Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

chương 16

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chu Kì Nghiêu nói được là làm được, tự mình mang Long Bạch Bạch đi rửa mặt, sau đó cho người dọn dẹp đồ đạc trên bàn, biết được Long Bạch Bạch ăn cá sợ là cũng không no, kêu Tô Toàn chuẩn bị một tô cháo trắng bưng tới, tự mình đút cho Long Bạch Bạch.

Long Bạch Bạch nhìn tô cháo nhạt nhẽo, lần đầu phát hiện mình ăn mà không vui vẻ như vậy.

Không có vị gì hết, sao mà ngon bằng thịt được.

Long Bạch Bạch không muốn ăn, nhưng trong bụng chỉ có mấy con cá cũng không có tác dụng gì, hắn tội nghiệp nhìn nhìn Chu Kì Nghiêu, ý đồ khiến người tốt đồng tình với hắn, tốt xấu gì cũng phải cho một đĩa, nếu không được nửa đĩa cũng được.

Chu Kì Nghiêu dễ dàng cầm tô cháo còn lớn hơn cái mặt của Long Bạch Bạch bằng một tay, tay kia cầm cái thìa, vững vàng đút qua: “Uống.”

Long Bạch Bạch cào giường ý đồ phản kháng, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Chu Kì Nghiêu vẫn sợ hãi, cúi đầu ăn hết một tô cháo: hắn không bao giờ muốn ăn cháo nữa.

Uống xong cháo đau khổ còn chưa chấm dứt, Long Bạch Bạch lại được đút một chén thuốc.

Chén thuốc đắng ngắt khiến cả người Long Bạch Bạch đều run lên, hạ mắt xuống cũng không đồng ý nhìn Chu Kì Nghiêu, sau khi uống xong, liền lủi vào trong chăn gấm, định phản kháng, chỉ là khi nằm vào, còn không kiên trì được bao lâu liền ngủ mất.

Chu Kì Nghiêu nghe thấy trong chăn gấm truyền tới hơi thở vững vàng, nhịn không được cười cười, thật là ngốc tử mà.

Chỉ là ngay cả hắn cũng không phát hiện khi hắn nhìn Long Bạch Bạch ánh mắt cực kỳ ôn nhu.

Tô Toàn chưa bao giờ nhìn thấy tân đế kiên nhẫn đút cho một người ăn hết một tô cháo, hắn biết hoàng thượng khẳng định là bình dấm chua, sau này nhất định phải cẩn thận, ngay cả hắn cũng không thể tùy tiện đút, đút cho Vân chủ tử chỉ có hoàng thượng mới làm, ừ, sau này nhất định phải ghi nhớ trong lòng.

Chu Kì Nghiêu chờ Long Bạch Bạch ngủ say, liền đi qua, đem chăn gấm trên đầu hắn kéo xuống, cũng không sợ bị nghẹn chết, sau khi dịch tốt góc chăn mới đi ra ngoài.

Khi cửa điện đóng lại, ánh mắt Chu Kì Nghiêu lạnh lẽo hơn, nhìn lướt qua Tô Toàn: “Theo trẫm tới đây.”

Tô Toàn lập tức đi theo tới thư phòng tạm thời ở đại điện, cung kinh hạ mắt, đi vào liền quỳ xuống: “Nô tài biết sai, thỉnh hoàng thượng trách phạt.”

Chu Kì Nghiêu lại không nhìn hắn, hắn chỉ nhấc bút viết cái gì đó, sau đó kêu Tô Toàn đi lên, đưa cho hắn: “Sau này tái phạm đừng xuất hiện trước mặt trẫm. đây là cơ hội cho ngươi, dựa theo dặn dò trên này đi làm, trong nửa tháng, trẫm muốn nhìn thấy tiến triển.”

Tô Toàn nhanh chóng trả lời, chỉ là chờ sau khi nhận lấy tớ giấy đáy mắt liền hiện lên kinh ngạc, rồi lại không dám làm trái mệnh lệnh của Chu Kì Nghiêu, lập tức đi làm.

Tờ giấy Chu Kì Nghiêu viết cho Tô Toàn rất đơn giản, chỉ có hai điều, thứ nhất chuẩn bị những thứ đêm mai muốn dùng, thứ hai là phái một người tin cậy quay về kinh một chuyến, đem một người đi.

Dặn dò xong tất cả, Chu Kì Nghiêu đứng dậy đi gặp Trác Vân Phong đang bị nhốt ở trong phòng tối.

Trác Vân Phong bị nhốt ở trong phòng tối nhưng không bị trói, ban đầu là hắn ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, nghe được thanh âm mở cửa của cung nhân, nhưng nghe thấy tiếng bước chân không đúng, quay đầu lại nhìn thấy Chu Kì Nghiêu liền sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy quỳ xuống: “Thần, kiến quá ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Chu Kì Nghiêu lướt qua hắn đi tới thủ vị, sau đó ngồi xuống cũng lười vô nghĩa với Trác Vân Phong, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Là Đổng tướng gia muốn ngươi thừa dịp trẫm đi tế tự đến lấy tính mạng của hắn sao?”

Trác Vân Phong biến sắc, hạ mắt, như là quyết định cái gì, gật đầu: “…. Phải.”

Lúc ấy tuy rằng Chu Kì Nghiêu tức giận tiểu hỗn đản ăn bậy đồ ăn của người ngoài, nhưng cũng biết bản lĩnh của Tô Toàn, nếu không thật sự an toàn cũng sẽ không cho người vào, chỉ là hắn rất hiếu kì: “hai ngày nay Đổng Tướng gia hạ hai mệnh lệnh, một lần thì ngươi không ra tay, trẫm tưởng là vì ngươi thấy có Trác Văn Hoan ở đó, lúc này ngươi cũng không ra tay, trẫm muốn biết nguyên do.” Thanh âm Chu Kì Nghiêu lạnh nhạt vô tình, chỉ là mơ hồ lộ ra một chút sát khí, chỉ cần Trác Vân Phong có nửa điểm không đúng, hắn cũng sẽ không lưu lại người này.

Trác Vân Phong cúi đầu trán đổ mồ hôi tí tách, chính là cho dù quỳ, nhưng lưng vẫn thẳng tắp như cũ: “Thần biết mình có tội, lún sâu vào vũng bùn không thể tự thoát ra, nhưng ngay cả như vậy, thần vẫn như cũ không muốn tay đầy máu tươi, mất đi một chút lương tri mà mình vẫn duy trì.”

Trác Vân Phong mơ hồ có dự cảm, có lẽ đây là một cơ hội.

Hoàng thượng không có khả năng vô duyên vô cớ hỏi như vậy, nếu hoàng thượng kiêng kị hắn, đã sớm ban chết, mà không cần ở trong này lãng phí thời gian.

Trừ phi…. Hoàng thượng có ý đồ khác.

Trác Vân Phong nắm chặt tay, trước khi hắn đến đã chuẩn bị tốt, cho dù thật sự phải chết hắn cũng không muốn giết người, nhưng nếu có cơ hội, hắn đương nhiên là muốn nắm bắt.

Chu Kì Nghiêu híp mắt nhìn nam tử cách đó không xa, cuộc đời của đối phương lúc này đang hiện lên trong đầu hắn, hắn làm hoàng đế nửa năm, luôn luôn không cần nắm người không nghe lời trong tay, dứt khoát giết là xong việc, nhưng hắn không biết người này ở trong mắt vật nhỏ là như thế nào, lần đầu tiên gặp mặt đã đưa cá cho đối phương, lần thứ hai gặp mặt thế nhưng ăn đồ đối phương đút.

Chu Kì Nghiêu biết tiểu hỗn đản giữ đồ ăn rất chặt, lúc trước chia cho hắn là vì tiểu hỗn đản biết những thứ này là hắn cho, cũng nhớ kỹ mình đã giúp hắn.

Kết quả, lại có một người, nói cho liền cho, còn cho đút ăn.

Xem ra…. Hắn cũng không phải đặc biệt như vậy.

Nghĩ vậy, đáy lòng Chu Kì Nghiêu liền có một cảm giác không thoải mái, chỉ là cảm xúc này rất nhanh bị hắn đè lại.

Nếu là dĩ vãng hắn sẽ không hề để ý, nhưng cố tình Trác Vân Phong lại là người mà tiểu hỗn đản kia muốn cứu, ban đầu Chu Kì Nghiêu có thể gạt Long Bạch Bạch xử lý, nhưng cũng không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy nếu để vật nhỏ vô lương tâm kia biết được, sợ là sẽ ầm ĩ.

Chu Kì Nghiêu xoa xoa lông mày, chẳng qua chỉ là một mạng người, thả cũng không sao cả.

Hắn liền giãn mày ra, từ từ mở miệng: “Nếu trẫm muốn ngươi đi giết người thì sao?”

Trác Vân Phong sửng sốt, mạnh mẽ nâng mắt, khó có thể tin nhìn Chu Kì Nghiêu: “Hoàng thượng…..”

Ánh mắt sắc bén của Chu Kì Nghiêu lạnh lùng nhìn qua: “Nếu trẫm nói, chỉ cần ngươi vì trẫm mà giết người, trẫm sẽ tha cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”

Hai tay Trác Vân Phong đặt trên đầu gối nhanh chóng nắm chặt, cắn răng, đáy mắt mang sóng to gió lớn, ban đầu hắn nghĩ, nghĩ tân đế không giống như vậy, không nghĩ tới tất cả đế vương đều giống như nhau, đều giống như Đổng Tướng gia căn bản không để mạng người vào trong mắt, mạng người là chuyện vặt.

Trác Vân Phong hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu: “Hoàng thượng thứ thần không thể đồng ý. Thần khi còn bé tuy rằng cùng ông ngoại ở nông thôn, tuy rằng ông ngoại chỉ là một tiên sinh dạy học, lại dạy thần lễ nghĩa liêm sỉ. sau đó thần không thể không trở về trong kinh, nhưng cũng không thể khiến cho ông ngoại ở trong lòng đất phải thương tâm, cảm thấy hắn nuôi ra một kẻ giết người. thần…. nguyện ý chịu chết.”

Trác Vân Phong dứt lời, không hề nói gì thêm.

Mặt Chu Kì Nghiêu không hề thay đổi nhìn hắn, cũng không tức giận, sau một lúc lâu, mới từ từ nói: “ngươi qua cửa.”

Trác Vân Phong còn tưởng mình nghe lầm, mở mắt nhìn qua.

Chu Kì Nghiêu cũng không hề nhìn hắn, đứng dậy: “Trẫm đã cho người về kinh cứu mẹ ngươi ra, nửa tháng tiếp theo ngươi không cần trở về. chỉ là nửa tháng sau, trẫm sẽ tuyên bố ngươi ‘bệnh nặng không khỏi mà chết’, sau đó sẽ đưa nương ngươi và ngươi rời khỏi kinh thành đi biên cảnh, sau đó sẽ có người tiếp ứng đưa ngươi vào trong quân doanh. Trẫm cứu ngươi cũng không phải là cứu không, tiếp theo trẫm cần người thay trẫm ‘giết’ người. chỉ là giết…. là kẻ thù.”

Ban đầu Trác Vân Phong không hiểu cho lắm, chờ nghe xong Chu Kì Nghiêu nói, lúc sau khó có thể tin mở to mắt, “Hoàng thượng?”

Hoàng thượng nói có phải thật không?

Hắn thật sự cứu nương mình? Không chỉ có thể đưa hắn ra kinh thành còn cho hắn tiến vào quân doanh?

Chu Kì Nghiêu lại không trả lời hắn, mà trực tiếp đi ra khỏi phòng tối.

Trác Vân Phong nhìn cửa điện đã đóng, rốt cục khắc chế không được mà hạ mắt, ánh mắt phiếm hồng toàn là cảm kích, hắn nắm chặt tay, hướng tới nơi Chu Kì Nghiêu rời đi mà hành lễ, không tiếng động nói: thần…. nhất định không phụ nhờ vả.

Chu Kì Nghiêu rời đi phòng tối liền đi trở về, lại nhìn Long Bạch Bạch một lần, sờ sờ trán đối phương, cơn sốt đã giảm.

Xem ra hắn bệnh cũng nhanh đi cũng nhanh.

Long Bạch Bạch vốn ngủ không thoải mái, chắc là ngửi được hơi thở quen thuộc, vô ý thức cọ cọ vào lòng bàn tay của Chu Kì Nghiêu, còn vươn cánh tay từ trong chăn ra trực tiếp ôm lấy.

Lúc trước Chu Kì Nghiêu đã có kinh nghiệm, bị tiểu hỗn đản này ôm lấy, sống chết cũng không buông ra, sau đó hắn còn biết làm sao bây giờ.

Trước khi Long Bạch Bạch ôm lấy Chu Kì Nghiêu, trực tiếp kéo chăn lên, đem Long Bạch Bạch bao thật kín kẽ, chỉ lộ ra cái đầu, bị khóa ở bên trong chắc là không ôm được thứ muốn ôm, ở bên trong liền xoay tới xoay lui, bị Chu Kì Nghiêu đè lại mới thành thật.

Chắc là Long Bạch Bạch trong lúc ngủ mơ biết được mình không ôm được, lúc này mới bĩu môi uất ức một lần nữa ngủ say.

Chu Kì Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới buông tay.

Sửa sang lại long bào một phen, khi xoay người, liền nhìn thấy Tô Toàn không xa thu hết toàn bộ một màn vừa rồi không nhịn được ý cười nơi khóe miệng, híp mắt: “Hửm?”

Tô Toàn nhanh chóng cúi đầu càng thấp: “Nô tài không nhìn thấy gì cả!”

Chu Kì Nghiêu: không bằng ngươi đừng nói gì.

Thế nhưng Chu Kì Nghiêu nghĩ hắn cũng không dám cười, lập tức mang theo Tô Toàn rời khỏi, cũng quyết định trước khi tên ngốc này tỉnh lại sẽ không tới nhìn hắn nữa.

Lúc bầu trời tối đen người Tô Toàn phái đi cũng đã trở lại, Tô Toàn qua bẩm báo: “Hoàng thượng, nương của Phong chủ tử đã được tráo đổi, tuy rằng Trác thượng thư không thường xuyên cho người qua, nhưng sợ là lừa không được bao lâu.”

“Ừ, trẫm biết, ngươi chỉ cần kêu người giả dạng kiên trì trong nửa tháng là được.” nửa tháng sau, hắn sẽ đưa người ra khỏi kinh, đến lúc đó Đổng Tướng gia có phát hiện cũng không kịp rồi.

Tô Toàn vội vàng đáp lời: “Vâng.”

Chu Kì Nghiêu hạ mắt lật xem một quyển sách, không để ý tiếp tục hỏi: “Bên Đổng tướng gia có động tĩnh gì không?”

Tô Toàn: “sau khi hoàng thượng giam Phong chủ tử lại, bên Đổng Tướng gia nghĩ hoàng thượng đã nhận ra cái gì, sợ là hai ngày nay cũng không làm ra hành động gì. Chỉ là đêm mai…. Muốn nô tài….”

Chu Kì Nghiêu lắc đầu: “không cần.” dừng một chút, động tác lật sách cũng dừng lại, nhìn Tô Toàn, “Đêm mai phải cho người bảo vệ tốt ngốc tử kia, không được để hắn tới gần tẩm điện của trẫm, cho dù kẻ nào cũng không được tới gần.”

Đêm mai chính là đêm trăng tròn, sau vài năm hắn khôi phục, cũng không biết có phải trong thân thể có long châu nhưng hắn là người phàm nên không thể thích ứng, mỗi đêm trăng tròn hắn sẽ mất đi lý trí.

Hắn một mực cố gắng khống chế long châu mỗi lần long châu dị động, nửa năm qua cũng hơi có hiệu quả.

Không giống như lúc trước khi còn ở ngoài cung có thể phát điên, nửa năm qua hắn có thể thuận lợi vượt qua, đêm mai hẳn là không có vấn đề gì.

Thế nhưng vì ngừa vạn nhất, Chu Kì Nghiêu vẫn cho người chuẩn bị đồ vật, hơn nữa hắn bắt Trác Văn Phong cũng khiến cho Đổng tướng gia kinh sợ, ít nhất hai ngày nay đối phương cũng không dám làm gì.

Tô Toàn cũng không biết tâm tư của Chu Kì Nghiêu, thế nhưng hắn cũng biết nửa năm qua mỗi đêm trăng tròn hoàng thượng sẽ ở một mình, điều này đã thành thói quen.

Giống như hoàng thượng từng tháng cho dù không thích nhưng vẫn đi lãnh cung, cũng từng tháng sẽ đi lãnh cung nhìn vị kia, Tô Toàn cũng không nghĩ nhiều.

Long Bạch Bạch bởi vì bị bệnh, hơn nữa bị Chu Kì Nghiêu nhìn chằm chằm nên liền uống hết hai chén cháo, uống đến mức vẻ mặt hắn xanh xao.

Cố tình chắc là muốn Long Bạch Bạch tín phục, bữa tối đêm đó và ngày tiếp theo cũng cùng uống cháo trắng với Long Bạch Bạch, Long Bạch Bạch cho dù thèm thịt cũng không dám ăn, cắn răng nghĩ, hắn rất nhanh sẽ tốt, chờ tốt lên, hắn nhất định phải…..

Kết quả không đợi hắn kiên trì, hắn phát hiện buổi tối người tốt không đến chỗ hắn, chỉ có Tô Toàn tới đây, bưng một tô cháo cùng với mấy món ăn nhẹ cùng với một chén thuốc.

Long Bạch Bạch không nhìn tô cháo trắng kia và vài món ăn nhẹ, lại nhìn Tô Toàn, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú phía sau Tô Toàn.

Tô Toàn đoán được tâm tư của Long Bạch Bạch, kiên nhẫn nói: “Vân chủ tử tìm hoàng thượng sao? Đêm nay hoàng thượng có việc sẽ không tới đây cùng Vân chủ tử, để nô tài tới đây nói cho ngài biết, chờ sáng sớm ngày mai hoàng thượng sẽ tới đây với Vân chủ tử.” Tô Toàn sợ Long Bạch Bạch nghĩ nhiều, cố gắng nhắn nhủ rõ ràng.

Long Bạch Bạch nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tô Toàn, đôi mắt màu đen của hắn khiến Tô Toàn chột dạ, hắn cũng không thể nói hoàng thượng cứ mỗi đêm trăng tròn không muốn người khác quấy rầy được? ngay cả người hầu hạ bên cạnh như nô tài cũng không thể.

Nhưng hắn chột dạ bị Long Bạch Bạch nhìn ra, hắn híp mắt kéo dài tiếng nói: “Đúng…. Thôi?”

Chỉ là ánh mắt màu đen vòng vo chuyển, người tốt không phải trốn mình đi ăn thịt đấy chứ?

Long Bạch Bạch nhìn cháo trắng, lại nhìn Tô Toàn, cắn góc chăn: quá đáng, một người ăn mảnh, hắn cũng muốn ăn!

Kết tiếp, Tô Toàn nhìn Long Bạch Bạch thành thật uống hết một hơi liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ là hắn không biết Long Bạch Bạch tính toàn uống trước một chút cháo khai vị, để buổi tối chuồn êm ra đi bắt Chu Kì Nghiêu đi ăn mảnh.

Truyện Chữ Hay