Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Được." Dương Kế Tây gật đầu. Dương Kế Khang nhìn thấy họ thì thầm, anh ấy cũng mỉm cười, sau khi bọn họ rời đi, Dương Kế Khang quay trở lại phòng nói với chị Khang: "Lúc trước Kế Tây nhất quyết muốn cưới cô ấy, bây giờ nghĩ lại có lẽ chú ấy thực sự thích nên mới có thể kiên trì như vậy."

Chị dâu Khang nghe vậy mỉm cười, sau đó dựa vào ngực Dương Kế Khang: "Thạch Đầu đã lớn như vậy rồi, chúng ta lại có thêm một đứa nữa đi."

Dương Kế Khang sửng sốt, giơ tay sờ mặt cô: "Không phải em sợ đau à?"

Chị dâu Khang đỏ mặt: "Em mới mặc kệ, em muốn có thêm một đứa nữa."

Nhà của họ rất lớn, Thạch Đầu cũng có phòng riêng của mình nên việc hai vợ chồng tạo người cũng sẽ không ảnh hưởng đến ai.

Nhưng vợ chồng Dương Kế Nam lại có chút phiền phức, có Đại Hoa ở bên cạnh, nếu cô bé đột nhiên tỉnh lại sẽ rất xấu hổ.

Cho nên sau đó Dương Kế Nam nửa đêm lôi kéo Hà Minh Tú đi ra ngoài, đây là chuyện sau này sẽ nói.

Sau khi Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương rửa mặt xong, anh lại đặt bàn chải đánh răng và những thứ khác vào trong không gian, phát hiện giá đỗ hôm trước vẫn còn rất tươi và mềm, thuyết minh không gian này rất tốt để bảo quản, hơn nữa giá đỗ mọc ra cũng hơi cao, còn cái hố nhỏ kia, sau khi trải qua thí nghiệm thì thấy tiền vẫn không thay đổi.

Trừ cái đó ra thì mì cũng bỏ qua không có hiệu quả, Dương Kế Tây cũng thử qua giá đỗ nhưng cũng không có gì thay đổi cho nên mấy ngày nay Dương Kế Tây luôn đặt kẹo vào.

Đôi vợ chồng trẻ cũng không thiếu kẹo ăn, nhưng Dương Kế Tây lại thèm thịt, anh cũng muốn cho Tôn Quý Phương được ăn thịt.

"Sau khi cấy mạ xong chúng ta sẽ về nhà thăm ba mẹ."Dương Kế Tây đi theo Tôn Quý Phương phía sau, đợi cô hô hấp bình tĩnh lại mới cười nói: "Sáng mai anh thử bỏ trứng gà vào Tổ Phúc thử xem."

Cái tên Tổ Phúc này vẫn là do Tôn Quý Phương đặt.

Tôn Quý Phương nghe vậy nói: "Được nha, trước đây em cũng có ý tưởng này, nhưng ở Yêu Muội bên kia cũng không có trứng gà thích hợp."

"Anh biết." Dương Kế Tây hôn lên trán cô: "Ngủ đi."

Anh đã tính sẵn thời gian gà đẻ trứng trong nhà, sau bữa sáng, khi anh đến kho củi lấy củi, tay phải ở trên ổ gà nhoáng lên, hai quả trứng gà ở trong ổ đã biến mất.

Sau khi ôm củi vào nhà bếp, Dương Kế Tây bình tĩnh cùng Tôn Quý Phương đi ra ngoài, hôm đó bà Dương lại không nhặt được trứng gà.

Sáng hôm sau, khi Dương Kế Tây lấy bàn chải đánh răng và kem đánh răng, anh ngạc nhiên nói với Tôn Quý Phương đang ngáp dài: "Có thêm bốn quả trứng trong Tổ Phúc!"

Cơn buồn ngủ của Tôn Quý Phương lập tức tan biến: "Có thể tăng giống như kẹo sao?"

Trước đó, bọn họ thử bỏ hai chiếc kẹo vào, ngày hôm sau liền có mười hai chiếc kẹo.

Cô nhanh chóng bảo Dương Kế Tây lấy ra nhìn xem, Dương Kế Tây lấy ra sáu quả trứng gà nói: "Bốn quả này là do Tổ Phúc làm ra nè."

Hai người nhìn thật kỹ bốn quả trứng gà, phát hiện chúng không có vấn đề gì.

Sau đó lại đặt bốn quả trứng vào Tổ Phúc. Ngày thứ ba, sau khi loại bỏ bốn quả trứng ban đầu ra thì thu được tám quả trứng.

Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương choáng váng.

"Một quả trứng gà có thể làm ra hai quả!"

Dương Kế Tây nói.

"Vậy, vậy thì hãy thử đặt tám quả vào đó xem?"

Tôn Quý Phương nuốt nuốt nước miếng nói.

"Chỉ sợ là không được, đặt vậy đều chất đầy, còn có điểm nhô ra. Nó lớn hơn kích thước Tổ Phúc, cũng giống như kẹo lần trước, đều không được."

"Không tham, không được tham, như vậy đã rất lợi hại rồi!"

Tôn Quý Phương bảo anh lấy hết kẹo và trứng ra xem thử, ban đầu có nửa cân kẹo, hiện tại đã có khoảng ba cân, mấy ngày nay không cho kẹo vào Tổ Phúc, cho nên kẹo không gia tăng nhiều.

Lại nói đến trứng, tổng cộng có mười bốn quả!

Tôn Quý Phương hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, Dương Kế Tây nhìn thấy vậy, ôm lấy cô nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh! Phải biết rằng, cháu gái Phúc Vận kia của chúng ta bỏ một con gà vào không gian, sau một ngày sẽ có mười con gà đấy!"

Hơn nữa, gà của người ta đẻ trứng, ngày hôm sau những quả trứng đó lại biến thành những con gà con, mỗi ngày một dạng, chẳng mấy chốc ở trong không gian lại cố ý xây dựng một nông trường khổng lồ!

"Em biết, em biết." Hai người chưa thấy qua việc đời gì nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Trứng gà bây giờ có giá 4 xu đến 5 xu một quả, chúng ta chỉ tính 4 xu thì đó là 56 xu!"

Lúc này mới có hai ngày thôi!

"Lần sau chúng ta mỗi ngày bỏ bốn quả trứng vào, mỗi ngày sẽ có tổng cộng mười hai quả trứng. Bao nhiêu tiền nhỉ? Anh Tây, anh Tây, em không tính ra được!"

Dương Kế Tây vội vàng nói: "Mười hai quả trứng, dựa theo giá 4 xu một quả, tức là một ngày 48 xu! Tính một tháng ba mươi ngày, chính là 14 đồng 40 xu!"

"Phát tài phát tài rồi!"

Truyện Chữ Hay