của một cô gái không biết tên.
Cô ấy học sinh duy nhất coi trọng thư viện của trường.
Là con gái đến từ nhà Nam tước, tài sắc vẹn toàn, mọi người hay gọi cô là [Thiên tài mọt sách], mỗi khi rảnh cô sẽ lui tới thư viện.
Vào thời điểm mà anh gặp gỡ cô này, ở nhà ăn đã…