Thất Giới Truyền Thuyết

chương 36: trận chiến quan trọng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau bữa cơm trưa, Huyền Ngọc chân nhân từ tốn nói lại với các đệ tử về bảng đấu, rồi nhìn mọi người với thái độ lo lắng, khó xử. Nhưng người vô cùng ngạc nhiên khi thấy bốn đệ tử có vẻ đã biết rõ tình hình, bình thản một cách kỳ lạ. Nhìn sang Tử Dương và Tịnh Nguyệt, cả hai cũng ngớ người không hiểu tại sao, Huyền Ngọc chân nhân đành hỏi "Tình hình thi đấu của ngày hôm nay hình như các đệ tử đều nắm rõ thì phải?".

Lý Hoành Phi gật đầu bẩm: "Đúng vậy, sáng nay Bản Nhất, Vô Vong cùng Tất Thiên đều có đến đây. Họ đã cho biết bảng danh sách của các đệ tử. Do đó mọi người đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, bất luận thắng thua, chỉ cần có thể rút được bài học từ những trận tỉ võ thì đã không uổng chuyến đi này, không phải sao sư bá?".

Bavị sư phụ nghe thế đều cảm thấy bất ngờ, dường như không ai có thể nghĩ rằng những lời này lại được nói ra bởi Hoành Phi - một đệ tử vốn trầm mặc ít nói. Cả ba đệ tử đều rất bình tĩnh, Huyền Ngọc chân nhân thở phào khẽ nói "Các đệ tử có được những suy nghĩ này thì thật là quá tốt, ta rất vui mừng. Tuy những trận đấu này liên quan đến danh dự của viện ta, nhưng mọi người có thể giữ được tâm thái điềm tĩnh của bậc tu sĩ chân chính, quả đáng khen ngợi. Cho dù sau này muốn trở thành hiệp sĩ trừ ma vệ đạo hay vũ hóa thành tiên, đều cần đến một trái tim bình lặng, không nhiễm bụi hồng trần. Ta vốn đang rất lo lắng nhưng bây giờ nhìn thấy các đệ tử như vậy, ta không còn gì để dặn dò hơn nữa. Hãy cố gắng hết mình, đừng quá cưỡng cầu là được".

Dứt lời, người dẫn mọi người ra khỏi động. Nhìn về phía xa xăm, Huyền Ngọc chân nhân nói: "Lần này, trận đấu của Hoành Phi và Kiếm Vô Trần sẽ được tổ chức tại Thiên Huyền động, còn trận của Ngạo Tuyết và Triển Ngọc thì ở Thiên Kiếm động. Chỉ có trận của Lục Vân và Tất Thiên là diễn ra ở Thiên Phong động. Bây giờ, ta sẽ đi với Hoành Phi, còn Vân Phong, muốn xem ai thi đấu thì cứ tự chọn". Phân công xong, người dẫn Hoành Phi ngự phong khởi hành, chớp mắt đã mất bóng.

Sau khi hai người đã rời khỏi, Tử Dương chân nhân khẽ nói với Tịnh Nguyệt đại sư: "Chúc Ngạo Tuyết mã đáo thành công, thắng lợi trở về". Rồi dẫn Lục Vân đi trước. Lục Vân chỉ vội quay lại khẽ gật đầu với Ngạo Tuyết, im lặng. Nhưng trong đôi mắt anh tuấn của chàng lại thể hiện sự quan tâm và tình cảm nồng nàn, cảm động hơn cả muôn vàn lời nói gió bay.

Ngạo Tuyết nhận được ánh nhìn đó, từng nỗi niềm thương nhớ, từng mối quan tâm sâu sắc, giống như dòng suối đang róc rách chảy vào trái tim khô cằn sỏi đá của nàng, mát dịu cả một trời mây. Ngạo Tuyết khẽ cười, một vẻ đẹp ngượng ngùng tuyệt mỹ hiển hiện trong đôi mắt của Lục Vân. Chỉ trong tích tắc, vẻ đẹp rụng rời tim gan đó đã khắc ghi thành những khoảnh khắc đẹp nhất, vĩnh hằng nhất trong ký ức của chàng. Chỉ một nụ cười rồi Ngạo Tuyết quay lưng, phiêu du trong gió một thanh âm vang vọng, thanh khiết: "Hãy bảo trọng!".

Tịnh Nguyệt đại sư nhìn sang Lục Vân với ánh nhìn kỳ lạ, bất chợt khẽ thở dài rồi quay lưng rời khỏi. Quay lại nhìn Vân Phong, Lục Vân hỏi: "Đệ thì sao? Có muốn xem Ngạo Tuyết đánh cho tên Triển Ngọc đó một trận tơi bời để báo thù cho đệ không?".

Vân Phong ngóng theo bóng lưng của Ngạo Tuyết, xoa cằm: "Lúc nãy Ngạo Tuyết tỷ vừa cười đó, huynh thấy không? Đẹp quá, thật là hơn cả tiên nữ trên trời. Nếu ngày nào tỷ ấy cũng cười thì hay biết mấy. Tiếc là nụ cười đó... có tẹo". Quay sang Lục Vân, bất chợt nhớ đến câu hỏi của chàng nên bèn nháy mắt tinh ranh: "Thôi, đệ không đi xem đâu, đệ có nói nhỏ với tỷ ấy là nhờ tỷ dạy cho tên Triển Ngọc một bài học nhớ đời rồi, đệ cho phép đó, khỏi nương tay. Hì hì, đệ vẫn thích xem trận của huynh đấu hơn. Để xem huynh đánh bại Tất Thiên như thế nào". Nói rồi ái ngại nhìn Lục Vân.

Lục Vân không quan tâm lắm, chỉ nhìn về phía sư phụ ở xa. Bất ngờ vụt người đã xuất hiện ngay kế cạnh. Vân Phong há hốc mồm, tự nhủ: "Sao nhỉ, huynh ấy sao tự nhiên thi triển thuật dịch chuyển không gian vậy? Dịch Viện đâu có thuật này, làm sao mà huynh ấy tu luyện được, lạ thế?". Dứt lời, hắn cũng nhảy cái vèo, vượt qua hơn trăm trượng, nhẹ nhàng xuất hiện kế bên Lục Vân, đi sát theo chàng.

oo

Khi đến Thiên Phong động, người của Nho Viện đã đến đủ và đang chờ. Bởi vì Nho Viện nghỉ chân tại động này nên mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm. Vừa gặp mặt, Tử Dương chân nhân dẫn ngay Lục Vân và Vân Phong đến ra mắt chào hỏi trưởng giáo Hạo Vân cư sĩ cùng Đan Thanh Kiếm hiệp Hứa Thương Hải. Sau vài câu kiến lễ, Tử Dương chân nhân bắt đầu nói: "Lần này, không ngờ chúng ta phải đụng độ trên đấu trường, thật là khó xử, mà... không đấu lại không được".

Hạo Vân cư sĩ khẽ cười: "Cái này quả khó thật, nhưng bất luận là ai thì chúng ta vẫn phải đấu. Cho nên không cần phải lo nghĩ gì về vấn đề này, kết quả có ra sao thì tình hữu nghị của hai viện vẫn sẽ không thay đổi. Bây giờ, chúng ta hãy cùng xem các đệ tử đã học được những gì trong những ngày tháng tu luyện trong viện. Các đệ tử cứ xem như là đang tập huấn như các sư huynh đệ với nhau, đừng quan tâm đến kết quả. Bên nào thắng cũng phải đối mặt với trận tiếp theo thôi".

Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải khẽ vỗ vai của Tử Dương, mỉm cười nói: "Giữa chúng ta thì cần nói gì nữa chứ. Biểu hiện của Lục Vân lần trước ta đã được chứng kiến, ta tin là họ sẽ biết cách xử lý đúng đắn. Được rồi, chúng ta hãy an tọa và để họ tiến hành thôi". Sau đó người tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Vân Phong đứng sau Tử Dương chân nhân, đứng cùng có Cao Phong, Lý Minh của Nho Viện, tất cả cùng hướng về phía đấu trường, hồi hộp quan sát và suy đoán kết quả trận đấu. Chỉ nghe Lý Minh hét lên rõ to: "Tất Thiên cố lên, Lục Vân cố lên". Lời nói này khiến cho Vân Phong cảm thấy cực kỳ thú vị.

Vân Phong vỗ vào vai anh chàng một cái rồi hỏi: "Sao cổ vũ cho cả hai vậy? Kỳ lạ thế?".

Lý Minh cười nói: "Tất Thiên là đệ tử kiệt xuất nhất của Nho Viện, ta cổ vũ là vì muốn huynh ấy tranh quang cho bổn viện. Về phía Lục Vân, bởi vì là bằng hữu với nhau nên ta cũng cổ vũ luôn".

Vân Phong nghe thế mỉm cười, vỗ vai hắn thêm cái nữa: "Hay, không hổ là bằng hữu của Lục Vân huynh. Sau này ngươi cũng sẽ là bằng hữu của ta. Nào, chúng ta hãy cùng cổ vũ cho họ thêm sung sức đi!". Nói xong cả hai gân cổ lên trợ uy cho hai vị thí sinh trong đấu trường. Tình cảnh này khiến cho Tử Dương chân nhân, Hạo Vân cư sĩ và Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải gật đầu mỉm cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Trong đấu trường, Lục Vân nhìn Tất Thiên, khẽ cười: "Tất Thiên sư huynh, còn nhớ lời nói sáng nay không? Bất luận thắng hay thua, chúng ta vẫn là bằng hữu. Bắt đầu thôi". Dứt lời, thanh Như Ý Tâm hồn kiếm đang tĩnh lập trên đỉnh đầu bắt đầu chuyển động, vầng hồng quang từ từ rực đỏ.

Tất Thiên khẽ nói: "Ta sẽ tận lực để đấu trận này, mong ngươi hãy cẩn thận. Chú ý!". Nói xong, thanh bảo kiếm trên lưng bay vút ra, một tiếng kiếm khiếu vang dội. Chỉ thấy một đạo hồng quang chói mắt xoay vòng giữa không rồi quay trở về đỉnh đầu của Tất Thiên, cách ba thước. Chỉ một chiêu này đã có thể biết được, Tất Thiên không phải là một người tầm thường.

Đôi tay của Tất Thiên tách ngang, một nguồn kình lực long trời lở đất bùng phát ra xung quanh. Nguồn lực cường đại đó nhanh chóng hình thành một cơn gió lốc, cuốn bay tất cả đất đá, cát bụi mịt mờ cả một vùng rộng lớn. Sức gió mạnh đến nổi khiến cho y phục trên người va nhau phừng phực, tóc rối tung bay. Khí thế kinh người đó thật không hổ danh là đệ nhất cao thủ của Nho Viện. Vừa xem mà Tử Dương chân nhân cùng Vân Phong vừa lo lắng, thấp thỏm.

Lục Vân trông vẫn bình thản, cơ thể từ từ lan tỏa một nguồn khí quang huyền thanh, đẩy lùi dòng gió xoáy cách xa đến một trượng. Khí quang dần kết tụ thành một vòng khí thể phòng hộ, bao bọc xung quanh. Nhìn thấy Tất Thiên đã sẵn sàng tiếp chiêu, một ánh chớp lóe lên trong mắt, cơ thể của Lục Vân vừa biến mất, giữa không để lại một tàn ảnh, cả người lẫn Như Ý kiếm thần tốc phóng về phía Tất Thiên. Tốc độ cực nhanh, như đang truy đuổi vầng quang vụt sáng, mới chớp mắt đã xuất hiện trước mặt đối phương.

Ánh nhìn của của Tất Thiên lạnh nhạt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, cơ thể lập tức ảo hóa thành ba đạo nhân ảnh chia làm ba hướng đột kích Lục Vân. Giữa không, tay phải của Tất Thiên chụp ngay thanh Liệt Hỏa bảo kiếm trên đỉnh đầu, chớp mắt đã tung ra một trăm bốn mươi bảy đường chém sức nóng như thiêu như đốt, cuộn thành ba khối kiếm mang, vây hãm lấy Lục Vân.

Cơ thể Lục Vân uốn lượn khéo léo để tránh đòn, thanh Như Ý kiếm cũng lập tức phóng ra một trăm năm mươi bốn đường kiếm sắc bén, công kích trực diện vào Tất Thiên. Kiếm quang chiếu rọi, vô số thanh âm loang choang tạo thành những giai điệu lạ lẫm, lan tỏa trong gió. Thân ảnh vừa hợp lại phân, hai đạo nhân ảnh nhanh như tia chớp, rực rỡ trong ánh đỏ lừ, chạm trán với nhau một cách kịch liệt. Những người quan sát chỉ có thể nhìn thấy hai khối quang cầu đang công kích nhau liên hồi giữa muôn vàn vầng quang chói lọi, cảnh tượng vừa hoành tráng vừa ẩn tàng nhiều hiểm nguy.

Tử Dương chân nhân vừa chăm chú vừa nắm chặt tay, hồi hộp theo dõi. Tuy vừa rồi miệng thì nói không quan tâm nhưng đến khi trận đấu đã đến hồi quyết liệt thì tâm trạng khó có thể bình thản mà lờ đi được. Người của Nho Viện cũng không khác gì hơn, sắc mặt ai cũng sầm lại, căng thẳng, chỉ là không ai lên tiếng mà chỉ im lặng dán mắt vào đấu trường. Vân Phong dõi theo những nhân ảnh đang dịch chuyển thần tốc, trong lòng thầm cầu chúc may mắn cho cả hai người. Hắn nắm chặt bàn tay của Lý Minh, bất giác, cả hai bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Đột nhiên, một tiếng quát làm mọi người giật mình. Chỉ thấy cơ thể của Tất Thiên bất ngờ xuất hiện cách mặt đất năm trượng, tay phải giữ trường kiếm, tay trái khấu kiếm quyết trước ngực, miệng quát: "Tiếp chiêu của ta, Hạo Nhiên Sơn Hà!". Dứt lời, toàn thân Tất Thiên bùng phát vầng hồng quang đỏ rực, bao bọc lấy y bên trong. Ngay sau đó, sau một vòng xoáy lấy đà, cả cơ thể lật ngược, đầu dưới chân trên, trường kiếm chĩa thẳng xuống phía Lục Vân, xoay chuyển với tốc độ kinh hồn. Nhìn từ xa, Tất Thiên đã hóa thành một đạo kiếm trụ đỏ chói, khoanh vùng Lục Vân trong phạm vi tấn công cực kỳ hiểm hóc. Từ lúc xuất chiêu cho đến khi công kích, quá trình chỉ là vài giây ngắn ngủi, so với Lý Minh ngày trước thật sự là cao minh hơn gấp nhiều lần, quả không hổ danh là Nho Viện đệ nhất.

Lục Vân vừa nhìn thấy Tất Thiên tiến hành công kích tại thượng phương của mình đã lập tức cảm giác được khí lưu xung quanh đang bị tản ra một cách kinh hãi. Trong lòng không khỏi nể phục. Trường kiếm vừa vung, một tiếng long gầm làm rung chuyển cả mặt đất, chân phải đẩy nhẹ, cơ thể lập tức xoay chuyển điên cuồng như trái bông vụ đã được kéo căng dây, từ từ tạo thành một cơn lốc xoáy dữ dội. Hồng quang bừng phát, vô số kiếm ảnh tung ra từ giữa những vòng xoáy kình mãnh. Hình dạng dần chuyển thành một con hỏa long rực đỏ, gầm rống xung thiên.

Một trên một dưới, hai nguồn chân khí dữ dội với khí thế dời non lấp bể tiếp cận nhau tại vị trí cách mặt đất hai trượng. Hai nguồn lực trái ngược nhưng đều rực chiếu một màu đỏ như lửa đã giao phong giữa không, làm bắn ra tung tóe những tia ảnh quang bị nát vụn, những tiếng nổ lầm rầm, chấn động cả một vùng không khí rộng lớn xung quanh; những vầng khí phản ngược bùng ra từng đợt, từng đợt như sóng vỗ, mạnh mẽ, dữ dội, lan tỏa, tan biến. Tuy nhiên, tâm khí của mọi người đều bị sức ép lan tỏa đó làm cho nghẹt thở. Ở giữa sân đấu, một hố to và sâu bốc khói mù mịt dần hiện ra trước mặt mọi người trong làn khói bụi đất lững lờ.

Quan sát đợt công kích kinh khiếp vừa rồi, không ai không vuốt mồ hôi hột, ai cũng quan tâm, lo lắng cho đệ tử môn hạ của mình. Tử Dương chân nhân toàn thân như bị ai trói chặt, song quyền thủ vì giữ quá khích nên đã trắng toát, trên cánh tay nổi lên rần rần những sợi gân xanh, hiển nhiên người đã rất kích động. Vân Phong cũng siết chặt tay của Lý Minh đến đỏ lừ nhưng cả hai đều không cảm thấy đau do quá tập trung vào trận đấu. Tình hình bên Nho Viện cũng giống như vậy, ánh mắt của mọi người đều bất động, mở banh mà nhìn vào đấu trường như sợ vuột mất dù chỉ một giây của trận đấu.

Quang ảnh dần tiêu tan, nhân ảnh chia tách. Lục Vân hạ mình cách đó ba trượng, cơ thể loạng choạng, gương mặt hơi thất sắc. Qua lần tiếp chiêu này, Lục Vân đã có thể nắm rõ tu vi cương mãnh của Tất Thiên là đến mức nào. Phía đối diện, Tất Thiên sau khi chạm đất cũng hơi nghiêng ngả, ánh mắt đầy kinh ngạc khi nhìn sang Lục Vân, sửng sốt.

Lúc này, cả đấu trường rơi vào sự im lặng trầm mặc, mọi người nín thở nhìn vào hai vị đệ tử. Trong đấu trường, áp khí bắt đầu tăng dần, thoang thoảng hơi nóng như một cơn sóng hỏa nhiệt, tỏa ra tứ phía. Lục Vân vừa giữ được thăng bằng đã lập tức phóng người tạo một góc ba mươi độ với mặt đất, cùng Như Ý kiếm phóng thẳng vào Tất Thiên.

Nhìn thấy Lục Vân như một mũi tên đang bốc lửa hừng hực phóng đến, Tất Thiên tái mặt. Lập tức, y dang rộng hai chân, vững vàng đứng tại chỗ, miệng hét lớn: "Hạo Nhiên Chính Khí, Nhân Giả Vô Địch. Tiếp Hạo Nhiên đệ nhị thức của ta, Đan Tâm Chiếu Nhật". Dứt lời, trường kiếm trong tay rung lên bần bật, vô số kiếm mang tạo thành nhiều lớp chắn sáng đỏ, nhằm đỡ đòn tấn công của Lục Vân. Cùng lúc, sau khi lập xong vòng phòng vệ, y nhanh chóng ảo hóa thành tám đạo nhân ảnh. Chỉ thấy tám nhân ảnh cùng tám thanh bảo kiếm phóng ra từ tám phương hướng khác nhau, tụ thành tám đạo kiếm trụ đỏ rực. tám đạo kiếm trụ này kết hợp thành một siêu đại cự kiếm to đến hơn mười trượng, chói lòa vầng quang đỏ đầy uy lực, bổ một phát kình lực xuống Lục Vân.

Vòng khí hộ thể kiên cố cùng đòn tấn công cường đại của Lục Vân, kích và đỡ nhát chém uy mãnh vô biên, bá đạo tuyệt luân của Tất Thiên. Lần thứ hai tiếp chiêu, khí tráo hộ thể của Lục Vân lần này bị kiếm khí cường mãnh đó xé nát, đòn công kích dễ dàng tiếp cận ngay chính thực thể của chàng. Trong lúc nguy cấp, một ánh nhìn sắc lạnh lóe lên, cơ thể thụt lùi, chớp mắt đã dời ra xa hơn bốn trượng. Tốc độ nhanh đến nỗi không ai phát hiện, ngay cả Tất Thiên.

Sau một tiếng nổ làm rung chuyển cả mặt đất, Tất Thiên phóng người lên khỏi lớp bụi đất dày đặc, quanh người bao phủ một vòng hồng quang, phía trên, Liệt Hỏa kiếm đang xoay chuyển thần tốc hình thành một đạo quang trụ bảo vệ xung quanh. một nguồn khí thế choáng ngợp chiếm lĩnh hoàn toàn vùng không gian phía trên Thiên Phong động, đè nén lên tất cả những người đang có mặt trong đó. Ngay cả Tử Dương chân nhân và Vân Phong đều đồng thời rùng mình, cơ thể run lên một cách không thể kềm chế. Trong mắt của những người đang quan sát, Lục Vân đã trúng đòn nhưng lại không hề phát hiện Lục Vân đã thoát khỏi đòn tấn công diện rộng đầy kình lực đó trong gang tấc.

Nhìn thấy phản ứng của sư phụ và Vân Phong, Lục Vân không khỏi cảm động. Cơ thể vừa chuyển động đã xuất hiện ngay phía trên cao, ngang bằng với Tất Thiên. Trên đầu, Như Ý Tâm Hồn kiếm xoay chuyển theo chiều dọc, khác với hướng xoay theo chiều ngang của Liệt Hỏa kiếm. hai tay dang ngang, một tư thế ưu mỹ được thi triển trên hư không rồi tiếp theo là một luồng tinh vân màu đỏ chậm rãi tụ hội trên cơ thể của Lục Vân, hình thành một khối quang lưu động, xoay chuyển quanh người.

Giữa đất trời, ngay trong khoảnh khắc này đột nhiên xuất hiện dị biến. Bầu trời vốn trong xanh bất ngờ ửng đỏ. Khí tức cường đại bá tuyệt thiên địa của Lục Vân đẩy lùi hẳn khí thế vốn đang chiếm lĩnh tình hình của Tất Thiên. Cả đấu trường chìm ngập trong một khối khí tức bá đạo cuồng liệt, như đang ngập ngụa trong dòng biển lửa cuồn cuộn cháy, như muôn thiêu rụi mọi thứ trên thế gian.

Ngoài đấu trường, mọi khán giả đều hoàn toàn kinh hãi và nghẹt thở trước sức ép bá đạo phát ra từ Lục Vân. Trong đó, Tử Dương chân nhân cùng Vân Phong là sửng sốt nhất, họ không thể nào hiểu được tại sao Lục Vân lại có một nguồn liệt hỏa chân nguyên cường đại, hung mãng như muốn nuốt chửng mọi sinh linh, cuồng liệt một cách đáng sợ. Với tư cách là đối thủ, Tất Thiên cũng thật sự bàng hoàng trước khí thế truất hồn của Lục Vân. Y không dám tin rằng liệt hỏa chi khí trên người của chàng lại có thể dữ dội hơn hạo nhiên chính khí chí dương chí cương của bản thân gấp nhiêu lần. Thật không thể tưởng tượng.

Một khối lửa rực cháy trong ánh mắt của Lục Vân, toàn thân của chàng cuồn cuộn bão lửa, trông như một hỏa diệm tinh linh. Hồng vân xung quanh xoay chuyển càng lúc càng nhanh, tạo thành một đóa hỏa liên yêu diễm ngay dưới cơ thể. Phía trên, thanh Như Ý Tâm Hồn kiếm đang thụ lập xoay chuyển, cứ mỗi vòng xoay sẽ tung ra một khối hồng quang rực rỡ, cuộn thành một cột kiếm quang xuyên thẳng lên chín tầng mây, đốt cháy cả bầu trời. Đất trời trong giây phút này đều bị nhuộm đỏ bởi vầng sáng mạnh mẽ. Mọi người trên Thái Huyền sơn đều vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Lục Vân tịnh lập trên đóa hồng huyết liên, như một vị hỏa sứ giả đầy thần bí và quỷ dị. Trong đôi mắt rực lửa, ẩn chứa một thần sắc lạnh lung, Lục Vân cuối cùng cũng thi triển liệt hỏa chân nguyên đã hấp thụ từ Hắc vực bí cảnh. Điều khiến bản thân chàng không ngờ đó là Liệt hỏa chân nguyên khi thi triển ở đây lại có uy lực dữ dội như vậy, thật khác xa so với lúc còn trong Hắc vực bí cảnh.

Phía bên kia, Tất Thiên sững người trước tu vi cường đại của Lục Vân. Nhưng y là một người không dễ dàng chịu nhường bước. Đối với tu vi của mình, Tất Thiên có một niềm tin vững chắc, rằng nếu dốc toàn lực sẽ có thể đánh bại được Lục Vân. Khẽ nhìn sang Hạo Vân cư sĩ, Tất Thiên vận toàn thân công lực để hội tụ khí tức với tốc độ nhanh gấp mười lần. Y xuất hiện ngay trước Lục Vân, cách ba trượng, đôi tay bắt đầu khấu ấn trước ngực, thi triển pháp quyết. Liệt Hỏa kiếm lập tức phát ra một khối hồng quang, bao quanh Tất Thiên, giúp y ẩn mình giữa vầng sáng chói lòa.

Giữa không, Tất Thiên quát lớn: "Hạo nhiên chính khí, nhân giả vô địch, tiếp hạo nhiên thức thứ ba - hạo khí trường tồn". Dứt lời, khối quang cầu phình to, trong phút chốc hình thành một quang cầu to đến vài trượng và không ngừng bành trướng. Khi đã đạt được kích thước khoảng mười trượng thì đột nhiên thu nhỏ, chớp mắt đã thu nhỏ lại thành một huyết quang cầu cỡ một thước trở lại, lặng lẽ ngưng tụ trước ngực của Tất Thiên. Lúc này Tất Thiên đã xuất hiện trở lại trong phạm vi nhìn thấy của mọi người, đôi bàn tay hướng vào nhau, khống chế khối quang cầu, quát lớn một tiếng, đẩy quang cầu nhằm thẳng về phía Lục Vân.

Ngay trong lúc Tất Thiên phát động công kích, Tử Dương chân nhân và Vân Phong đều sợ hãi thét lên, hiển nhiên họ đang lo lắng Lục Vân có tiếp nổi đòn tấn công đầy uy lực của Tất Thiên hay không. Tuy khối quang cầu có kích thước bé nhỏ nhưng ai cũng hiểu rằng, nó ẩn tàng một nguồn lực kinh hồn, e rằng trên thế gian không mấy ai có thể tiếp chiêu này được.

Vừa quan sát Tất Thiên ra đòn, Lục Vân vừa phát động Ý Niệm Thần Ba để thám xét thực hư của quang cầu. Quả thật nó ẩn tàng một nguồn lực vô cùng cường đại, hoàn toàn vượt trội hơn tổng lực công kích của hai lần trước, sức mạnh gấp nhiều hơn không dưới năm lần. Hỏa diệm rực cháy trong mắt, gào lên một tiếng, Như Ý Tâm Hồn kiếm đột nhiên ảo hóa thành một con hỏa long dài khoảng ba trượng, cơ thể sáng lấp lánh như muôn vàn ánh sao, cuộn người uy dũng trước mặt Lục Vân, miệng há to nuốt chửng quang cầu của Tất Thiên.

Ngay lúc này, bầu trời xuất hiện một cảnh tượng kỳ thú. Hỏa long không ngừng lượn quanh Lục Vân, ngược chiều với đóa huyết liên phía dưới, từ từ tăng tốc. hai hướng xoay chuyển ngược nhau tạo nên hai vầng hồng quang khác biệt ở tứ phía, cuộn thẳng lên nền trời trong xanh, nhuộm đỏ cả một vùng rộng lớn. Vòm trời như trở thành một lò sưởi ửng hồng, lấp lánh hà quang, cảnh tượng đẹp đến khó tả.

Tất Thiên và mọi nhân sĩ có mặt đều sững sờ, ngớ người mà nhìn chằm chằm về phía Lục Vân cùng vòm trời đỏ lừ, gần như quên mất, trận đấu vẫn còn đang tiếp diễn. Khi Lục Vân xuất hiện bất thình lình trước mặt Tất Thiên, y chưa kịp mở miệng đã bị một nguồn lực nhu cường đè nén thẳng xuống lớp đất phía dưới. Lục Vân vốn không có ý làm tổn thương Tất Thiên nên chỉ dùng phần nhu kinh để ép y lún xuống mặt đất. Thật sự Tất Thiên đã tiêu hao quá nhiều chân nguyên, đã không đủ sức để phản kháng.

Cùng lúc, các đệ tử Nho Viện toàn bộ đứng bật dậy, "Aaa" lên một tiếng rõ to. Trên gương mặt của họ là những những nét lo lắng, hồi hộp, kinh hãi. Cả Hạo Vân cư sĩ và Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải đều rùng mình, ngớ người nhìn Lục Vân đang tĩnh lập giữa không. Bên cạnh, Tử Dương chân nhân cũng đứng dậy, vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc. Khắp người run lên vì xúc động, bất giác quay nhìn Vân Phong, giữ chặt lấy đôi vai của hắn, kích động mà nói không nên lời. Vân Phong cũng nhìn Tử Dương chân nhân với ánh mắt tràn đầy niềm vui và hãnh diện, dĩ nhiên cũng có đôi phần ngỡ ngàng.

Lúc này, đột nhiên có rất nhiều bóng người đang phi thân tới, có mặt gần đấu trường. Họ đều là những cao thủ của các viện khác hoặc một số đệ tử đã hoàn thành trận đấu của mình đến để xem chuyện gì xảy ra khi phát hiện dị biến trên bầu trời. Chỉ trong thoáng chốc, mọi người trong Lục Viện đã tề tụ, ai cũng vô cùng kinh ngạc khi ngắm nhìn Lục Vân đang lơ lửng trong cảnh tượng hiếm thấy như thế này.

Khi Huyền Ngọc chân nhân dìu Lý Hoành Phi đang trong tình trạng trọng thương trở về, Tử Dương chân nhân đã vội nắm lấy tay của người, mừng rỡ không biết nói gì. Tịnh Nguyệt đại sư cũng có mặt ngay sau đó. Mọi người đều chú ý lắng nghe lời tường thuật của Vân Phong về cảnh đấu kinh thiên địa vừa rồi. Ai nghe xong cũng sững người, ngạc nhiên.

Ngạo Tuyết ngẩng nhìn Lục Vân, ánh nhìn dịu dàng trìu mến, vài lời hỏi thăm đã được gửi đến Lục Vân qua ánh mắt đầy ngụ ý đó. Còn Lý Hoành Phi thì vừa nhìn Lục Vân vừa khẽ nói: "Có lẽ đệ mới chính là Dịch Viên đệ nhất, cố gắng nhé, hãy tranh quang cho Dịch Viện".

Từ xa, Kiếm Vô Trần, Bản Nhất, Vô Vong, Thương Nguyệt đều đã thắng trận mà chạy đến. Nhìn thấy Lục Vân trên không, mọi người mới phát hiện, thì ra Lục Vân mới chính là kẻ mấu chốt của Dịch Viện, tu vi của chàng không ai nắm rõ được. Ánh mắt của Kiếm Vô Trần rực sáng, một ý niệm kiên nghị bừng cháy, như muốn thốt lên điều gì. Thương Nguyệt thì khẽ nhìn Ngạo Tuyết một cách nghi hoặc, dường như nàng đã hiểu ra gì đó.

Lúc này Lục Vân đã khiến cho Tất Thiên nằm bẹp trên mặt đất, không thể cử động. Bản thân và hỏa long thì không ngừng xoay chuyển, phi vũ, tương giao quang ảnh với hồng huyết liên. Hai đạo hồng quang cuồng xoáy đó không ngừng tỏa chiếu, phóng thẳng lên cao. Mây trời càng lúc càng đậm màu, trông như một đại dương đẫm máu, đổ ụp xuống, bao phủ cả khoảng không gian trên đỉnh Thái Huyền.

Lục Vân dõi theo hỏa long đang múa lượn, ánh quang rực rỡ trên người ngày càng chiếu rọi, biết rằng nó sắp "tiêu hóa" được khối quang cầu cường đại của Tất Thiên. Chỉ cần thêm một chút nữa là mọi thứ có thể kết thúc. Bất chợt nhìn xuống dòng người đang chăm chú ngắm nhìn, Lục Vân bắt gặp nụ cười đang ẩn tàng trong ánh mắt của Ngạo Tuyết, thật ngọt ngào và vui sướng. Cơ thể vừa chớp, Lục Vân thả lỏng cho Tất Thiên, cơ thể lui về phía gần huyết liên. Nhìn hỏa long đang xoay mình, Lục Vân quyết định giúp nó một phát để mau chóng kết thúc trận đấu.

Đôi tay dang rộng, toàn thân Lục Vân bừng sáng đỏ rực. Nguồn Liệt hỏa chân nguyên vô tận trong cơ thể khiến chàng như biến thành một mặt trời ngời tỏ, chói lọi trên cao. một khối hỏa diệm màu sắc thuần khiết đột nhiên phóng ra từ cơ thể của Lục Vân, nhập vào Huyết liên. Ngay tức thì, thiên địa bừng sáng, hỏa long mượn thế, ẩn long thể mà ảo hóa ngay thành một đạo hào quang. Giữa không, hồng quang tứ phía tập trung vào đạo hào quang đó. Các cụm mây ửng đỏ chậm rãi lượn gần bên đỉnh Thái Huyền Sơn, vô số ánh quang đỏ tụ hội vào huyết liên, bầu trời dần trở lại màu xanh trong vốn có.

Cuối cùng, trong sự kinh ngạc tột cùng của mọi người, trời quang mây tạnh. Hào quang quanh huyết liên cũng nhạt dần, sau đó bị hỏa long hấp thu toàn bộ, không còn dấu vết. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tất cả đã hoàn nguyên, còn lại một khối quang cầu càng lúc càng thu nhỏ, thấp thỏm, biến dạng không ngừng. Lục Vân quan sát Như Ý kiếm, thầm biết Long hồn đã thụ ích khá nhiều sau khi hấp thụ khối chân nguyên chí dương chí cương cường đại của Tất Thiên. Vì thế mà Như Ý kiếm phát sinh dị biến.

Hồng quang tiêu tan, bóng dáng của Như ý kiếm dần dần hiện rõ. Bất chợt Lục Vân mỉm cười. Chỉ thấy Hồng quang vừa chớp, mọi ánh hào quang đều biến mất. Giữa không, Như ý kiếm nhẹ nhàng lơ lửng, một luồng hồng quang khẽ lưu động dọc thân kiếm, đẹp rạng ngời. Điều khiến người ta kinh ngạc đó là, thân kiếm vốn màu đỏ bây giờ đã trở nên trong suốt. Một con thần long đang phi vũ hiện rõ trên thân kiếm, theo từng vòng xoay chuyển, hình dạng biến đổi liên tục, thần kỳ vô cùng. Trên phần tay cầm thì râu rồng bảo vệ phần cổ kiếm, vảy rồng bảo vệ chuôi kiếm, đường nét tinh tế, bắt mắt ấn tượng.

Lục Vân ngắm nhìn thanh Như Ý kiếm trong hình hài mới lạ, trong lòng trỗi dậy một niềm vui khó tả. Chàng không ngờ sau trận này, Như ý kiếm lại có sự thay đổi thần kỳ như vậy. Lục Vân khẽ cười: "Hảo chiến hữu, không ngờ ngươi cũng muốn được phát huy thần lực. Được, từ lúc này trở đi, chúng ta sẽ cùng dương uy thiên hạ. Ta sẽ khiến cho mọi người, mọi thần phải biết đến danh tiếng của Lục Vân". Dứt lời, chàng ngẩng nhìn thiên tế một cách ngạo nhiên, như muốn thể hiện điều gì.

Dưới đất, môn hạ của Nho viện đã dìu Tất Thiên về nghỉ ngơi. Y chỉ tiêu hao quá nhiều chân nguyên chứ không có mệnh hệ gì. Đây là điều khiến cho người của Nho Viện cảm thấy rất an ủi. Trong khi đó, Huyền Ngọc chân nhân và môn hạ của Dịch Viện, ai nấy đều lặng người. Giây phút này quả thật là niềm kiêu ngạo quý báu của họ. Lục Vân, một đệ tử mới nhập môn được hai năm mà có thể dễ dàng đánh bại đệ tử kiệt xuất nhất của Nho Viện, mang lại niềm vinh dự lớn lao cho Dịch Viện. Giây phút này sẽ là thời khắc đáng nhớ nhất và chắc chắn được ghi nhận vào sử sách của Dịch Viện.

Huyền Ngọc chân nhân và Tử Dương chân nhân nắm lấy tay nhau, cùng nghĩ về một hy vọng - trận tranh danh vị đệ nhất của kỳ đại hội lần này, có lẽ không chỉ dành cho Kiếm Vô Trần. Với thực lực cường hoành của Lục Vân, phong độ dữ dội được thi triển hôm nay đủ chứng tỏ chàng có đủ tư cách để đánh một trận phân cao thấp với Kiếm Vô Trần. Thật là một điều đáng mừng. Bao nhiêu năm rồi, Dịch Viện cuối cùng cũng xuất hiện một kỳ tài tuyệt thế, có thể thay đổi lịch sử lâu đời hẩm hiu của Dịch Viện, khởi tạo một thời kỳ huy hoàng vô thượng.

Những người khác thì sao? Họ nhìn Lục Vân với nét âu lo không thể che giấu. Kỳ đại hội này thật có quá nhiều bất ngờ. Lý Trường Xuân vừa nhìn Lục Vân vừa sầm mặt, nỗi lo lắng đang gặm nhấm tim gan của lão. Khẽ nhìn sang Kiếm Vô Trần, lão thở dài, quay mình bước đi.

Lão vừa đi, mọi người cũng thấy không còn gì đáng xem nữa nên mạnh ai nấy về. Rất nhanh, cảnh tượng náo nhiệt đã trở về bầu không khí tĩnh lặng.

Truyện Chữ Hay