Trương Hằng không nói hai lời, khống chế linh khí đi tìm những thi thể còn lại. Chỉ một lát, hắn đã tìm ra thi thể huyết nhục mơ hồ của những tán tu kia.
Trương Hằng cố gắng chịu đựng sự buồn nôn, thu lượm lấy túi trữ vật của bọn kia. Hắn thu được tổng cộng hai mươi mấy khối tinh thạch, còn không bằng của lão đạo sĩ có khuôn mặt vàng vọt kia.
Hơi có chút thất vọng. Trương Hằng cảm giác những tên tán tu này còn nghèo nàn hơn cả bản thân mình. Nhưng suy nghĩ kỹ thì thấy điều này cũng dễ lí giải. Dù sao bọn họ cũng không có thế lực nào để dựa vào, chút tinh thạch kia cũng là do cướp bóc mà có, có lẽ trong số tán tu, bọn họ cũng đã được coi là khá giàu có rồi.
Trợn mắt há mồm nhìn Trương Hằng chiếm được hai mấy khối tinh thạch, Triệu Thụy không khỏi có chút hối hận. Những tinh thạch này vốn phải thuộc về mình rồi...
Đối với một đệ tử nội môn như hắn, hai mươi mấy khối tinh thạch cũng Không phải là một con số nhỏ. Hiện giờ, số tinh thạch trong tay Triệu Thụy cũng Chỉ có mấy chục khối mà thôi.
- Ngươi tổng cộng chiếm được bao nhiều khối tinh thạch?
Triệu Thụy không khỏi nghi vấn. Bởi vì quá trình Trương Hằng chém giết lão đạo sĩ kia hắn cũng không thấy cho nên không biết cụ thể là Trương Hằng thu hoạch được bao nhiều.
Trương Hằng vỗ vỗ tay, thuần thục đánh ra một Khu Trần Thuật đối với chính mình, cũng không hài lòng nói:
- Uhm. tổng cộng là năm mươi tám khối, còn có một kiện linh khí hạ phẩm, cũng miễn cưỡng coi là mạnh...
- Nhiều thế sao? Còn có một kiện linh khí?
Triệu Thụy hơi giật mình, trong lòng càng cảm thấy hối hận.
Trương Hằng chính khí lẫm lẫm nói:
- Số tiền tài bất chính này để cho sư huynh ta bảo quản đi. Sư đệ ngươi cũng đã giết mấy tên tà tu rồi cũng coi như là một tu sĩ tốt, trừ hại cho dân. Nói thế chắc cũng sẽ không ham hố gì số tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng này đi!
- Đúng đúng... Đường sư huynh nói rất đúng.
Triệu Thụy trả lời có chút miễn cưỡng, vẻ mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc.
Hắn đã hạ quyết tâm, nếu dụng phải tình huống loại này thì nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, quyết không thể nhưởng tên sư huynh "tham lam" này chiếm đoạt mất chiến lợi phẩm của mình,
Vô tình, nội tâm vốn lương thiện, chất phác như một tờ giấy của Triệu Thụy. dưới sự ảnh hưởng của Trương Hằng đã dần xảy ra chuyển biến, về phần sau này sẽ biến thành như thế nào thì không ai có thể biết được!
Trải qua lần "phản cướp bóc" này, Trương Hằng đã minh bạch sự chênh lệch giữa tán tu và đệ tử danh môn chính phái.
Những tán tu thì công pháp tu luyện cũng rất kém, thậm chí là công pháp không đầy đủ phương pháp tu luyện lại không có tiền bối chi bảo cho nên trên đường tu luyện cũng rất quanh co.
Bởi vì mặc dù dưới tình huống không có Linh khí thì một đệ tử có môn phái cũng vẫn dễ dàng chiến thắng một tán tu cùng giai bình thường.Đây cũng chính là Lý do khiến hai người Trương Hằng có thể thoái mái tiêu diệt toàn bộ tám tên tán tu kia. Tuy nhiên điều này cũng có một phần Nguyên nhân là do thực lực hai người vượt xa những tu sĩ cùng giai. Nếu là những đệ tử bình thường có môn phái khác, sẽ rất khó có thể làm được việc này!
Đương nhiên, cũng có Lý do là vì hai người gặp phải tán tu bình thường. Trong số tán tu cũng có một số nhân vật đặc biệt cường đại. Bọn họ đa số có điều thể ngộ, thực lực cường hẳn hơn tán tu bình thường rất nhiều.
Thông qua cuộc chiến này, Trương Hằng cũng có đánh giá Mới về thực lực của Triệu Thụy. Thực lực người này không thua kém tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn chút nào. Ngay cả pháp thuật sánh băng pháp thuật bậc ba cũng bị hắn luyện thành, thực lực quá thực rất dáng sợ.
Sau khi thu hoạch chiến lợi phẩm, hai người lại tiếp tục phi hành, tốc độ cũng nhanh hơn vài phần.
Khi đang trên đường, ánh mắt Triệu Thụy thưởng hướng về những ngọn núi xung quanh với vẻ tìm kiếm, bộ dáng rất không cam lòng, hận không thể gặp phái một đám tán tu tới cướp bóc.
Trương Hằng sao lại không hiểu được tâm tư của hắn, cười hỏi:
- Triệu sư đệ chẳng lẽ còn muốn trừ hại cho dân sao?! Cơ hội như vậy chắc chắn ngày sau sẽ có!
Triệu Thụy cười ngượng:
- Đúng thế. những tên tán tu chuyển cướp bóc kia thật dáng hận...
Đúng lúc này, phía trước lại có tới mười mấy tên tu sĩ, dưới chân bọn họ đều là linh khí, trên người lộ ra khí thế lăng lệ.
Triệu Thụy mang theo thần sắc vui mừng nói:
- Chẳng lẽ lại tới cướp nữa?!
Trương Hằng lắc đầu:
- Hẳn là không phải.
Khí thế trên mười người này, những tên tán tu lúc trước không thể sánh nổi. hơn nữa tu vi đều là ngoài Luyện Khí trung kỳ, linh khí dưới chân đều là linh khí hạ phẩm.
Ngoài ra, trung phục của những người này cũng tương tự như nhau, đều mặc một thân khinh giáp, đội hình phi hành cũng rất chỉnh tề, không chút tán loạn.
Điều khiến người ta chú ý nhát chính là thanh niên tuấn lãng mặc bạch y cầm đầu kia. Hắn có một đôi mày kiếm bắt mắt. tạo cho đối phương một cảm giác không thể coi thường. Trong ánh mắt của hắn tản mát ra một cỗ khí tức lạnh như băng.
Cả người hắn giống như một thanh bảo kiếm rời vỏ. mặc dù lẫn trong đám người cũng sẽ khiến người ta nhanh chóng chú ý tới.
Mà từ khí thế trên người thanh niên này tán phát ra, có thể thấy được tu vi của hắn đã đạt tới Luyện Khí đại viên mãn. Linh khí dưới chân hắn là thượng phẩm. bộ giáp trụ màu xanh trên người hắn tràn đầy sáng bóng, phỏng chừng là một kiện linh khí phòng ngự.
Mười mấy người là do thanh niên này cầm đầu, những tu sĩ khác đều ngoan ngoãn đứng phía sau hắn, không có chút Ý đồ vọng động nào.
Tên thanh niên bạch ý này đã sớm phát hiện ra hai người Trương Hằng, dẫn theo những tu sĩ phía sau lao tới đây.
- Đường sư huynh, bọn họ là ai?
Triệu Thụy tò mò hỏi.
- Cũng không rõ; chắc rằng có liên quan tới Độc Thiên Bảo đi!
Trương Hằng thầm đoán thân phận của những người này.
Khi thanh niên bạch y bay tới cách hai người hai mươi thước thì dừng lại. những tu sĩ phía sau hắn cũng dừng theo, ngưng mắt nhìn lại.
Ánh mắt lãnh liệt của tên thanh niên kia nhìn chằm chằm hai người Trương Hằng, chủ yếu lưu ý tới Triệu Thụy, về phần Trương Hằng, trực tiếp bị hắn xem nhẹ, bỏ qua.
- Chúng ta là vệ sĩ tuần tra của Độc Thiên Bảo. phụ trách an toàn xung quanh đây. Ánh lửa vừa lóe lên ở phía chân trời vừa rồi có phải liên quan tới các ngươi không?
Thanh niên bạch y lạnh nhạt nói. Bạn đang đọc truyện tại -
Trương Hằng hơi tiến lên mấy thước, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Hai người chúng ta đều là tu sĩ Phương Vân sơn kết bạn đi tới Độc Thiên Bảo. Trên đường chúng ta gặp phải tám tên tán tu cướp bóc. Nhưng chúng đã bị chúng ta giải quyết, về phần ánh lửa vừa rồi thì chính là pháp thuật của vị sư đệ này.
- ổ? Các ngươi đã hoàn toàn tiêu diệt La Sơn Bát Ác sao?
Thanh niên bạch y kia lộ ra vài phần ngạc nhiên, không khỏi đánh giá hai người vài lần. ánh mắt vẫn chủ yếu rơi xuống người Triệu Thụy.
Nghe giọng điệu này thì La Sơn Bát Ác cũng có chút đanh tiếng ở nơi đây.
- Pháp thuật vừa rồi là do ngươi thi triển sao?
Lúc ấv có phái có tu sĩ Trúc cơ kỳ nơi đó không?
Thanh niên bạch y này mang theo vài phần không tin.
Triệu Thụy hướng về phía thanh niên bạch ỵ hơi thi lễ:
- Tại hạ Triệu Thụy, đây là đồng môn của ta Đường sư huynh. Pháp thuật vừa rồi chính là do ta phóng ra. Đây là một bí thuật hỏa hệ mà sư tổ truyền thụ cho ta, lúc ấy cũng không có tu sĩ nào khác ở đấy.
Thanh niên bạch y kia liền ôm quyền về phía Triệu Thụy, cũng không để ý Trương Hằng ở một bên:
- Tạ hạ là Đỗ Bằng của Độc Thiên Bảo. Uy lực của pháp thuật mà đạo hữu vừa thi triển chỉ sợ cũng không yếu hơn những pháp thuật bậc ba bình thường đi!
Trên mặt Triệu Thụy hơi lộ ra vẻ vui mừng:
- Không sai. pháp thuật này chính là đơn giản hóa của pháp thuật trung cấp Hỏa Diễm Cụ Phong, uy lực đích xác không kém gì pháp thuật bậc ba! Nhớ ngày đó khi ta tu luyện pháp thuật này thì...
Trương Hằng ở bên cạnh xấu hổ. Tên Triệu Thụy này cũng quá không có tâm cơ đi! Người ta chỉ mới khen ngươi một câu mà ngươi đã đem hết gốc gác của mình đều lộ ra cho người ta xem rồi.
Tuy nhiên, tên Đỗ Bằng dường như rất có hảo cảm với Triệu Thụy. Hai người cũng cứ thế, không nhìn những người xung quanh, nói chuyện phiếm một hồi lâu.
Tới cuối cùng. Đỗ Bằng lại hơi thi lễ với Triệu Thụy:
- Hai ta trò chuyện có chút hòa hợp, sau này nếu có thời gian thì tới Độc Thiên Bảo tìm ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ tham khảo pháp thuật với nhau một chút. Ta lúc này đang đảm đương việc tuân tra, tiếp đón không được chu toàn mong huynh đệ ngươi thứ lỗi.
- Sau này ta thật sự phái tới tìm ngươi đó!
Triệu Thụy cười cười, nhìn theo bọn họ rời đi.
Đỗ Bằng mang theo đám tu sĩ phía sau nhanh chóng rời đi, từ đầu tới cuối cũng không thèm liếc mắt nhìn Trương Hằng một cái.
Triệu Thụy cười ha hả nói:
- Người này không tồi. Đường sư huynh cũng có thể kết giao một chút!
Trương Hằng trừng mắt lên, cũng không giải thích gì thêm, thản nhiên nói:
- Chúng ta nhanh lên chút, Độc Thiên Bảo cũng đã không còn xa nữa.
Trong lòng Trương Hằng cũng không có gì là bất bình, tức giận. Thế Giới này, thực lực đại biểu hết thảy.
Thực lực của Triệu Thụy không kém tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn chút nào. đương nhiên có thể hòa hợp được với đối phương. Mà ở bên ngoài, hắn cũng chỉ là một gã Luyện Khí tiền khí mà thôi, căn bản không được đối phương để ý vào mắt.
Lấy vẻ mặt lạnh lùng nhìn bầu trời màu xanh lam, trong lòng Trương Hằng lặng lẽ tự nhủ:
"Một ngày nào đó, toàn bộ Tam Tinh Vực đều sẽ vì sự tồn tại của ta mà run sợ... "