Thiên Nguyệt Chi Mị

quyển 1 chương 33: gặp chuyện không may

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn Thiên Nguyệt Triệt trong phút chốc toát ra khí phách, Thiên Nguyệt Thần sửng sốt nhưng ngay sau đó lại rất nhanh trở lại, linh hồn trong thân thể nho nhỏ còn có rất nhiều thứ để mình khám phá a.

“Chuyện gì?”

… …

Nặc Kiệt theo sự phân phó của Thiên Nguyệt Thần, rất nhanh tìm đến một con hắc miêu.

“Bệ hạ, tiểu điện hạ, đây là hắc miêu.” Nặc Kiệt ôm hắc miêu đi tới trước mặt hai người.

Thiên Nguyệt Thần đem tầm mắt dời về phía Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt từ trong lòng Thiên Nguyệt Thần bước xuống, dùng ánh mắt ý bảo hắn không nên nóng lòng.

“Phụ hoàng, cần phải nhìn cẩn thận.” Đồng am tinh khiết mang theo ưu nhã đặc biệt, tự tin cao ngạo vương giả.

Thiên Nguyệt Triệt đem cái hộp nhỏ Liệt Tư Ban Lỗ dâng lên mở ra, trong hộp là khăn gấm, lấy ra khăn gấm, một tầng một tầng mở ra, bên trong là phấn vụn bạch sắc.

Tiếp theo Thiên Nguyệt Triệt lấy ra cái tẩu trong túi gấm, đem phấn vụn bạch sắc rót vào trong cái tẩu.

“Phụ hoàng có hỏa sài (diêm) không?” Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt Thần.

“Triệt nhi muốn dùng hỏa sài làm gì?” Thiên Nguyệt Thần có chút không giải thích được.

“Dùng hỏa sài (diêm) đem đốt những bạch phiến, làm một cái thí nghiệm cho phụ hoàng nhìn.” Mục mâu kim sắc lóe quang mang chói mắt, Thiên Nguyệt Triệt nở nụ cười sáng lạn mà kiêu ngạo.

“Muốn châm lửa cần gì phải dùng hỏa sài (diêm).” Thiên Nguyệt Thần trở tay nhấc lên, trong tay xuất hiện một hỏa cầu nho nhỏ, sau đó đem ngọn lửa điểm lên cái tẩu.

Cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt nổi lên nụ cười như có như không, nam nhân này đang thể hiện mình sao?

Thiên Nguyệt Triệt đem cái tẩu đặt ở cái mũi của hắc miêu.

“Tiểu điện hạ tại sao đem bạch phiến cho hắc miêu ngửi?” Nặc Kiệt mở to mắt nhìn có chút ngạc nhiên.

Vốn là hắc miêu bị Nặc Kiệt giữ trong tay đang giương cao móng vuốt, lúc cái tẩu phát ra mùi thì từ từ ngưng giãy dụa, đại khái qua nửa canh giờ sau, hắc miêu bắt đầu trở nên hữu khí vô lực.

“Tiểu điện hạ, hắc miêu thật ngoan ngoãn a, thật giống như muốn phát xuân.” Nặc Kiệt ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn hắc miêu bắt đầu kêu đứt quãng.

Thiên Nguyệt Triệt đem tầm mắt chuyển hướng Thiên Nguyệt Thần: “Phụ hoàng thấy thế nào?”

Thiên Nguyệt Thần đi qua đem tiểu đông tây ngồi trên mặt đất ôm vào trong ngực, để cho Nặc Kiệt ôm hắc miêu đi ra ngoài.

“Thí nghiệm của Triệt nhi rất thú vị.” Tiếng nói từ tính vẫn cực bình thản, nhưng mắt phượng trở nên bén nhọn.

“Ở thời không của ta, phấn vụn bạch sắc này gọi là nha phiến, mà nguyên liệu chế tạo ra nó chính là Anh Túc. Hút vào chút ít nha phiến có thể ngừng đau, nhưng loại này hút nhiều sẽ nghiện, sau đó sẽ sinh ra ảo tưởng, khiến đầu óc con người ở trong trạng thái mê mang.” Thiên Nguyệt Triệt mở miệng.

“Ý Triệt nhi nói là Liệt Tư Ban Lỗ biết hiệu dụng của nha phiến, nên cố ý biếu tặng cho ta sao?” Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt nằm xuống băng ghế.

“Ta không có nói như vậy, là phụ hoàng tự mình nói như vậy nha.” Thiên Nguyệt Triệt quơ hai cái chân nhỏ, thoải mái tựa vào trong ngực Thiên Nguyệt Thần.

“Triệt nhi cho ta xem thí nghiệm này, không phải muốn nói cho ta biết Liệt Tư Ban Lỗ hay là Anh Túc đế quốc đối với Mạn La đế quốc có hứng thú sao?” Đùa bỡn mái tóc thủy phấn của người trong ngực, Thiên Nguyệt Thần nhẹ nhàng ngửi, đây là hương vị của thiên nhiên.

“Phụ hoàng sẽ quan tâm sao?” Xoay người một cái chân đặt ở trên người Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần vươn ra tay kia bắt cái chân ngắn ngủn của Thiên Nguyệt Triệt: “Chân của Triệt nhi cùng con người của Triệt nhi khả ái như nhau a.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì lời nói đùa ác ý của Thiên Nguyệt Thần mà đỏ lên, đỉnh đầu nho nhỏ có chút thẹn thùng chuyển hướng một bên.

Nam nhân lại tiếp tục xấu xa chế trụ cái đầu của Thiên Nguyệt Triệt xoay lại: “Nguyên lai Triệt nhi cũng sẽ đỏ mặt a.” Thanh âm tà ác nhả ra bên tai Thiên Nguyệt Triệt: “Triệt nhi không cảm thấy trò chơi càng náo nhiệt mới có thể càng thêm vui vẻ sao?”

Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Thiên Nguyệt Thần gần trong gang tấc, không gian an tĩnh chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.

“Bệ hạ… Bệ hạ… .” Hết lần này tới lần khác có người không thức thời mà xông vào, Nặc Kiệt vừa nhìn thấy tình hình bên trong, ý thức được chạy ra ngoài, song mới chạy đến cửa lại lập tức chạy vào.

“Bệ hạ, xuất… Đã xảy ra chuyện, Ám Dạ chi tử xuất hiện.”

Truyện Chữ Hay