Ánh đèn ô tô chói sáng rẽ vào cổng biệt thự đã gần 11 giờ Rolls Royce phantom chầm chậm đỗ vào gara,đèn xe vụt tắt, người đàn ông rút điện thoại từ trong túi quần ấn nút gọi đi,trong bóng tối không nhìn thấy rõ cảm xúc trên mặt anh, chỉ lấp lóe đôi mắt ảm đạm dưới ánh sáng màn hình điện thoại.
"Cậu gọi giờ này lại muốn rủ tôi tới uống rượu cùng chứ gì? Nói cho cậu biết hôm nay ông đây không rảnh bồi rượu cậu đâu, tìm người khác đi..".Trác Ý Hiên giọng khàn khàn lên tiếng.
"Nghe giọng cậu đủ biết đang "vui vẻ "bên người đẹp nào rồi".
Người đàn ông trong xe giọng điệu châm chọc.
"Nghiêm Cảnh Hàn, tôi không giống như cậu có thể ăn chay nhiều năm, ông đây không phải Liễu Hạ Huệ".Trác Ý Hiên cao giọng nói.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, Nghiêm Cảnh Hàn lại chậm rãi tiếp lời:"Cậu phóng túng quá mức không sợ nhồi máu cơ tim mà chết à?".
Trác Ý Hiên bên kia tức đến học máu:
"Con mẹ nó, tôi có chết cũng là cậu làm cho tức chết,nửa đêm nửa hôm cậu không ngủ,gọi điện thoại để trù ẻo ông Cảnh Hàn cậu già rồi khó ngủ hay không thể phát tiết được nên lão hóa sớm thế hả?".
Do thanh âm phát ra hơi lớn,có vẻ như đã đánh thức người bên cạnh, đầu dây bên kia lại nghe Trác Ý Hiên nhẹ giọng "Cục cưng,ngoan..
em ngủ tiếp đi".
Lát sau, không gian bỗng trở nên yên ắng,anh ta đè thấp giọng hỏi:"Nói đi,cậu gọi tôi giờ này là có chuyện gì?".
Nghiêm Cảnh Hàn cũng không vòng vo:"Chuyện tôi nhờ cậu khôi phục lại camera ở khách sạn đến đâu rồi?".
"Tôi đang khôi phục lại dữ liệu, chắc cũng sắp xong rồi,cũng đã nhận định kẻ đứng sau là Trần Thiệu Huy,cậu gấp gáp gì chứ?"
Lấy bật lửa châm một điếu thuốc, lát sau anh trầm giọng nói:"Tôi nghi ngờ người thông đồng với Trần Thiệu Huy đêm đó là Mạc Tú Lan ".
"".
Trác Ý Hiên bên kia trợn mắt kinh ngạc:"Ý cậu là Mạc Tú Lan câu kết với Trần Thiệu Huy cố tình đẩy cậu lên đầu sóng?.....Khoan đã, thời điểm đó hai nhà họ Nghiêm và họ Mạc đang gắn kết thông gia,sao cô ấy lại làm như thế?".
"Trước đó lúc ông nội tôi về nước đã yêu cầu hủy bỏ rồi, đêm sau đó mới xảy ra chuyện".
"Nói như thế là Mạc Tú Lan vừa muốn níu kéo cậu, vừa muốn cha nuôi cô ta đạt được mục đích?".Trác Ý Hiên nghiêm túc nói ra nghi vấn trong đầu.
"Chính xác là vậy".
" Tú Lan bình thường là người thuỳ mị,nết na lại là con nhà gia giáo, thật không ngờ cô ta có thể làm ra loại chuyện đáng khinh như thế".
Trác Ý Hiên tức đến mức chửi thề, lát sau anh ta lại hỏi:"Nếu suy đoán của cậu là đúng,cậu sẽ xử lý cô ta thế nào? Dù sao phía sau cô ta còn có Mạc lão gia,cậu cũng không thể tùy tiện mà xuống tay".
Nghiêm Cảnh Hàn hơi cụp mắt không nhìn rõ biểu cảm,bàn tay anh siết chặt điện thoại, lạnh lùng đáp:"Tôi sẽ không nể tình Mạc gia mà bỏ qua cho cô ta, đây là cái giá cô ta phải trả cho hành động ngu xuẩn đó..Vì thế cái tôi cần là bằng chứng cụ thể mới nói chuyện rõ ràng được ".
"Được, tôi sẽ cố gắng nhanh nhất, có thể trong nay mai sẽ đưa tới chỗ cậu..Mà này, còn cô em họ Lạc kia cậu tính thế nào?Xé bỏ hợp đồng,xin lỗi cô ấy,bồi thường cho cô ấy một khoản, tôi nghĩ chắc sẽ ổn".Trác Ý Hiên bình tĩnh hỏi.
Anh nắm chặt điện thoại,che dấu sự áy náy trong mắt,đôi môi hơi mím lại nhàn nhạt đáp:"Chuyện này để sau rồi nói".
Hủy hợp đồng để cô đi ư?
Anh nỡ sao?
Cũng đúng thôi,dù sao trong chuyện này cô cũng là người vô can, bị liên lấy lý do gì để giữ cô ở lại chứ?
Nghĩ đến cô gái đó sẽ rời khỏi "Cảnh Viên",đáy lòng anh như có sợi dây vô hình thắt chặt, trái tim như mách bảo rằng hãy giữ chặt lấy cô.
Trác Ý Hiên nghi ngờ hỏi:"Để sau là đến khi nào? lẽ nào cậu không muốn để cô ấy đi? Cảnh Hàn, không phải...cậu có tình cảm gì với cô bé đó rồi chứ?".
Không có đáp án nào cho câu hỏi vừa quanh mọi thứ như đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại sự tĩnh lặng của màn đêm.
Không gian bên trong biệt thự đèn vẫn sáng, lướt qua bàn ăn, thức ăn chuẩn bị sẵn đã được đậy điệm kỹ càng, bên cạnh còn có thêm ly nước môi Nghiêm Cảnh Hàn khẽ cong,trong lòng thấp thoáng niềm vui khó tả.
Anh vô thức dời mắt nhìn lên lầu 1, hướng cửa phòng của Nam Mẫn, chân dài sải bước bất giác đi đến cửa phòng cô lúc nào không hay.
Cửa phòng của Nam Mẫn chỉ khép hờ, buổi tối sau khi cơm nước đã chuẩn bị xong, cô chờ mãi cũng không thấy anh về, nên đành ăn cơm trước,đợi khi nào anh về thì đi hâm nóng lại thức ăn, trong lúc chờ đợi, cô nằm trên giường xem tin nhắn không ngờ lại ngủ quên, cũng không để ý cửa phòng chưa chốt.
Nghiêm Cảnh Hàn đứng ở cửa, không biết vì sao đêm nay anh lại có nhã hứng mà đi tới lẽ hành động hàng ngày cô bước ra tươi cười chào đón khi anh tan làm về,đã thành một thói quen rồi sao?
Đêm nay khi bước vào phòng khách, không gian yên lặng,trống rỗng khiến anh cảm thấy có chút hụt hẫng, và rồi trong vô thức anh đi đến cửa phòng may là cô nhóc bên trong đã ngủ, nếu không với tình huống hiện tại anh cũng không biết giải thích như thế nào.
Đột nhiên ý thức được hành động của mình có hơi nực cười anh xoay người đang định rời đi, bên trong phòng lúc này bỗng phát ra tiếng động, bước chân ngừng lại anh nghe được tiếng thút thít, cô nhóc đó ngủ mơ sao?
Anh đưa tay luồn vào khe cửa, đẩy nhẹ ra bước vào,trong phòng đèn vẫn sáng,cô nhóc đang nằm trên giường miệng mấp máy như đang nói cái gì đó, nước mắt chảy dài xuống hai bên thái dương, cô đang khóc!
Đi tới mép giường, nhìn Nam Mẫn đang co người lại, miệng không ngừng nói mớ, nước mắt thấm đẫm xuống cúi thấp đầu, như muốn vươn tay đánh thức cô, lại như muốn vỗ lưng an ủi dù không biết cô gặp phải ác mộng gì.
" mà..."
"...".Giọng cô yếu ớt
"Nam Mẫn!".
Nghiêm Cảnh Hàn khẽ gọi cô
"Xin.....".
"..".
"Nam Mẫn,tỉnh lại đi..!".Anh lại lắc nhẹ vai cô
"..
".
Cô giật mình ngồi bật dậy,há miệng thở hôi trên trán rịn ra,sợi tóc nhuyễn mịn dính chặt vào thái dương,trong mắt chứa đầy sự sợ hãi.
"Nam Mẫn,đừng sợ, có tôi đây".Anh khẽ vỗ vai cô trấn an.
Đôi con ngươi dần trùng xuống, thần trí cũng dần ổn định lại, mơ hồ đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
"Nghiêm..
thiếu?".Nam Mẫn ngơ ngác nhìn anh.
Nghiêm Cảnh Hàn cụp mắt nhìn cô, đưa tay muốn vén sợi tóc vương trên mặt cô nhưng giữa chừng lại rút tay về.
Nam Mẫn nhận thấy tình huống này có hơi kỳ quái rồi, cô lấy tay vuốt vuốt tóc hơi mất tự nhiên nói:"Nghiêm thiếu,anh về lúc nào thế? Sao anh lại...".
Hai chữ"vào đây "cô chần chừ không dám nói.
Nghiêm Cảnh Hàn biết cô muốn hỏi vì sao anh lại có mặt ở phòng cũng không thể nói do anh đứng trước cửa phòng nên mới biết cô mơ, tìm đại lý do thích hợp,anh hắng giọng lấp liếm trả lời:
"Cô ngủ mơ khóc lóc ầm ĩ như thế tôi đâu bị điếc sao mà không nghe".
Nam Mẫn như hiểu ra khẽ gật đầu không nói nãy quả thật cô nằm mơ, lâu lắm rồi, cô lại mơ thấy hình ảnh cha mẹ bị sát anh vừa nói trong giấc mơ cô khóc lóc ầm ĩ, như vậy chẳng phải anh đã nghe hết rồi sao?
"Vừa rồi cô mơ thấy ác mộng sao?".
Thấy cô im lặng anh lại hỏi.
Nam Mẫn hoàn hồn ngẩng đầu nhìn ! cơn ác mộng đó theo cô nhiều năm giấc mơ cô lại thấy cha mẹ toàn thân đầy máu, nghĩ đến lòng lại quặn thắt,nung nấu trả thù càng thêm mãnh liệt.
Thu hồi lại cảm xúc cô rũ mắt,cắn môi khẽ gật đầu, lát sau như nhớ ra điều gì:"Để tôi đi hâm nóng thức ăn cho anh".
"Không cần, tôi ăn rồi".
Nãy giờ anh vẫn thu trọn biểu cảm của cô vào mắt, cô nhóc này thực ra cất giấu cảm xúc rất không biết cô đã mơ thấy chuyện gì nhưng anh cảm nhận được sự sợ hãi,run rẩy sau khi giật mình tỉnh lại, thái độ bình tĩnh của cô sau đó cho thấy giấc mơ này đã tái hiện nhiều lần.
Rốt cuộc cô đã trải qua những gì đến cả trong mơ cũng sợ hãi như vậy?
Suy nghĩ trở nên phức tạp,bỗng nhiên anh lại muốn đi vào trong giấc mơ của cô, muốn là người cùng cô sẻ chia vỗ về...giấc mơ ấy..