Thế giới Thần Chi đại lục.
Điện phủ màu vàng, không có tiếng động áp lực, không khí nóng rực của nơi này ngay cả thần cũng khó thừa nhận, không khí nóng rực lưu động vặn vẹo, không gian vặn vẹo, ánh mắt quét tới nơi nào cũng đều thấy rung chuyển.
Nam nhân ngồi ở chính giữa điện phủ tại giờ khắc này đột nhiên mở mắt, ánh mắt đó như là hai mặt trời, nhất thời, không gian nóng rực lại cuồng loạn, độ ấm tăng lên điên cuồng với một tốc độ làm cho người ta sợ hãi.
Thời gian đã đến.
Đạp! Đạp! Đạp! Một tiếng bước đều đều chân từ hướng cửa điện truyền đến, từ xa tới gần, số người dám can đảm không chào hỏi minh mục trương đảm mà dám đi vào như thế trên toàn bộ Thần Chi đại lục có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Một cơn gió quỷ dị bỗng nhiên thổi tới, gần như trong nháy mắt.
Nhiệt lưu trong không gian bỗng nhiên tán đi, tiêu tán vô tung vô ảnh.
Dạ Minh ánh mắt nheo lại, chậm rãi từ trên đất đứng lên, hai căn kim thứ thật dài giao nhau ở sau lưng triển lộ ra bốn điểm kim mang nóng rực, chói mắt.
"Ngươi tới làm cái gì?" Dạ Minh mở miệng trước, hỏi người vừa đi vào.
Mặc cho ai nhìn đến nàng, đều nghĩ đến đầu tiên là bốn chữ "xinh xắn lanh lợi", đây là một cô gái dáng người thấp bé tinh tế, nhìn qua chỉ có mười ba, mười bốn tuổi, quần áo màu xám bó sát người, dáng người nho nhỏ yểu điệu.
Dung nhan mười phần tinh xảo, hàm xúc, da thịt trong suốt, giống như có thể nhìn thấu cốt cách.
Váy dài tới đầu gối, lộ ra một đôi chân nhỏ trong suốt như ngọc, xuống chút nữa là đôi tất ngắn ngủn và đôi giày nhỏ tinh xảo. Truyện Sắc Hiệp -
Diện mạo của nàng vốn nên là điềm đạm đáng yêu, nhưng trong cặp mắt khép hờ lại bắn ra mâu quang làm cho lòng người run lên, miệng nàng chu lên, trên mặt mang nét cười, nhưng nụ cười này cũng mang một vẻ ác ma thị huyết khủng bố, làm cho người ta cảm nhận được không phải nụ cười đáng yêu của nàng, mà là nụ cười âm lãnh đáng sợ.
Trong lòng nàng đang ôm một cái đồng khoan to bằng thân thể nàng, đồng khoan màu xám chiều dài lại sấp xỉ chiều cao của nàng, hai bên răng cưa màu máu rậm rạp sắp thành hàng… Đây là một cây cứ, một cây huyết cứ cực vì khủng bố, huyết sắc răng cưa tựa như vừa nhiễm máu, ánh mắt nhìn vào không rét mà run.
"Hì hì hì hì, Dạ Minh, nghe nói ngươi tới một nơi kêu là Thiên Thần đại lục, chúc ngươi may mắn".
Cô gái ngẩng đầu nhìn hắn, cười nhẹ.
Nhưng nụ cười lại làm cho Dạ Minh cảm giác toàn thân nổi lên lãnh ý nhè nhẹ.
Vô luận là thực lực, địa vị của hắn ở thần giới đều tiếp cận thần đế chi hạ tam thánh, nhưng mỗi lần đối mặt cô gái thiên sứ - Huyết Dạ này vẫn có chút run rẩy như cũ , trong tam thánh đáng sợ nhất là cô gái huyết cứ, che dấu dưới bề ngoài thuần mỹ là một tính cách còn đáng sợ hơn cả ác ma.
Huyết cứ là vũ khí duy nhất của nàng, cái chuôi huyết cứ này không biết đã xé nát bao nhiêu thân thể, đã làm nên bao nhiêu ác mộng.
Ma hoàng sa hầu Nhân Tử Sa La cũng chết dưới huyết cứ này.
Vô luận ở tại thần giới, hay Ma giới, chỉ cần nghe được tên Huyết Dạ đều phải run rẩy.
"Ngươi nói móc ta?" Dạ Minh lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách cùng nàng, thanh âm cùng sắc mặt đều lạnh xuống.
Lấy thân phận tôn quý của hắn lại muốn đi Thiên Thần đại lục, cái này với hắn mà nói không phải chuyện tốt gì, "Ai da da, Dạ Minh ngươi là ca ca tốt của ta, ta sao lại nói móc ngươi. Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, trăm ngàn lần không nên quên mang một ít đồ nhiều tốt từ nơi đó trở về, nếu ngươi không mang một ít, ta nói không chừng sẽ thực sự tức giận".
Huyết Dạ khóe miệng cong lên càng lúc càng lớn, thanh âm rõ ràng kiều ngọt nhu mì, nhưng nghe đến trong tai, lại có cảm giác lạnh như băng thấu vào xương, "Hừ!" Dạ Minh khẽ hừ một tiếng, cũng không cự tuyệt, hắn tận khả năng không vi phạm ý nguyện của cô gái này.
Bởi vì một khi nàng thực sự nóng giận, ngay cả hắn cũng phải cố kỵ.
Thùng! Thùng! Thùng!! Điện phủ đang run rẩy, rất khó tưởng tượng, cái này bất quá là một tiếng bước chân.
Mỗi một bước chân đều khiến đại điện khẽ rung lên, nếu không phải điện phủ này cũng không bình thường, có lẽ đã bị chấn động sụp đổ sau vài bước chân.
Khác hẳn so với Huyết Dạ khéo léo linh lung, lần này tiến vào là một cái thân ảnh tráng kiện cao lớn, hắn thân cao ngoài năm thước, tứ chi thô to thần kỳ, một cánh tay còn thô to hơn thân thể Huyết Dạ vài phần, thân thể lại khổng lồ, giống như một tòa núi thịt, mà đầu hắn lại đặc biệt nhỏ, không kém người thường là bao nhiêu, còn không to bằng nắm tay hắn.
Bên ngoài cơ thể lõa lồ phản xạ hào quang đen bóng, tựa như thiết chú.
Thiên Trọng, thần giới tam thánh chi nhất, được xưng nhất quyền tháp thiên, nhất cước liệt địa - Đại Lực Cuồng Thần! Thiên Trọng rốt cuộc cũng dừng lại, đại điện cũng bình tĩnh lại, thân thể to lớn của hắn đi với cái đầu nhỏ trông thật buồn cười, hắn lấy giọng vô cùng thô to nói: "Dạ Minh, thời gian đã đến, ngươi nên đi Thiên Thần đại lục đem Bạch Dực công chúa cùng Hắc Dực công chúa mang về đây, qua hôm nay, ngươi cần tiếp qua một năm tài năng để mở ra luân thiên chi tỉnh".
"Ngay cả ngươi cũng đến nói móc ta?" Dạ Minh mày lại trầm xuống.
"Không, ta chỉ tới nhắc nhở ngươi. Lục thiên chết có thể vì ngẫu nhiên, nhưng Tuyệt Thiên cũng chết, đây không phải là ngẫu nhiên nữa, Thiên Thần đại lục có lẽ không có đơn giản như chúng ta tưởng tượng, ngươi nên cẩn thận một chút đi. Hắc Dực công chúa cùng Bạch Dực công chúa quan hệ đến tương lai của thần giới ta, chiếu theo thời gian tính ra, họ cũng đã thành thục, mang Hắc Dực cùng Bạch Dực công chúa về, để thức tỉnh hai Huyền Thần ngủ say, chỉ là Sa Hầu còn có thể làm được gì" Thiên Trọng nói.
Hắn chưa cố ý lớn tiếng mà giọng đã như sư tử hống, may mà Dạ Minh cùng Huyết Dạ đứng ở bên người hắn không phải là người bình thường, nếu là một người bình thường có thể trực tiếp bị thanh âm của hắn chấn cho ngất xỉu.
"Hì hì, ui. Dạ Minh ca ca cần phải cẩn thận, vạn nhất bị đả bại, có thể sẽ không tốt lắm yêu".
Huyết Dạ ánh mắt nheo lại, vươn cái lưỡi phấn nộn liếm môi, nguyên bản động tác câu nhân này lại làm cho người ta cảm thấy giống như một con ác ma đang liếm máu trên khóe miệng.
"Hừ!!" Hừ thật mạnh. Dạ Minh không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, lập tức đi ra ngoài. Luân thiên chi tỉnh là thông đạo duy nhất từ Thần Chi đại lục tới Thiên Thần đại lục. Mà thần bình thường không thể tiến vào trong đó, chỉ có siêu thần cấp cùng nhân tài có thực lực vượt trên siêu thần mới có thể. Luân thiên chi tỉnh mỗi ba năm mở ra một lần, mà lấy thực lực thánh giai của Dạ Minh chỉ cần luân thiên chi tỉnh hơn một năm chưa mở ra, hắn có thể tùy thời mở ra. Luân thiên chi tỉnh thật ra cũng không phải một cái "tỉnh", mà là một cái "môn". Dạ Minh đặt tay lên trên cửa, hào quang màu vàng chợt lóe, cửa tức thì mở ra. "Thiên Thần đại lục…" Dạ Minh phát ra một tiếng khinh thường, im lặng đi vào trong đó, ở trong thông đạo thời không đi tới một không gian khác.
Cùng thời gian đó, thành Thiên Long xuất hiện một gương mặt xa lạ, một băng cơ ngọc nhan, một cô gái động lòng người. Nhạc Tư Kỳ.
So sánh với nửa năm trước, nàng rõ ràng gầy hơn một chút, vẻ xinh đẹp trên mặt mang chút điềm đạm đáng yêu, cô gái này bị tra tấn trong mối tình đầu suốt nửa năm, mỗi ngày cơm nước không màng, thường xuyên ngẩn người nhìn về Đông Phương xa xôi. Cha mẹ nàng đều biết nàng nghĩ đến cái gì, nhưng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Rốt cuộc, cha mẹ nàng không đủ nhẫn tâm nhìn nữ nhi ngày một tiều tụy như vậy nữa, để cho nàng theo chính tâm mình đi tìm hắn, nếu nàng thực đối với hắn khăng khăng một mực như thế, vậy vì hắn, vì chính mình mà dũng cảm một lần, đi thành Thiên Long đứng trước mặt hắn.
Vì thế, nàng một mình đến đây, này bình thường đại môn không ra nhị môn không bước đại tiểu thư thuận theo chính mình tâm, liều lĩnh đi tới nơi này… Nàng cự tuyệt không cho cha mẹ đi theo, mà nhóm người đưa nàng đến thành Thiên Long đã bị nàng đuổi về thành Thiên Phong. Kể từ đó, nàng đã ngăn cách đường lui của chính mình, bởi vì một mình nàng căn bản không có khả năng tìm được đường trở về, nàng tin tưởng khi nàng không có nhà để về, hắn sẽ giữ nàng lại…
Thành Thiên Long không ai không biết Diệp gia ở nơi nào, nàng rất nhanh tìm đến nơi đó, đứng ở trước đại môn Diệp gia, mặt nàng cười đỏ bừng, hai tay khẩn trương hầu như vò nát quần áo của mình. Nàng tin tưởng không có khả năng lại có thể làm ra hành động dũng cảm như vậy lần thứ hai, nàng thậm chí nghe được tiếng tim đập của mình, cảm giác giống như tim tùy thời đều có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mà ngay khi nàng khẩn trương không biết nên tiến vào Diệp gia như thế nào thì nhìn thấy đại môn Diệp gia bị mở ra, gã nam nhi mà nàng ngày đêm mong nhớ đang cùng một phụ nhân vinh hoa phú quý, tươi cười ấm áp, sóng vai đi ra, ánh mắt nàng trong nháy mắt như bị sương mù bao phủ.
Bỗng nhiên thấy một người ngoài ý muốn xuất hiện, Diệp Vô Thần thoáng sửng sốt một chút, tiến đến, ngắn ngủn xác nhận lại một lần, lúc này mới hỏi: "Ngươi là nữ nhi của Nhạc Hám Đông… Tư Kỳ?"
Nhạc Tư Kỳ kinh ngạc đối diện cùng hắn, trong lúc nhất thời, không nghe thấy thanh âm của hắn, thế giới trước mắt trở nên mông lung gian chỉ còn có hắn tồn tại. Nàng cảm giác mũi có chút nghẹt lại, khóe mắt tựa như có cái gì dũng mãnh tiến ra, tầm mắt, dần dần trở nên mơ hồ, càng mơ hồ.
Nàng rốt cuộc cúi thấp đầu xuống, sau đó cố lấy toàn bộ dũng khí, nhẹ nhàng nói: "Diệp công tử… Ngươi có thiếu một nha đầu giặt quần áo nấu cơm… Trải giường chiếu… không?".
Diệp Vô Thần: "…" Nhìn cô gái một mình từ ngàn dặm xa xôi tìm hắn, hắn nhất thời không biết nói gì.
Vương Văn Xu đi đến bên người Nhạc Tư Kỳ, nghi hoặc nói: "Cô gái này là…"
Diệp Vô Thần bỗng xoay người, lấy tốc độ cực nhanh vọt vào đại môn Diệp gia, biến mất trước mặt Nhạc Tư Kỳ.
Giống như trời lập tức sụp đổ, ủy khuất thật lớn, toàn bộ chua xót cùng đau lòng đều trong một khắc này nảy lên, nàng ngồi xổm trên đất, hai tay che mặt, "hu hu" Khóc lên.
"Cái này… Ài, Thần nhi đứa nhỏ này" Vương Văn Xu cẩn thận cúi xuống, đau lòng đỡ lấy bả vai cô gái, an ủi nàng, nói: "Tiểu cô nương, con tên là gì".
"Ta… Ta gọi là Tư Kỳ." Thanh âm nhu hòa cuốn hút của nàng mang theo tiếng khóc, nhẹ nhàng hô lên tên của mình. Nàng biết, đây là mẫu thân của Diệp Vô Thần.
"Tư Kỳ? Đến, trước hãy đứng lên, con nhất định là cô gái quen biết với Thần nhi ở nơi nào đó. Thần nhi đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi đào hoa một chút, một chút cũng không giống phụ thân" Vương Văn Xu cười khẽ an ủi nói, đem Nhạc Tư Kỳ đang ủy khuất nâng dậy: "Đến đây, cùng a di đến bên trong nói chuyện đi, tất cả có a di làm cho chủ cho con".
"Ừm… Cám ơn người… a di".
Diệp Vô Thần trở về trong phòng của mình, hay tay trái phải đồng thời ôm lấy Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm đang loạn nháo, sắc mặt trầm thấp của hắn rất dọa người, toàn thân không biết vì nguyên nhân gì mà kịch liệt run run , hắn quay đầu nói với Tiểu Mạt vẻ mặt đang ngốc trệ: "Nói cho cha mẹ ta biết, ta có việc mang Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm ra ngoài vài ngày… Nếu mười ngày sau ta chưa trở về… Bảo bọn họ bảo vệ tốt người nhà của ta!".
Không đợi Tiểu Mạt trả lời, Diệp Vô Thần đã mang theo Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm ly khai, biến mất trong bạch quang không biết đến nơi nào.
Tiểu Mạt hoàn toàn ngây người, sau khi Diệp Vô Thần rời đi thật lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Tinh thần trở về là lúc nàng nhanh chóng lao ra cửa phòng, người nhẹ nhàng bay lên cao, nhắm mắt lại, bằng tốc độ nhanh nhất phóng thích linh giác của mình đến lớn nhất, giây lát, toàn thân nàng run lên, hoảng sợ biến sắc, nguyên bản khuôn mặt tuyết trắng biến thành trắng bệch đến dọa người.
"Thần chi… Thánh tướng" Tiểu Mạt thân thể, toàn thân trở nên rất lạnh, rất lạnh.