Mặc dù U Thành không phồn hoa bằng Kinh Thành nhưng sự náo nhiệt vào ngày ba mươi Tết cũng không hề kém cạnh, mới sáng sớm mà đã có tiếng pháo trúc nổ không ngừng.
Vì tìm được con gái là việc vui lớn, Lâm thị đã sớm dặn dò Liên Ba năm nay phải ăn mừng thật lớn, trước đó đã đặt một bàn tiệc rượu đắt nhất ở lầu Xuân Tín, mời Giang Tiến Tửu, Trương Khoảng và Vệ Thông cùng nhau đến hiệu sách đón năm mới.
Thân phận Phong Hầu cũng không cao, phần lớn là xuất thân dân đen thấp hèn hoặc là cô nhi mất hết cha mẹ không có nhà để về. Những ngày lễ Tết đoàn viên như đêm ba mươi, Trung thu như thế này đối với bọn họ mà nói không khác gì một ngày bình thường. Giang Tiến Tửu thậm chí cũng không mua thêm bộ đồ mới nào, Trương Khoảng và Vệ Thông cũng giống ông, mua ít quà trên phố rồi đi thẳng tới cửa.
Trong hiệu sách giăng đèn kết hoa, cảnh tượng vui vẻ, trong phòng khách bố trí ấm áp hòa thuận.
Lâm thị đã cố ý thay đồ mới, bối tử [*] màu đỏ thẫm khiến khuôn mặt tái nhợt của bà cũng có thêm khí sắc. Đây là lần đầu tiên bà gặp Giang Tiến Tửu, liên tục kính ông ba ly rượu, nhiều lần cảm ơn ông năm đó đã mua Thanh Đàn từ tay Đặng Thọt, nếu không mẹ con họ có thể mãi mãi không có ngày gặp lại.
[*] Bối tử (褙子): một loại “áo khoác” có cổ song song với các đường xẻ hai bên bắt đầu từ nách hoặc ở eo. Nó có thể được cố định ở phía trước bằng dây buộc hoặc nút kim loại. Cực kỳ linh hoạt, nó có thể dài hoặc ngắn, có tay áo hẹp hoặc rộng, và được cả nam và nữ mặc.
Lâm thị cũng chỉ lớn hơn Giang Tiến Tửu sáu tuổi mà thôi, nhưng cứ mở miệng gọi ông là ân công, khiến cho Giang Tiến Tửu có chút xấu hổ, liên tục nói không dám nhận.
Thanh Đàn không để lỡ cơ hội nói: “Mẹ ơi, sư phụ của con vẫn chưa thành thân đâu, gọi ân công sẽ khiến thầy ấy già đi đó.”
Trương Khoảng và Vệ Thông cúi đầu cười trộm. Giang Tiến Tửu ở trước mặt Lâm thị cũng không tiện trừng mắt với nàng, chỉ có thể cười lúng túng.
Lâm thị mời rượu xong thì lấy một chiếc hộp gấm ra, dâng lên bằng hai tay tặng cho Giang Tiến Tửu: “Đây là chút tâm ý của ta, xin ân công nhận lấy.”
Giang Tiến Tửu liếc nhìn cái hộp, cảm thấy trong đây chắc chắn không chỉ chứa một tờ ngân phiếu, vội vàng từ chối không nhận.
Lâm thị thành khẩn nói: “Người ngồi đây đều không phải là người ngoài, ta cũng không cần giấu giếm. Ngoại trừ kinh doanh hiệu sách, ta còn đầu tư vào mấy cửa hàng, mấy năm nay đã tích góp được chút ít tiền, dự tính ban đầu là để treo thưởng tìm kiếm Khê Khách. Bây giờ cũng đã tìm được Khê Khách rồi, số ngân lượng được chuẩn bị để tìm kiếm Khê Khách này coi như là lời cảm tạ đối với ân công.”
Giang Tiến Tửu sống chết cũng không chịu nhận, Lâm thị cảm động không thôi, giơ ngón cái lên khen: “Ân công thật không hổ là hiệp khách giang hồ, quân tử nhân nghĩa.”
Thanh Đàn buồn cười. Giang Tiến Tửu nhìn nàng, đột nhiên nhớ đến một chuyện cũ, chợt cảm thấy đứng ngồi không yên.
Cơ thể Lâm thị suy yếu không chống đỡ được quá lâu, trò chuyện với Giang Tiến Tửu một lúc, ăn ít cơm, sau đó Liên Ba đỡ bà về phòng nghỉ ngơi.
Bốn người còn lại đều có tửu lượng tốt, vừa ăn vừa nói chuyện, đã uống hết hai vò rượu.
Giang Tiến Tửu nghe thấy tiếng pháo trúc liên tục vang lên ở bên ngoài thì không khỏi thở dài: “Tóc bạc đưa già đến, ngày xanh giục tết qua [*].”
[*] Hai câu thơ trích trong bài thơ “Tuế mộ quy Nam Sơn” của tác giả Mạnh Hạo Nhiên. Câu gốc là: Bạch phát thôi niên lão, thanh dương bức tuế trừ. Bản dịch thơ từ .
Trương Khoảng lập tức nói: “Giang thủ lĩnh đang lúc tráng niên, vậy mà lại có tóc bạc!”Thanh Đàn có lòng tốt trần thuật: “Sư phụ vẫn nên nhanh chóng thành thân đi, còn kéo dài nữa thì sẽ thật sự già đi đó.”
Giang Tiến Tửu hừ nói: “Không biết lớn nhỏ, con vẫn nên quan tâm đến bản thân nhiều hơn đi.”
Rượu đã uống xong, người cũng thoải mái, mắt thấy trời không còn sớm nữa, ông mang theo Trương Khoảng và Vệ Thông cáo từ rời khỏi.
Ba người hăng hái đi đến đầu phố, Trương Khoảng lấy một cái hộp gấm ra đưa cho Giang Tiến Tửu: “Giang thủ lĩnh, A Đàn bảo ta đưa cho ngài.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Giang Tiến Tửu vừa thấy chính là quà cảm tạ mà Lâm thị muốn tặng, ông không khỏi tức giận nói: “Ta đã nói là không nhận, ngươi không nghe thấy sao?”
Trương Khoảng ngẩn ra: “Ta còn tưởng là ngài khách sáo chứ.”
Giang Tiến Tửu tức giận nói: “Hóa ra trong mắt các ngươi ta chính là người thấy tiền sáng mắt, yêu tài như mạng đúng không?”
Trương Khoảng sờ mũi, gượng cười ha ha: “Không có đâu. Giang thủ lĩnh nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên tiêu tiền thì tiêu, chắc chắn không phải người keo kiệt.”
Thanh Đàn và Liên Ba mang theo Thư Hương và Mặc Hương chơi pháo hoa ở trong sân, nghe thấy ngoài cửa có người gõ cửa thì giao pháo hoa trong tay cho Thư Hương rồi đi mở cửa chính.
Giang Tiến Tửu đứng bên ngoài, vẻ mặt không vui nói: “Thầy đã nói không nhận rồi, con tưởng thầy khách sáo hả.”
Thanh Đàn quay đầu nhìn Liên Ba trong sân rồi trở tay đóng cửa chính lại, nói với Giang Tiến Tửu: “Sư phụ, ban nãy trước mặt Vệ Thông và Xuyên ca con không tiện nói. Con muốn rời Phong Hầu, ở lại U Thành với mẹ con. Sau này không thể làm việc cho sư phụ nữa, số tiền đó coi như con hiếu kính sư phụ.”
Giang Tiến Tửu ngẩn ra trước, sau đó lập tức tự giễu nói: “Con nói cứ như là muốn dùng số tiền này để mua đứt tình cảm thầy trò chúng ta vậy.”
Thanh Đàn vội nói: “Đương nhiên là không phải! Sư phụ có ơn nặng như núi với con, đó là chuyện mà tiền có thể mua được sao? Đây là chút tâm ý của con và mẹ mà.”
“Ơn nặng như núi…” Giang Tiến Tửu thấp giọng lặp lại, xấu hổ cười: “Nói ra cũng xấu hổ, thầy thu nhận con, dạy võ cho con vốn dĩ tâm tư cũng không đơn thuần.”
Thanh Đàn có một suy nghĩ, không lên tiếng.
Giang Tiến Tửu cười khổ: “Con thông minh như vậy, chẳng lẽ không đoán được lý do thầy mua con là gì sao?”
Thanh Đàn nhẹ nhàng gật đầu: “Con biết. Vì con có kỹ năng bơi tốt nên sư phụ mua con, dạy con võ công, muốn con vào cổ mộ lấy đồ cho thầy.”
“Không sai.” Giang Tiến Tửu xấu hổ nói: “Mẹ con gọi thầy là ân công, cảm kích thầy, hơn nữa còn tặng cho thầy một phần hậu lễ như vậy, nếu như thầy nhận thì thật sự là súc vật không có mặt mũi, không có liêm sỉ.”
“Sư phụ đừng nói như vậy.” Ánh mắt Thanh Đàn thẳng thắn: “Ai cũng có lòng riêng mà. Cho dù sư phụ mua con với mục đích gì thì thầy cũng đã dạy võ cho con, nuôi dưỡng con trưởng thành, phần ân tình này đã vượt qua mục đích đó rồi.”
“Không.” Giang Tiến Tửu hơi xúc động: “A Đàn, có một chuyện thầy luôn hổ thẹn khi nói ra, đã ghim trong lòng thầy rất nhiều năm rồi.”
Thanh Đàn im lặng một lúc: “Thầy đang nói đến thi thể trẻ con trong cổ mộ đó sao?”
Giang Tiến Tửu chậm rãi gật đầu. Nàng cực kỳ thông minh, quả nhiên đã đoán được.
Đứa trẻ đã chết đó là một cơn ác mộng của ông. Con người lớn tuổi thì sẽ trở nên mềm lòng. Mỗi lần nhớ lại chuyện cũ, ông đều tràn đầy áy náy và hối hận.
Thanh Đàn thở dài, nói thật: “Có đôi khi con không nhịn được mà giận sư phụ, cũng bởi vì chuyện này luôn ghim trong lòng con.”
Nếu không phải nàng may mắn thì nàng cũng sẽ chết trong cổ mộ, trở thành một bộ xương trắng khác.
Giang Tiến Tửu say rượu nóng đầu, thầm nghĩ nếu như đã nói rõ ra, vậy thì hãy dứt khoát trút hết bí mật đã chôn trong lòng nhiều năm, nói ra để nhanh chóng cầu được an lòng đi.
“Công lực của đứa trẻ đó không đủ, không mở cửa mộ ra được nên bị vây chết ở trong đó. Thầy không hết hy vọng, sau đó đã phí hết tâm huyết tìm đến con cháu Đoàn thị của Miêu Thần Cốc, bỏ ra số tiền lớn mua một viên Thần Lực Đan, sau khi uống vào thì nội lực sẽ tăng mạnh, cưỡng ép phá vỡ cửa mộ cũng không thành vấn đề.”
Nói đến đây thì Giang Tiến Tửu dừng lại, khó khăn nuốt nước bọt, chuyện này ông đã đè nén trong lòng mấy năm, đê hèn đến mức khiến người ta khó mà mở miệng được.
“Nhưng, người uống nó sẽ chết sớm. Con cháu Đoàn thị nói người từng dùng Thần Lực Đan không có ai sống qua ba mươi sáu tuổi.”
Không sống qua ba mươi sáu tuổi ư?! Thanh Đàn kinh ngạc nhìn Giang Tiến Tửu, trong đôi mắt xinh đẹp trong trẻo phản chiếu khuôn mặt tràn đầy xấu hổ của ông.
Giang Tiến Tửu cúi đầu không dám nhìn nàng: “Mặc dù con không uống viên Thần Lực Đan đó nhưng mỗi lần nhìn thấy con, thầy đều cảm thấy hổ thẹn trong lòng.”
Một tia pháo hoa cùng với tiếng rít sắc bén xông lên trời, nổ ầm vang giữa không trung, chiếu rọi khuôn mặt có chút trắng xanh của Thanh Đàn. Nàng không ngờ rằng Giang Tiến Tửu lại làm như thế với nàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Nàng không có cách nào kiềm chế được mà nghĩ đến Phật Ly, hắn đã thay nàng uống viên Thần Lực Đan đó. Bỗng chốc, nỗi oán hận đã tích tụ trong lòng nhiều năm tiêu tan hơn một nửa, thậm chí còn sinh ra chút tiếc nuối và thương cảm. Tính ra thì hắn nhiều nhất chỉ còn mười mấy năm tuổi thọ thôi.
Nàng khàn giọng hỏi: “Sư phụ, con luôn muốn hỏi thầy, vì sao thầy nhất định phải lấy được chiếc hộp sắt đó? Mặc gia đã sớm suy thoái, thậm chí Nam Việt Vương cũng xem Triệu Tê là kẻ lừa đảo.”
Giang Tiến Tửu nhìn bầu trời đêm, thở ra một hơi thật dài mang mùi rượu.
“Người vào Phong Hầu, phần lớn xuất thân dân đen, cha thầy không biết một chữ nào, lúc làm việc cho người ta, nghe thấy trong trường tư thục đang đọc bài Thương Tiến Tửu [*], bèn đặt cho thầy cái tên Giang Tiến Tửu. Cả đời ông nghèo rớt mồng tơi, hèn mọn thấp kém, vì một miếng ăn mà có thể quỳ gối liếm giày cho người ta. Khi nhìn thấy cảnh đó, thầy đã từng thề với chính mình, không thoát khỏi thân phận dân đen, không tích góp được đủ tiền tài thì thầy tuyệt đối sẽ không thành thân sinh con. Thầy không thể để con trai thầy cũng trở thành dân đen, càng không thể sống hết một đời hèn mọn giống như chó được.”
[*] Thương Tiến Tửu (将进酒): bài thơ mời rượu của nhà thơ Lý Bạch
“Dân đen muốn trở nên nổi bật, ngoại trừ tòng quân thì chính là làm Phong Hầu. Triều đình dùng việc tiến cống để mua bình an. Thế nên, nếu muốn dựa vào quân công để xoay người thì không có khả năng lớn lắm, thầy bèn làm Phong Hầu. Thầy liều mạng hơn bất cứ Phong Hầu nào ở phủ U Châu, bởi vì thầy một lòng muốn lập công, nhận ban thưởng, thoát khỏi tiện tịch. Khi thầy vô tình thăm dò được cổ mộ của Nam Việt Vương, thầy không báo cáo với thủ lĩnh, thầy muốn tự mình lấy hộp sắt đó, lập công lớn.”
“Thầy nghi ngờ trong hộp sắt đó không chỉ có đồ của Mặc gia mà còn có ngọc tỷ truyền đời. Nghe nói vị Hoàng đế cuối cùng của tiền triều đã giao cho cự tử Mặc gia thủ thành khi thành bị phá. Triệu Tê có tiếng là người Mặc gia, rất có khả năng ngọc tỷ nằm trong tay ông ấy.”
Thanh Đàn cuối cùng cũng hiểu vì sao Giang Tiến Tửu lại cố chấp với chiếc hộp sắt Mặc gia có vẻ ngoài xấu xí đó. Nếu thật sự có ngọc tỷ, dâng lên cho thánh thượng thì đó thật sự là công lao to lớn.
Vì trong cổ mộ có thể sẽ có ngọc tỷ nên ông không tiếc đưa hai đồ đệ của mình vào đó. Thanh Đàn thương tâm cười trào phúng: “Chiếc hộp sắt đó bị con làm mất rồi, con sẽ tìm lại cho sư phụ.”
Giang Tiến Tửu lắc đầu: “A Đàn, thứ đó đối với thầy đã không còn quan trọng nữa. Thầy đã gần bốn mươi tuổi, suy nghĩ đã hoàn toàn khác với hai mươi năm trước rồi. Thầy cũng đã thoát tiện tịch, việc lập công và ban thưởng đối với thầy mà nói chỉ là thêu hoa trên gấm thôi. Bây giờ thầy chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành vào buổi tối, uống một bình rượu ngon lúc ban ngày, bên cạnh là huynh đệ và bạn bè của thầy. Khi thầy tự hỏi lương tâm thì cảm thấy nó vẫn còn đó.”
Thanh Đàn yên lặng nhìn ông. Ông không phải là người tốt, nhưng cũng không đủ xấu xa, vì lương tâm vẫn còn, thế nên ông tự thấy hổ thẹn, lòng khó an.
Giang Tiến Tửu hổ thẹn nói: “Chúng ta là thầy trò, con đã làm rất nhiều việc cho thầy, có một lần con còn suýt thì mất mạng. Thầy thật sự rất xin lỗi con. Hôm nay nói ra những lời này, không phải xin con tha thứ cho thầy, mà là để sự áy náy của thầy vơi đi một chút.”
Thanh Đàn đè nén sự căm phẫn và buồn bã trong lòng, cười chua chát: “Sư phụ, cho dù con có uống Thần Lực Đan thì con cũng sẽ không oán trách thầy. So với ở trong tay Đặng Thọt chịu ức hiếp không có sức đánh trả, lưu lạc làm đồ chơi mặc người ta chém giết thì con thà mình chết sớm để trở nên mạnh mẽ.”
Nàng cười thoải mái: “Nhân sinh khổ đoản, ai có thể biết được ngày nào là ngày cuối cùng. Nếu như tham sống sợ chết mà sống đến khi chết già, vậy thì còn không bằng sống thoải mái đến tuổi ba mươi. Chỉ dựa vào việc thầy dạy võ công cho con, cả đời con đều phải cảm ơn thầy.”
Trong lòng Giang Tiến Tửu chấn động, với sự hiểu biết nhiều năm của ông về Thanh Đàn, lời nàng vừa nói là xuất phát từ nội tâm chứ không phải dối trá, ra vẻ.
Thanh Đàn ngước cằm lên, nhìn về phía bầu trời đêm: “Con đã tìm được mẫu thân và tỷ tỷ, bất kể như thế nào, con cũng phải cảm tạ thầy. Con là người ân oán rõ ràng. Ơn chính là ơn.”