Bản dịch được thực hiện bởi: Hyoutei (Băng Đế)
----------------------------------------------------------
Giáo viên mang theo dụng cụ và sách giáo khoa môn số học di chuyển đến phòng học để giảng dạy tiết đầu tiên.
“Ôi, ngồi đây đi. Cậu đang tìm chỗ trống đúng chứ?”
“Ể? À...Ừm.”
Anh đang tìm chỗ trống thì bỗng nhiên được Elena ngồi một mình ở hàng ghế sau sâu tít trong lớp mời gọi.
“Trả lời gì mà trông uể oải thế. Bộ ngồi cạnh tôi vẫn không đủ thoải mái cậu à?”
“À không, tôi không có ý đó, cơ mà đúng là chuyện ngàn năm có một.”
Anh không hề ngốc.
Elena trong ký ức của Beret chẳng bao giờ nói năng kiểu này.
“À mà nè. Không phải là tôi muốn nghe chuyện cậu đột nhiên thay đổi thái độ với Shia đâu.”
“Ahaha, quả nhiên là vậy nhỉ.”
Đúng lúc anh đang lo lắng vì không biết ngồi chỗ nào thì được Elena gọi lại khiến anh rất vui. Tin vào lời nói của Elena nên anh cũng đặt mông ngồi xuống, hương thơm hoa nhài trên người cô thoang thoảng tới chỗ anh.
“À này, Elena. Tôi có chuyện muốn hỏi cô ngay bây giờ.”
“Sao cơ?”
“Bộ cô không có bạn hả?”
“Hứ!!”
Nghe anh nói, vai cô bỗng giật thót, đôi mắt tím mở căng hết cỡ.
“Dù cũng không để ý lắm… Nhưng theo những gì tôi nhớ thì cô lúc nào cũng ngồi học một mình, tới lúc bước vào lớp cũng một mình nốt.”
“~~Hở.”
Có lẽ do bị nói trúng tim đen nên Elena không thốt nên lời, chỉ rên thành tiếng. Vì quá ngượng ngùng, vẻ mặt trắng bệch của cô bỗng trở nên đỏ chóe.
“Đ-đây là những lời mà cậu muốn nói với tôi sao.”
Cô hướng khuôn mặt đỏ chóe, hậm hực về phía anh
“Tôi chỉ thắc mắc thôi. Cô được mọi người chào hỏi mỗi ngày cơ mà, với lại cũng không bị ghét như tôi nên đâm ra thắc mắc thôi.”
“C-cậu chắc không phải đang mỉa mai tôi đâu nhỉ.”
“Dĩ nhiên rồi.”
Ngay từ đầu anh đã biết Elena vô cùng nổi tiếng rồi.
Người hứa hôn nhiều vô kể, mái tóc đỏ rực rỡ cùng thân thể tuyệt mỹ là thứ khiến người đời gọi cô với cái tên mỹ miều là ‘Hồng hoa công chúa’.
“Dù sao ngay từ đầu tôi làm gì có tư cách để mỉa mai cô chứ.”
“A! Phư phư, đúng rồi đó.”
“Bộ mắc cười lắm sao.”
“Xin lỗi nhé. Do tôi cảm thấy thú vị khi lần đầu tiên nghe được những lời tự hạ thấp bản thân từ miệng cậu thôi.”
“Thế thì cảm ơn.”
Nội dung của lời khen đó không mấy gì làm cho người khác cảm tháy vui vẻ.
Anh híp nửa con mắt và bảo "Còn chuyện đó?" như muốn thúc dục cô nói tiếp. Elena chỉ biết ngao ngán thở dài rồi trưng ra bộ mặt nghiêm túc và quay trở lại cuộc trò chuyện ban nãy.
"...Mà, nói trắng ra thì tôi có một số ít người có thể gọi là bạn. Do có rất nhiều người tại học viên này sợ danh bá tước của tôi nên số lượng bạn bè chắc chỉ điếm trên một bàn tay. Nói thế thôi chứ bạn tôi cũng chỉ toàn là người bình thường.”
“Hể.”
Người bình thường tức là không phải quý tộc.
“Quý tộc chắc hiếm người ai cư xử như tôi nhỉ?”
“Đúng đấy. Mà có thể nói đơn giản là do cô không có ý định kết bạn với quý tộc hoặc là đã cố nhưng lại không thành.”
“Cậu vậy mà thông minh ghê ha.”
Elena mỉm cười, như thể xác nhận những điều anh nói là đúng.
"Cậu nói trúng phóc rồi đó. Tôi không có ý định kết bạn với quý tộc. Bọn họ đều làm trái lại với châm ngôn của học viện nên tôi cảm giác mình không hợp cạ với ai cả. Dù tôi không muốn nói điều này, nhưng cậu cũng y chang họ."
“Vậy sao? Thế cái châm ngôn đó là gì?”
“Cậu sẽ giật mình cho xem. Châm ngôn của trường chúng ta là ‘Mọi học sinh đều bình đẳng’.”
“À. Thì ra là thế.”
“... Ừ thì? Tóm lại, người từ nhà hầu tước như tôi và bá tước như cậu đều là học sinh bình thường như nhau hết nhỉ. Ý cậu là vậy đúng không?”
“Mà, nếu vậy thì tôi hiểu rồi.”
“...”
“...”
Phản ứng của anh hoàn toàn khác xa so với trí tưởng tượng của Elena khiến cô không nói nên lời.
Và rồi sự tĩnh lặng ngự trị trong vài giây.
"C-chờ đã. Chỉ thế thôi sao? Không định phàn nàn gì hả? Cậu cứ phản bác như mọi người đi."
“Không, tại sao chứ?”
“G-gì chứ… Chẳng phải nếu dân thường ăn nói như thế thì địa vị tuyệt vời của quý tộc sẽ bị đánh mất sao? Học sinh bình thường có thể gọi cậu là Beret đấy.”
“Ở học viện thôi sao? Nếu vậy thì không vấn đề gì hết.”
“C-cái g…”
“Ý tưởng đó ngay từ đầu đã rất tuyệt rồi, vị trí đó đều là của cha mẹ chúng ta chứ không phải của tôi và cậu. Người trong học viên phản bác điều đó là vì họ không muốn công nhận nó. Cậu thấy sao?”
“G-gì, gì chứ…”
Có lẽ cô muốn nói "Tại sao cậu lại đồng ý với ý tưởng của tôi chứ?", song tính khí mạnh mẽ lúc bình thường lại đột nhiên trở nên mềm mỏng và phát ra âm thanh đáng yêu như vậy khi bối rối.
(A, thì ra là vậy. Do tôi là Beret tiếng xấu đồn xa nên nói ra những lời này là điều không thể nhỉ?)
Anh định nói ra những dòng suy nghĩ ấy nhưng đến cuối cùng lại vô thức quên mất.
"C-cậu...Cậu.... Chắc vi muốn làm bạn với tôi nên mới nói dối phải không. Những lời nói dối đơn giản như vậy không lôi kéo được tôi đâu."
"K-không, không tôi chỉ nghĩ là trường học thì không nhất thiết phải phân biệt quý tộc cao thấp. Làm như thế chỉ cản trở quá trình học tập mà thôi."
.
“C-chỉ có thế thôi à.”
Elena lẩm bẩm, rưng rưng con mắt. Cô ấy sững sờ đến mức không nói nên lời.
"Không, quả nhiên là cậu đang nói dối. Bởi vì nếu không thì mâu thuẫn lắm."
“Mâu thuẫn?”
"Phải. Tại vì ở học viện cậu hay cậy vào Shia lắm. Hằng ngày đều bắt em ấy đi lấy bữa trưa cho mình.”
“À à, cái đó thì… (cái đó thì đúng)!”
Đó là ý định thoáng chốc mà anh đã nghĩ tới. Song thấy vẫn chưa đủ, nên anh đã nhanh trí, sử dụng hết công suất của não bộ để tìm ra câu trả lời hợp lý.
"Chẳng phải học viện này có rất nhiều học sinh quý tộc sao? Nên cũng có những học sinh kiêm người hầu giống như Shia, còn chưa kể đến mấy nhóm phản đối châm ngôn "Mọi học sinh đều bình đẳng" của trường nữa. Và nếu tôi để Shia tự ý hành động thì người xung quanh sẽ nghĩ gì về tôi?"
“À…”
Đúng, đó là một góc nhìn đúng đắn.
Nếu những người hầu khác đồng cảnh ngộ thấy cảnh tượng đó thì Shia có khả năng từ ghen tỵ sẽ chuyển sang căm ghét.
"Mà, kể từ hôm nay Shia có thể tự do rồi, ngay từ đầu ai cũng biết chuyện tôi đối xử tàn nhẫn với em ấy cả.. Người ta sẽ bảo qua loa rằng “tốt cho cô ấy rồi”, cộng với việc đã quen bị đối xử như vậy và tính cách ngây thơ của em ấy thì không chừng sẽ được người khác cảm thông, chẳng ai dám thù hận Shia nữa.”
(Mình vừa huyên thuyên với cái suy nghĩ tức thời mất rồi…)
Anh bất ngờ trước những điều mình nói ra, trong lòng thầm cảm ơn cái tính thông minh nhanh nhạy của Beret.
“Tính xa đến vậy ư….Cậu hiểu chuyện như thế mà lại bị tung tin đồn xấu.”
“Mấy tin đồn vô căn cứ dễ lan rộng lắm. Có lẽ vậy.”
(Sai rồi. Beret đã làm nên những chuyện quá đáng và sai trái nên mới có những tin đồn kiểu vậy)
Một cảm giác khó chịu chôn giấu trong lòng anh.
“Đúng thật… cậu cũng có ý đúng.”
"Cơ mà người khiến những tin đồn chất chồng lên nhau lại là tôi, nên có bị công kích bởi mấy việc làm khó chịu đó thì cũng đành chịu thôi."
Quả nhiên anh không thể tóm tắt lại câu chuyện và tẩy trắng chúng được. Cách duy nhất mà anh có thể làm là giải quyết từng thứ riêng lẻ.
“Cậu tin tớ không nói dối chứ?”
“Ừm. Dù có hơi khó tin.”
“Cậu trả lời mơ hồ thật.”
Tạm thời thì anh có thể an tâm vì không gặp vấn đề gì khi nói chuyện với cô bạn cùng lớp này.
"Mà, nói sao đây ta. Đúng là Elena có khác. Không cần để tâm tới ai. Giờ thì hiểu sao cậu lại có ít bạn quý tộc và làm thân được với Shia rồi."
“Tôi cũng không ngạc nhiên cho lắm. Cứ tưởng cậu sẽ cùng phe với đám học sinh trong học viện rồi sẽ nổi giận, vậy mà...”
Ngay thời khắc Elena vừa chạm vào vòng cổ vừa nói hết câu với vẻ không được bình tĩnh cho lắm thì…
“Keng, keng.”
Tiếng chuông vang lên khắp học viện, cánh cửa phòng học mở ra. Và sau đó…
“Chào các em. Giờ thì mở sách giáo khoa trang 129.”
Giáo viên ra tín hiệu, nhắc học sinh từ ngoài hành lang tiến vào lớp.
Ngay khi tiết học bắt đầu.
"Cảm ơn nhé Beret... Tôi cảm thấy có một chút thoải mái rồi."
"Ể? Là sao chứ?"
"... Cuộc nói chuyện ban nãy đó."
"À, không có chi."
Hai người thì thầm với nhau trong một thoáng chốc.