Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

chương 6: chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe)

Thân thể Vệ Lan Hương không thoải mái, hôm nay vẫn là Kỷ Thu Nguyệt bưng cơm vào phòng cho bà ăn.

Lục Cốc ngồi giữa Thẩm Nhạn và Kỷ Thu Nguyệt, tốt xấu gì cũng không cần ngồi gần Thẩm Huyền Thanh, nhưng dù là vậy, y vẫn cẩn thận như trước, ngay cả đũa cũng không dám duỗi ra ngoài.

Điểm tâm hôm nay rất phong phú, có cá có thịt, đều là nguyên liệu còn thừa khi làm tiệc cưới, không phải đồ ăn thừa của người khác.

Nhà nông không dễ dàng, bình thường làm sao có thể dễ dàng ăn nhiều thịt cá như vậy, Ngồi ăn một bữa một lần căn bản không quan tâm những thứ khác, có thể ăn bao nhiêu thì ăn, còn thừa không nhiều, cho dù có thừa, cũng bị người ta cướp lấy đổ vào trong chén đem về nhà.

Bây giờ lại là mùa hè, tuy nói sắp đến cuối mùa hè, nhưng thời tiết còn nóng, đồ ăn dễ dàng bị thiu, phải thừa lúc mà ăn, tránh đến lúc hỏng thiu lại đau lòng.

Trên bàn mỗi người đều có một chén canh gà, đối với Lục Cốc mà nói có thể nói là thụ sủng nhược kinh, trong lòng càng thêm mù mịt.

Thẩm gia mua y hẳn là để trút giận, nhưng từ tối hôm qua đến giờ, chưa từng đánh y cũng chưa từng mắng y, còn cho y cơm ăn, thậm chí hôm nay còn cho hắn một chén canh gà thơm nức mũi.

Kỷ Thu Nguyệt thấy y không dám gắp miếng đồ ăn nào, tính nàng hào sảng, nghỉ ngơi một đêm tinh thần lại trở về, mới vừa rồi còn thừa dịp Lục Cốc bưng thức ăn hỏi ý tứ của Thẩm Huyền Thanh, biết Lục Cốc chính là tân phu lang.

Tuy rằng nàng đối với người Lục gia vẫn khó có thể nhìn thẳng, nhưng vừa nghĩ Lục Cốc bị đánh thành như vậy, vết thương trên người nếu không phải tận mắt nhìn thấy cũng không thể tin được, liền mềm lòng vài phần, nhẹ nhàng nói: "Mau ăn thêm đồ ăn vào, ăn không hết hai ngày nữa sẽ hỏng, thừa dịp hiện tại còn ngon nhanh chóng ăn đi.

"

Lục Cốc lúng túng gật đầu, nhưng vẫn không dám duỗi đũa, Kỷ Thu Nguyệt thấy thế không khuyên nhiều, người nhát gan, sợ sệt thành thói không thể ngày một ngày hai mà thay đổi được, nói nhiều không chừng còn khiến Lục Cốc nghĩ nhiều.

Hai huynh đệ Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh ăn nhanh lại nhiều, dù sao cũng đều hán tử trẻ tuổi, thân thể cường tráng khẩu vị lại tốt.

"Ta đi xem đất." Thẩm Nghiêu Thanh đứng lên trước, nói với Kỷ Thu Nguyệt một tiếng liền rời khỏi bàn.

Về phần Thẩm Huyền Thanh, hắn vốn định sau khi thành thân mấy ngày đều ở nhà, chờ sau ba ngày lại mặt về mới tính tới chuyện tên vào núi săn thú, nhưng nhìn bộ dáng Lục Cốc cúi đầu không dám nói gì, hắn suy nghĩ một chút, liền đi vào hậu viện.

Trên bàn chỉ còn lại ba người bọn họ, thân thể căng thẳng của Lục Cốc mới hơi thả lỏng một chút.

"Còn có một ít như vậy, chúng ta chia nhau ăn nốt, đừng để thừa." Kỷ Thu Nguyệt đẩy chén thức ăn dịch về phía ba người bọn họ.

Thẩm Nhạn ăn no, nàng ăn ít, giờ trời nóng thức ăn không dễ lưu lại, vừa thấy Lục Cốc không động đũa, dù sao nàng cũng không ăn được nữa, liền giống như tối qua mà gắp mấy miếng cá, còn có thịt vào bát Lục Cốc.

Lục Cốc chưa ăn, chợt thấy ba con chó từ hậu viện chạy ra, ngửi thấy mùi thịt chạy thẳng đến nhà chính.

Hai con chó nhỏ da lông mượt mà, chân dài eo nhỏ, cao hơn chó bình thường, chạy nhanh hơn, răng nanh lộ ra khiến Lục Cốc nghĩ đến mấy chữ chó dữ cắn người.

Cái này còn chưa tính, theo sau chúng nó còn có một con chó lông xanh lớn, tứ chi tráng kiện mạnh mẽ, dáng người cân xứng cường tráng, nhìn qua đâu có giống chó, ngược lại giống như một con sói cao nửa người vừa chạy ra khỏi núi.

Nhưng so với hai con chó nhỏ, đôi mắt màu xám lam của chú chó lớn này hơi rũ xuống, sau khi đi vào tầm mắt liền dạo quanh từng người trong nhà chính, cho dù phát hiện Lục Cốc là người lạ, nó cũng chỉ là vây quanh ngửi nhẹ hai cái, giống như đã nhớ kỹ mùi, liền nằm sấp dưới mái hiên, bất kể là động tác hay thần thái thoạt nhìn đều vô cùng trầm ổn, ngược lại không khiến người ta sợ hãi mấy.

Tối hôm qua lúc Lục Cốc ngủ nghe thấy hậu viện có tiếng chó sủa, nhưng không nghĩ tới Thẩm gia nuôi tận ba con, còn lớn như vậy.

"Đi!" Kỷ Thu Nguyệt vung tay xua hai con chó nhỏ vây quanh Lục Cốc.

Lúc này Thẩm Huyền Thanh từ hậu viện đi ra, huýt một cái đi ra ngoài, ba con chó liền đuổi theo.

Người Thẩm gia thấy hắn không mang theo cái gì khác, liền biết không vào sâu trong núi, chỉ ở bìa rừng bắt thỏ và gà rừng.

"Ta no rồi." Thẩm Nhạn nói một câu, liền bưng chén rỗng của hai người Thẩm Huyền Thanh đi, lúc từ phòng bếp đi ra, nàng thuận tay thêm một ít củi nhỏ dưới ấm thuốc, để đun nhỏ lửa.

Nửa chén cơm tẻ, một chén canh gà thơm nồng ấm áp, Thẩm Nhạn còn gắp cho y một ít thịt và thức ăn, khiến Lục Cốc lâu không được ăn no lấp đầy bụng

Dạ dày ấm no, ngay cả tâm can phế phổi cũng nóng lên, khiến tinh thần y phấn chấn hơn chút.

Sau khi ăn xong Kỷ Thu Nguyệt bận rộn trong phòng bếp, nàng đã quen với những việc này, không để Lục Cốc nhúng tay vào, đúng lúc này thuốc cũng đã sắc xong, y cầm chén đi rót.

Thuốc nóng khó uống, đành phải để bên cạnh một lúc cho nguội.

Thẩm Nhạn dùng gậy trúc dài đuổi một đàn vịt từ hậu viện ra, thấy Lục Cốc không có việc gì làm, nàng một mình chăn vịt không ai đi cùng, liền hỏi: "Ngươi có đi không? "

Ăn cơm Thẩm gia, tiền thuốc hẳn cũng là do Thẩm gia bỏ ra, tất nhiên là phải làm việc, Lục Cốc vội vàng đi theo Thẩm Nhạn ra cửa.

"Ao nước không xa, ngay phía sau nhà." Thẩm Nhạn vừa đi vừa nói.

Thôn Thanh Khê cách núi gần, Thẩm gia lại là nhà cuối cùng trong thôn, sông Thanh Khê từ trong núi chảy ra cách nhà họ nửa dặm, hai người đi tới sau nhà liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy nước sông, còn có một cái ao nhỏ cố ý dẫn nước vào.

Sau khi đuổi vịt vào ao, Thẩm Nhạn cũng không nhàn rỗi,tìm cỏ gà thích ăn gần đó, còn có hạt cỏ, gà thích mổ, nhổ ra rồi dùng dây mây bó lai mang về, hoặc là ném thẳng vào chuồng gà, hoặc là băm nhỏ trộn cùng cám cho gà ăn, gà đáng yêu ăn vào, lớn lên cũng tốt.

Thấy lúc Lục Cốc khom lưng đứng thẳng dậy hơi loạng choạng, hẳn là vì trên đầu có vết thương, nàng chỉ vào một tảng đá trắng mình thường ngồi bên cạnh ao nói: "Ngươi ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích, cầm gậy trúc đừng để vịt theo nước bơi xuống sông là được, ta sang kia cắt cỏ.

"

Lục Cốc luống cuống ngồi xuống, y không dám lười biếng, nhưng vừa ngồi xuống trước mắt liền tối đen, đầu cũng choáng váng, chỉ đành chậm lại một lát.

Xa xa, y nghe thấy sườn núi truyền tới vài tiếng chó sủa, lập tức nhớ tới ba con chó theo Thẩm Huyền Thanh ra ngoài.

Đúng như dự đoán, thật sự là chúng nó.

Nhìn hướng sườn núi, cây cối mọc um tùm, Lục Cốc có thể nhìn thấy bóng dáng Thẩm Nhạn, hai con chó nhỏ lao từ trên sườn núi xuống, chắc Thẩm Huyền Thanh đang ở gần.

Lục Cốc không dám nhìn bên đó nữa, nhìn về phía đàn vịt bơi kiếm ăn trong ao.

Rất nhanh sau đó, Thẩm Nhạn xách bó cỏ tới, thấy vịt đều ở đây, nàng nói với Lục Cốc: "Lục Cốc ca ca, Nhị Thanh ca nói mặt trời lớn, bảo huynh trở về.

"

Lần đầu tiên bị Thẩm Nhạn gọi là ca ca, Lục Cốc coi như là phản ứng kịp thời, hơi ngượng ngùng, không nói nhiều, chỉ hỏi: "Đàn vịt thì tính sao? "

Thẩm Nhạn chỉ vào sườn núi bên kia nói: "Không phải còn có Đại Hôi sao, để nó trông là được.

"

Lục Cốc nhìn theo ngón tay nàng, quả nhiên thấy chó lớn đang đi về phía ao nước bên này.

"Đại Hôi rất thông minh, lần trước áo Đại Thanh ca rơi xuống nước, chính là nó tha về nhà." Thẩm Nhạn quen thuộc Lục Cốc hơn một chút, lời nói dần nhiều hơn, huống hồ vừa rồi nàng gặp Thẩm Huyền Thanh, nhị ca ca nói với nàng Lục Cốc là tân phu lang, thân phận tất nhiên sẽ khác, kể chuyện trong nhà cũng là điều nên làm.

Hai người bọn họ vừa vào cửa, Kỷ Thu Nguyệt nhìn thấy, nói: "Đúng lúc, thuốc có thể uống rồi.

"

Mà chờ Lục Cốc uống thuốc xong, liền bị Thẩm Nhạn kéo vào trong tân phòng.

Y biết đây là phòng của Thẩm Huyền Thanh, nhất thời luống cuống tay chân, không biết là vì sao.

"Nhị ca nói, để huynh uống thuốc rồi ngủ một lát, dù sao cũng phải dưỡng thương." Thẩm Nhạn thấy trên người y còn mặc y phục cũ nát hôm qua Đỗ Hà Hoa đưa tới, liền mở rương của hồi môn lục lọi.

Nhà nông không có nhiều của hồi môn tốt, bình thường sẽ để y phục ngày thường của song nhi vào, tốt xấu gì cũng để đầy rương.

Lúc đó Lục gia đã nói mang một cái chăn mới tới, điều này đúng thật không phải lừa gạt, nếu không rương quá nhẹ, người vận chuyển đồ của thôn Thanh Khê sẽ ồn ào.

Thẩm Nhạn chỉ tìm được hai bộ quần áo của Lục Cốc trong rương, không còn gì khác, y phục mùa đông cũng không thấy cái nào, sao có thể không biết là bị Đỗ Hà Hoa bỏ lại.

"Huynh có muốn thay không?" Nàng quay đầu hỏi Lục Cốc, thấy y gật đầu lại nói: "Vậy huynh ngủ ở đây đi, nếu không Nhị Thanh ca trở về lại mắng ta.

"

Tối hôm qua Nhị ca vào phòng, thật ra nàng có nghĩ tới Lục Cốc sẽ không dám vào theo, nhưng nàng ở chung phòng với Vệ Lan Hương, không thể gọi Lục Cốc vào cùng.

Nếu trời lạnh vẫn còn có lý do, nhưng bây giờ vẫn là mùa hè.

Hơn nữa, hôm qua nàng cũng không biết ý tứ của Thẩm Huyền Thanh, nương lại bị tức giận thành như vậy, nàng nào dám tự ý ra quyết định.

Thẩm Nhạn nói xong liền đi ra ngoài, còn đóng cửa cho y.

Lục Cốc hoảng sợ ôm y phục, không tài nào nghĩ ra nguyên nhân.

Nếu lá gan của y lớn hơn một chút, nói không chừng còn có thể đoán được một ít, nhưng y không đoán được, chỉ có thể làm theo lời Thẩm Nhạn, dù sao cũng là ý của Thẩm Huyền Thanh.

Trước khi thay y phục, y nhìn chiếc giường trải chăn đỏ, sạch sẽ chỉnh tề, y không thể làm bẩn, vì thế liền đi rửa mặt rửa tay, ngay cả chân cùng bắp chân cũng lấy tay vốc nước rửa một lần, mà nơi này lại không có khăn vải của y, chỉ đành ngồi ở trong viện phơi nắng.

May là Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh đều không có ở đây, mặt trời cũng đủ nóng, Lục Cốc nhanh phơi khô.

Đêm hôm kia, khi còn ở Lục gia, theo quy củ trước khi xuất giá, Đỗ Hà Hoa rất không tình nguyện mà cho y một nồi nước lớn, để cho hai bà tử Mãn Phúc tắm rửa cho y, cả người đều chà xát đến đỏ bừng, nhưng ít ra cũng đã sạch sẽ gọn gàng.

Cho nên khi Lục Cốc thay xong y phục sạch sẽ cẩn thận nằm ở bên giường, trong lòng không còn sợ làm bẩn chăn mới nữa.

Y nằm xuống, chỉ cảm thấy đệm giường dưới thân vô cùng mềm mại, còn có một mùi hương nhàn nhạt.

Y không biết, Thẩm gia vì cưới tân phu lang, lúc giặt chăn đệm còn đun thêm nước cỏ thơm, ngửi thấy mùi còn sạch sẽ hơn, có thể nói là tốn một phen tâm tư.

Lục Cốc đã lâu không ngủ trên một chiếc giường tốt như vậy, ở nhà họ Lục, y và Lục Văn ở chung một phòng, chỉ có một chiếc giường ván gỗ rách nát, mặc dù là như vậy, Đỗ Hà Hoa vẫn thường xuyên đuổi y tới phòng chứa củi ngủ.

Bởi vì vết thương trên đầu, thỉnh thoảng y sẽ thấy choáng váng, nhưng hồi phục rất nhanh, không để trong lòng, nhưng hiện tại vừa nằm xuống, thể xác và tinh thần đều giống như rơi vào đệm êm mềm mại, dần dần trở nên mơ màng.

Lục Cốc vốn chỉ muốn làm theo lời Thẩm Huyền Thanh, nằm đó tới khi đối phương trở về, như vậy Thẩm Nhạn sẽ không bị mắng, y không nghĩ tới mình lại ngủ, còn ngủ rất sâu, ngay cả Kỷ Thu Nguyệt đi vào đắp chăn mỏng cho y, y cũng không biết thì..

Truyện Chữ Hay