Mỹ phụ áo gấm cười lạnh lùng nói :
- Đây là ý kiến của chủ nhân ta.
Y nói xong lập tức quay sang hướng Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Ngươi cứ rời khỏi đây đi.
Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Ta đã bảo ta không đi đâu hết!
- Ngươi hết muốn sống nữa chăng?
- Thế thì chưa chắc...
Chương Vĩnh Kỳ vừa dứt lời thì lão đã gầm lên một tiếng, lao vào hướng mỹ phụ áo gấm và tấn công ra một chưởng luôn.
Đương nhiên Chương Vĩnh Kỳ không để đối phương cướp Vương Hoa đi rồi, cho nên lão đã dùng hết sức lực tấn công ra một chưởng này.
Mỹ phụ áo gấm cười lạnh lùng một tiếng, hất chưởng tới đỡ ngay.
Tức thì có một luồng kình phong đánh bạt chưởng lực của Chương Vĩnh Kỳ sang một bên, cũng đồng thời lúc này phụ nhân áo gấm xuất chưởng phản công nhanh như cắt.
Mỹ phụ áo gấm đã ra tay đánh ra một chưởng thần tốc kinh người. Chương Vĩnh Kỳ không kịp hoàn thủ gì hết, đã bị chưởng lực của đối phương đẩy lui ra sau vài bước liền.
Thình lình...
Vương Hoa gầm lớn tiếng nói :
- Hãy dừng tay lại!
Nghe tiếng hét của Vương Hoa, cả hai người song song nhảy lùi ra sau hết. Vương Hoa đã trông thấy rõ ràng công lực của Chương Vĩnh Kỳ không phải là địch thủ của mỹ phụ áo gấm, cho nên hắn mới quát bảo họ dừng tay là như thế.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Lão tiền bối, người cứ đi đi!
Chương Vĩnh Kỳ thoáng ngạc nhiên nói :
- Nhưng mà ngươi...
- Tiền bối hãy yên tâm. Tiền bối cứ trở về đi, dù sao lão cũng chẳng cứu được vãn bối.
đương nhiên đây là sự thực rồi, Vương Hoa đã nằm trong tay mỹ phụ áo gấm, làm sao Chương Vĩnh Kỳ đánh lại y mà đòi cứu hắn chứ!
Chương Vĩnh Kỳ lấy làm khó xử nói :
- Nhưng mà...
- Chớ nhưng mà làm gì nữa, lão cứ việc đi tự nhiên.
Mỹ phụ áo gấm nói :
- Làm gì các hạ này cũng rất biết điều, ngươi cứ đi đi.
Chương Vĩnh Kỳ căm phẫn đứng tại hiện trường. Phải, với võ công của lão chẳng làm sao đối địch với phụ nhân áo gấm hết. Hơn nữa Vương Hoa lại nằm trong tay của đối phương thì lão biết làm thế nào cứu được hắn?
Chương Vĩnh Kỳ nghĩ như thế, cười lạnh lùng nói :
- Ta xin hỏi ngươi một việc..
- Cứ nói.
- Quý chủ nhân có quen biết Vương Hoa chăng?
- Không quen biết.
- Thế tại sao...
- Ngươi muốn hỏi tại sao ta phải đánh cướp Vương Hoa chứ gì?
- Đúng thế.
- Đương nhiên phải có nguyên do rồi.
Chương Vĩnh Kỳ ngạc nhiên nói :
- Nguyên do thế nào?
Mỹ phụ áo gấm lạnh lùng nói :
- Ngươi không cần thiết phải thắc mắc điều này làm gì?
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Dù sao không có gió thì chẳng có sóng. Nếu không có nguyên do thì chắc chắn y không đánh cướp ta làm gì...
Mỹ phụ áo gấm gật đầu nói :
- Phải, ngươi nói rất đúng...
- Thế thì ngươi cứ việc mang ta đi đi.
Mỹ phụ áo gấm tủm tỉm cười, giơ tay phải điểm vào huyệt đạo của Vương Hoa. Hắn khẽ kêu hự một tiếng rồi bất tỉnh nhân sự luôn.
Mỹ phụ áo gấm lập tức lượn mình phóng chạy như gió.
Chương Vĩnh Kỳ đưa mắt ngớ ngẩn nhìn đối phương cướp bắt Vương Hoa chạy mất.
Chẳng biết trải qua bao lâu thời gian Vương Hoa mới thức tỉnh lại. Sau khi hắn tỉnh lại, thương thế toàn thân đã lành hẳn, đồng thời các huyệt đạo cũng được giải luôn.
Vương Hoa đảo mắt nhìn xung quanh bất giác run bắn người lên.
Thấy đây là một phòng thật hoa lệ hết sức, có một thiếu phụ tuyệt sắc đang nằm trên một chiếc giường thấp.
Phụ nhân này trạc tuổi ba mươi ngoài, sắc đẹp vô song. Quả thật y chỉ khẽ cười một cái thì người ta đã mất hồn ngay. Trông thấy y khiến người phải giật mình, trống ngực đánh thình thịch không sai. Mỹ phụ áo gấm đã đánh cướp Vương Hoa đang đứng trước giường của y.
Vương Hoa từ mặt đất ngồi dậy ngay, tia mắt vừa hoang mang vừa thắc mắc của hắn chăm chăm nhìn thẳng vào người thiếu phụ tuyệt sắc ấy, hoảng hốt chẳng nói nên lời nào hết.
Đương nhiên thiếu phụ tuyệt sắc này là Kim Cúc phu nhân rồi.
Kim Cúc phu nhân mỉm cười nói :
- Ngươi đã tỉnh lại rồi ư?
Tiếng nói trong trẻo như chuông ngân ngọc chạy nghe êm tai hết sức. Nụ cười mê hồn như ngọn lửa hồng, hình như muốn thiêu hủy cả con người Vương Hoa luôn.
Vương Hoa ngây người ngay tại chỗ.
Ngay lúc ấy...
Mỹ phụ áo gấm nói :
- Này Vương Hoa, đây là Kim Cúc phu nhân, chủ nhân của ta đây.
Kim Cúc phu nhân mỉm cười nói :
- Đúng thế, ta chính là Kim Cúc phu nhân đây.
Vương Hoa nói giọng lạnh lùng :
- Ngươi muốn làm gì ta thế?
- Ta ư?
Kim Cúc phu nhân tủm tỉm cười nói :
- Đương nhiên phải có việc gì rồi!
Nụ cười của Kim Cúc phu nhân có ý vị lả lơi và mị hồn, quả thật khiến người trông thấy phải thất điên bát đảo chứ không sai.
Vương Hoa cố hết sức trấn tĩnh tinh thần lại, nói :
- Tôn giá co việc chi chỉ giáo chăng?
Kim Cúc phu nhân đưa mắt nhìn mỹ phụ áo gấm nói :
- Ngươi lui ra ngoài cho ta!
- Vâng!
Mỹ phụ áo gấm kêu vâng một tiếng, lập tức lui khỏi phòng thất hoa lệ này ngay.
Vương Hoa trông thấy thế, mặt hơi biến sắc nói :
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì thế?
Kim Cúc phu nhân cười lả lơi nói :
- Ngươi hãy qua đây...
- Qua bên đó ư?
- Phải, qua đây ta hỏi ngươi vài việc!
- Có việc gì ngươi cứ hỏi, chẳng cần phải sang đó để làm gì?
Kim Cúc phu nhân mỉm cười nói :
- Ngươi là con trai của Vương Phong chăng?
- Đúng thế.
- Phụ thân ngươi làm việc cho Chương Vĩnh Kỳ, phải vậy chăng?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Đúng thế.
- Ngươi có biết tại sao ta bảo môn nhân ta đánh cướp ngươi mang lại đây chăng?
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Đấy là việc ta đang muốn biết.
Kim Cúc phu nhân nói :
- Thứ nhất, chốn giang hồ này đã đồn đại rằng ngươi có diện mạo anh tuấn, có thể sánh với Phan An và đẹp trai như Tống Ngọc. Ta chỉ mộ danh mà thôi...
- Ngươi...
- Ta nói lời thực đấy, thứ nhỉ, ngươi và ta có thù hằn với nhau...
Vương Hoa nghe nói thế, phải giật bắn người lên, nói :
- Ta có thù với ngươi ư?
- Đúng thế.
Vương Hoa cả kinh thất sắc nói :
- Ta có thù với ngươi ư?
- Đúng thế...
Vương Hoa cả kinh thất sắc nói :
- Ta chẳng quen biết gì với ngươi, làm gì lại có thù hằn chứ?
Kim Cúc phu nhân cười tủm tỉm nói :
- Ta chưa nói ra thì đương nhiên ngươi không hiểu rồi. Ngươi còn nhớ Huyết Thần giáo chăng?
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Nói sao? Huyết Thần giáo ư?
Kim Cúc phu nhân gật đầu nói :
- Đúng thế, Huyết Thần giáo...
- Huyết Thần giáo thì thế nào?
- Huyết Thần giáo là môn phái của ta!
Vương Hoa sực hiểu ngay, té ra Huyết Thần giáo là một môn phái thuộc hạ dưới quyền của Kim Cúc phu nhân. Nói như thế Cửu Độc Thần Quân ắt phải đào tẩi đến đây chứ không sai rồi.
Hắn nghĩ tới đây bất giác lạnh toát mồ hôi.
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói :
- Bây giờ ngươi biết rồi chứ?
- Phải, ta đã biết như thế?
- Thế thì giữa chúng ta có thù hằn rồi phải không?
Vương Hoa lạnh lùng hỏi :
- Cửu Độc Thần Quân là môn nhân của ngươi ư?
- Đúng thế. Ngươi đã giết chết hơn vài chục môn nhân của bản giáo, phải giải thích sao đây?
- Giải thích ư?
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Cửu Độc Thần Quân đã sát hại phụ mẫu ta và cả sư phụ ta nữa. Ta hận đến đỗi phải băm xác y ra thành từng mảnh vụn mới thôi. Y đã đào tẩu đến đây chăng?
- Đúng thế.
- Hãy đưa y ra đây nào.
- Để làm gì thế?
- Ta phải giết y.
Kim Cúc phu nhân cười khúc khích nói :
- Ngươi chưa có bản lãnh làm được việc này đâu, đồng thời ta không thể nào giao y cho ngươi được. ngoài ra còn một số việc ngươi chưa biết...
- Việc gì thế?
- Chính ta bảo y làm như thế!
- Nói sao?
Vương Hoa lại thất thanh kêu lên lần nữa. Chính là Kim Cúc phu nhân sai Cửu Độc Thần Quân sát hại phụ mẫu của hắn được sao? Quả thật đây là một việc không thể nào tưởng tượng được.
Vương Hoa kinh hãi hỏi :
- Chính ngươi sai y làm thế sao?
- Đúng thế.
Vương Hoa ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao thế?
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói :
- Hận!
- Nói sao? Hận ư?
- Đúng thế.
- Hận ư? Hận ai thế?
- Hận phụ thân ngươi.
Vương Hoa cả kinh thất sắc nói :
- Phụ thân ta có quan hệ gì với ngươi chăng?
- Ngươi không biết sao?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế, ta không biết gì hết.
Kim Cúc phu nhân cười khẩy nói :
- Thôi được, ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta từng yêu phụ thân ngươi, thế nhưng phụ thân ngươi lại đi cưới mẫu thân ngươi...
Vương Hoa mặt hơi biến sắc nói :
- Vì thế mà ngươi phải hại người sao?
- Đúng thế, phụ thân ngươi lừa giỡn cảm tình ta, sau đó bỏ rơi ta. Thế rồi ta hận y, ta tuyên thệ rằng ta phải báo thù này mới xong.
Sau khi ta có duyên học được võ công của một dị nhân, ta vốn muốn đi tìm kiếm y, nhưng mà ta đã không làm thế...
- Tại sao vậy?
Kim Cúc phu nhân cười nham hiểm nói :
- Ta muốn y chết một cách mù mờ, không hiểu gì hết, vì ta hận y hết sức. Một hôm ta gặp Vương Bán Tiên, y đã nói cho ta biết Chương Vĩnh Kỳ lấy được quả Thủy Tinh Cầu!
Vương Hoa căm phẫn hét lớn tiếng nói :
- Thế rồi ngươi hãm hại lão chứ gì?
- Không, ngươi lầm rồi, còn một việc ngươi chưa biết....
- Việc gì thế?
- Sau khi xa cách phụ thân ngươi, trong cơn thương tâm và căm phẫn, ta đã lấy một người. Nhưng mà ta chẳng yêu y chút nào hết, ngươi có biết người đàn ông ấy là ai chăng?
Vương Hoa ngạc nhiên hỏi :
- Ai thế?
- Chương Thiếu Đường, là đệ đệ của Chương Vĩnh Kỳ!
Vương Hoa thất thanh kêu lên hoảng hốt :
- Nói sao?
Vương Hoa đã kinh ngạc kêu lên lần nữa, quả thật đây lại là một việc ra ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Kim Cúc phu nhân cười khẩy nói :
- Thế nào? Ngươi đã bất ngờ chăng?
- Đúng thế.
- Ta chỉ mang tâm ý báo phục mà lấy Chương Thiếu Đường. Có lẽ sự báo phục này không có lợi ích gì hết. Phụ thân ngươi chẳng lo lắng quan tâm chút nào hết.
Vương Hoa sực nhớ ra một việc, lên tiếng hỏi :
- Thế rồi, ngươi phái Chương Thiếu Đường đến Thông Thiên quan để hại Chương Vĩnh Kỳ và phụ mẫu ta?
Xem tiếp hồi Lòng dạ đàn bà độc ác nhất