Thiên Y Tiêu Dao

chương 37: làm sao có thể như thế?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Làm sao có thể như thế?

Vẻ mặt đang nhe răng cười của Tôn Diệu đột nhiên trở nên cứng ngắc, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Trần Ngao, một quyền này anh ta đã dùng hết toàn bộ sức lực, vậy mà tại sao tên phế vật Trần Ngao này lại có thể phản ứng kịp.

“Mày...” Tôn Diệu vừa định rút tay ra công kích thêm lần nữa, nhưng lại phát hiện tay của giống như đang bị mắc kẹt giữa hai thanh sắt vậy, mặc kệ anh ta cố gắng dùng sức như thế nào cũng không thể rút tay về được, “Buông tay.”

“Ha ha, Tôn Diệu, trưa nay anh chưa ăn cơm à?” Trần Ngao lạnh lùng nói, khiến mặt Tôn Diệu càng thêm nóng hơn, anh ta lập tức nhảy dựng lên giống như mèo dẫm phải đuôi.

“Thằng chó, mày muốn chết!”

Tôn Diệu đã hoàn toàn nổi giận, bản thân anh ta là thiếu gia của Tôn gia, thân phận tôn quý, đã có bao giờ phải chịu qua loại tức giận như thế này, mà còn lại ở trước Tô Khuynh Thành bị tên phế vật Trần Ngao này nhục nhã nữa.

Hôm nay nhất định anh ta phải đem tên phế vật này phế đi, mối hận này mới có thể nguôi ngoai được.

Nói xong, một cánh tay khác liền vung về phía Trần Ngao... “Phanh...”

Nhưng ngay sau đó, Trần Ngao một cước đá ra, tiếp theo là một tiếng vang trầm phát ra, cả người Tôn Diệu giống như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, đập mạnh xuống đất.Một cơn đau thấu xương truyền đến khiến ngũ quan của Tôn Diệu bắt đầu vặn vẹo, trên trán anh ta từng giọt từng giợt mồ hôi lớn bằng hạt đậu thi nhau lăn xuống, lục phũ ngũ tạng sau khi hứng chịu cơn va đập liền bị nhào lộn dữ dội, giống như muốn nát ra.

“Mày.” Tôn Diệu cắn chặt hàm răng, cố chịu đau đớn, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Trần Ngao, “Mày dám đánh tao, mày...chết chắc rồi.”

“Tôi đánh anh thì như thế nào?”

Ngay sao đó, Trần Ngao trực tiếp đi đến trước mặt Tôn Diệu, lại tung ra một cước vô cùng mạnh mẽ vào người Tôn Diệu, đạp anh ta lăn trên mặt đất, lạnh lùng mở miệng, “Một đá này, là báo thù chuyện lúc trước anh vu oan hãm hại tôi.”

Nghĩ đến chuyện Tôn Diệu sử dụng thủ đoạn hèn hạ, anh liên hận không thể đem Tôn Diệu nghiền nát thành tro.

“Thằng chó, mày...” Ngũ quan Tôn Diệu vặn vẹo, ánh mắt oán độc nhìn trừng trừng vào Trần Ngao, lời còn chưa nói hết, tay anh ta đã bị Trần Ngao giẫm lên, tiếp theo là tiếng “răng rắc” vang lên, cùng lúc đó Tôn Diệu cũng đau đớn thảm thiết thét lên “A...”

“Tôn Diệu, lần này tôi tha cho anh một lần, về sau nếu như anh còn dám chọc vào tôi, thì đừng trách tôi không khách khí.” Trần Ngao lạnh lùng nói, khiến cả người Tôn Diệu run lên, đáy mắt Trần Ngao bắ n ra tia lạnh lùng, trong lòng Tôn Diệu không nhịn được mà run sợ, giống như nếu thật sự anh ta không làm theo thì Trân Ngao thật sự sẽ giết anh.

“Biến!”

Lúc này Trần Ngao mới nhấc chân lên, Tôn Diệu vừa bò vừa lăn chạy vào trong xe, oán hận nhìn chăm chằm Trần Ngao, cắn răng nghiến lợi nói, “Trần Ngao, mày chờ đó cho tao, ông đây không chơi chết mày thì không mang họ Tôn.”

Nói xong, Tôn Diệu khởi động chiếc Lamborghini nhanh chóng rời đi.

“Ha...”

Thấy Tôn Diệu nhanh chóng biến mắt, Trần Ngao đột nhiên thở hắt ra một hơi dài, mối hận luôn đè nén trong lòng anh lúc này mới được thả lỏng một chút.

Lúc trước, bởi vì bị Tôn Diệu vu oan hãm hại, anh bị tất cả mọi người khinh bỉ, mang tiếng xấu, sau khi bị đuổi khỏi trường học thì mẹ anh lại gặp chuyện, anh không còn cách nào khác phải đến công trường khiêng gạch, sự đau đớn cùng bất lực của lúc đó là chuyện người khác khó mà có thể tưởng tượng được.

Nếu không phải bản thân anh nhận được truyền thừa của Tiêu Dao Môn thì chỉ sợ người hôm nay gặp chuyện thê thảm không phải là Tôn Diệu, mà chính là bản thân anh.

“Trân Ngao, anh gặp rắc rối rồi anh biết không.”

Lúc này Tô Khuynh Thành mới kịp phản ứng lại, đè nén sự khiếp sợ trong lòng mà nói.

Trần Ngao chẳng những y thuật lợi hại, còn hiểu biết về phong thủy, thậm chí ngay cả đến đánh nhau cũng lợi hại như vậy. Tất cả những điều này đều năm ngoài sự hiểu biết của cô ấy, nhưng cho dù có như thế thì nói cho cùng Trần Ngao vẫn cũng chỉ là người bình thường, so với người có quyền có thế như Tôn Diệu thì chỉ là con kiến nhỏ bé.

Nếu như Tôn Diệu trả thù thì anh hoàn toàn không thể là đối thủ.

“Không có việc gì, tốt nhất là anh ta đừng đến tìm tôi gây phiền phức, nếu không...” Trần Ngao bình tĩnh mở miệng, trong đáy mắt lướt qua tia lạnh lẽo khiến Tô Khuynh Thành vô cớ run lên, không biết vì sao nhưng Trần Ngao lại cho cô ấy một loại cảm giác tin tưởng tuyệt đối.

“Nhân tiện, cho tôi xin lỗi chuyện vừa rồi, vừa rồi tôi không có ý mạo phạm cô.” Lúc này Trần Ngao mới nhớ đến, liền xấu hổ nhìn Tô Khuynh Thành mở miệng xin lỗi, khi anh nhìn thấy Tôn Diệu, nhất thời trong lòng anh nôn nóng, ấy thế mà đưa tay ôm lấy vai Tô Khuynh Thành.

“A2? Anh, anh... Tô Khuynh Thành cũng kịp phản ứng lại, mặt lập tức đỏ bừng, hàm răng trắng khẽ cắn môi, vô cùng đáng yêu nói, “Lần này tôi bỏ qua cho anh, nhưng nếu lần sau anh còn dám làm bừa như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí.”

Nói xong, liền tức giận đi vào nhà lớn của Tô gia. “Cô ấy thế mà...Không tức giận?” Trần Ngao gãi gãi đầu, không hiểu làm sao, lúc trước anh còn thẩm thỏm lo âu Tô Khuynh Thành sẽ tức giận, thế nhưng không nghĩ đến cô lại có thể bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy.

Lòng của phụ nữ đúng khó hiểu như mò kim dưới đáy biển, thật đúng là anh không hiểu thấu được.

Khẽ lắc lắc đầu, lúc này Trần Ngao mới ung dung chậm rãi rời khỏi.

Truyện Chữ Hay