“Guh…?!”
■■■■■ nhìn vào thanh kiếm đượm máu vừa xuyên qua bụng mình. Chỉ sau khi thổ huyết, anh ấy mới nhận ra rằng mình đã bị đâm từ phía sau.
“Đừng nghĩ xấu cho bọn tao nhá ■■■■■”
Một giọng nói cợt nhả không hề có chút ăn năn, hối hận nào vang lên sau lưng anh.
“Thay vì để cả năm thằng chết thì không phải sẽ tốt hơn nếu bốn bọn tao sống sót và lấy được kho báu sao. Mày thấy thế hợp lý chứ? Lũ quái vật quanh đây rất nhạy cảm với mùi máu người nên chúng sẽ sớm tụ tập lại thôi, nhân cơ hội đó bọn tao có thể chạy thoát.”
Gemel vừa nói, vừa đá vào lưng của ■■■■■ rồi rút thanh kiếm ra.
“Làm thế này thực sự ổn chứ?”
“Hả?! Mày nói cái gì vậy, tất cả đều là lỗi của hắn ta còn gì? Cái thứ rác rưởi đấy chỉ tổ làm gánh nặng cho chúng ta mà thôi. Và đừng có ai hé nửa lời về việc này khi quay trở lại, nên nhớ, chúng ta đều là đồng phạm đấy.”
Ba người còn lại cũng chẳng cố ngăn cản hay có ý kiến gì với Gemel.
Mạo hiểm giả.
Họ là những con người kiếm sống bằng cách đi vào những nơi đầy rẫy quái vật, tiêu diệt chúng và thu thập chiến lợi phẩm.
Đây là một nhóm mạo hiểm giả của Gemel có tên là “Seventh Dice”
và ■■■■■ cũng là một thành viên của nhóm đó.
Nhưng để mà nói thì anh ta cũng chả phải mạo hiểm giả gì cho cam.
Để cho thuận tiện cho các công việc ở guild, anh đã đăng ký với tư cách là một mạo hiểm giả nhưng sự thực thì cậu là một “người quản lý” chuyên đi giải quyết công việc hành chính cho nhóm.
Họ hiện tại đang ở sâu trong núi Kuguse, nơi có một con rồng đang cư ngụ. Những con quái vật quanh đây đều mạnh đến mức vô lý. Đây là nơi có thể khiến những mạo hiểm dày dặn kinh nghiệm với sức mạnh phi thường cũng phải bỏ mạng.
“Seventh Dice” đã lén lút thâm nhập vào sâu trong ngọn núi mặc kệ lệnh cấm. Và đúng như dự đoán, họ đã bị dồn vào chân tường bởi quái vật, trong khi bọn chúng đang dần tiếp cận cả
nhóm, Gemel đã nghĩ ra “một kế hoạch đột phá” và thực hiện nó.
“À, đừng có quên thẻ mạo hiểm giả của nó nhá.”
“Ừ, suýt chút nữa thì quên.”
Sau khi được nhắc, Gemel giật lấy hành lý của ■■■■■. Hắn ta lục lọi chiếc túi và sau khi xác nhận có một tấm thẻ bạc nằm bên trong, hắn nở một nụ cười toe toét.
“Bây giờ, kể cả khi xác mày được tìm thấy thì họ sẽ nghĩ mày là một tên săn trộm đần độn lẻn vào ngọn núi cấm thôi.”
Sau đó, Gemel ghé sát vào tai ■■■■■ thì thầm, mùi hôi thối lan ra từ miệng hắn.
“Mày… Đồ kh…”
“À thì mày cũng đã là một người giúp việc không tồi, tao biết ơn điều đó. Nhưng bọn tao cảm thấy mày không còn cần thiết nữa. Thôi, ra đi mạnh giỏi nhé!”
Sau khi hắn nói xong những lời độc địa đó, hắn cùng 3 tên còn lại dần biến mất sau những hàng cây lén lút tránh né khỏi lũ quái vật.
Và đó cũng là lần cuối cùng anh ta nhìn thấy chúng.
“M-Mấy tên khốn ấy…! Đ** M**, mình không thể chết ở đây được! Mình không thể! Mình không thể chết ở một nơi như này được!”
Gya-Gya, một tiếng kêu mà chẳng biết là của chim hay của quái vật vang vọng khắp nơi.
■■■■■ nắm lấy những bụi cây nhỏ, lết mình giữa vùng núi hoang sơ, nơi chưa từng ai đặt chân đến. Dòng máu đỏ thẫm vẫn cứ chảy từ vết thương trên bụng anh, nhuộm đỏ những ngọn cỏ.
Hơi thở anh dần trở nên yếu ớt, cơ thể thì ngày càng lạnh đi. Đôi tay cũng đã mất hết sức lực, tốc độ lết của anh ngày càng chậm và giờ đây còn chẳng thể địch lại một con sên.
Nhưng dẫu vậy, anh ta vẫn tràn ngập ý chí rằng mình không thể chết…anh ta phải sống.
Mất đi cảm giác về mặt đất bên dưới,anh ấy cảm thấy cơ thể lâng lâng. Có lẽ đây là kết thúc rồi, anh ta nghĩ, có lẽ linh hồn của anh ta đã thoát ra khỏi cơ thể và bay về trời…
Tuy nhiên, mọi chuyện không thực sự như vậy.
Cơ thể của ■■■■■ đã bị một thứ gì đó to lớn mang đi…