Ánh dương, trời xanh, mây trắng, đào. Trong Dao Tuyết trì tràn ngập hoa rơi.
Thân thể nho nhỏ rúc vào ngực ta, ngủ say sưa. Ta nhéo nhéo cái mũi con bé, nhẹ nhàng hỏi:
“Tiểu Tử, ngủ trong phòng không được sao?” Phụng Tử mở mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, lắc đầu.
Hoa đào nở rộ. Ta phủi đi cánh hoa trên trán Phụng Tử, bước nhanh đến Tâm Liên Các. Vừa tới cửa đã thấy Hải Đường vội vã chạy đến. Hải Đường la lên:
“Lâm công tử, cung chủ, cung chủ lại…”
Ta gật gật đầu, đem Phụng Tử đặt lên giường, kéo chăn, rồi tiến vào phòng trong.
Phòng ngủ rộng rãi sáng người, sương mù lãng đãng.
Trên giường có người, dáng người cao gầy, tóc đen rối tung. Trên cổ có một đóa Hồng Liên, yêu dị nở rộ. Vẻ đẹp khuynh thành, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Kể cả biết hắn đã lâu, kể cả chưa gặp bao giờ, và kể cả khi thấy hắn lúc này cũng thấy đẹp đến kinh người. Hắn ôm một cái gối, lúc ẩn lúc hiện. Dáng tươi cười ngây thơ, đồng thời cho chút ngốc đần.
Ta đến ngồi cạnh hắn, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, cảm giác mềm mại, lạnh buốt. Hắn quay lại nhìn ta, ngây ngốc cười:
“Hoàng nhi, Hoàng nhi của ta. Hoàng nhi, Hoàng nhi, Hoàng nhi…” (khiến ta đọc xong bị ám ảnh gần chết)
Muốn giả vờ nổi giận, nhưng không cách nào làm được, ta đành thản nhiên hỏi:
“Sao không ăn cơm?”
Trọng Liên chỉ vào cái gối, hai gò má nhẹ nhàng cọ cọ: “Ta muốn ở cùng Hoàng nhi, không cần ăn cơm.”
Ta thở dài: “Vậy ta mang cơm cho ngươi, cùng Hoàng nhi ăn cơm có được không?”
Khóe mắt Trọng Liên khẽ cong, dáng tươi cười như làn nước đang gợn sóng, thanh tịnh tú lệ. “Ừ, không được để Hoàng nhi đói.” Rồi hắn quay sang cười cười với cái gối. “Hoàng nhi, hắn lập tức mang cơm ra cho ngươi, đừng vội, đừng vội.”
Đêm hôm đó, ta trở lại Trọng Hỏa cung, mắt Trọng Liên vẫn là màu đen, nhưng sau đó lại chuyển sang màu tím. Hiện tại ta rất sợ màu tím. Mỗi lần thấy màu này thì có cảm giác như thấy thuốc phiện vậy: tà ác, hấp dẫn, trí mạng. Trọng Liên trở nên như thế, tất cả đều tại loại võ công kia, đôi mắt kia. Ta quay đầu nhìn hắn đang cười si ngốc, vừa lúc ánh mắt chạm nhau, hắn hốt hoảng tránh đi, ôm lấy cái gối, thân hình co lại.
Sau khi trở về, ta liền triệu tập tất cả người của Trọng Hỏa cung, miễn cưỡng duy trì tính mạng Trọng Hỏa cung. Thế nhưng, không có Trọng Liên quản lý, Trọng Hỏa cung không khác gì tòa thành chết. Thời gian trôi qua rất bình thản, mỗi ngày chăm sóc Tuyết Chi và Phụng Tử, lại cùng Liên trò chuyện, hắn thi thoảng hồi đáp, nhất quyết không rời tiếng: Hoàng nhi.
Lâm Vũ Hoàng đứng ngay trước mặt, nhưng vĩnh viễn không thể tiến vào thế giới của hắn.
Đi ra ngoài, xuống bếp, nấu một bát cháo. Tuy còn lâu mới đạt đến tay nghề của Trọng Liên – có thể cả đời này không muốn vượt qua – nhưng chính mình cũng phải học nấu cơm. Ta dùng khăn bao quanh bát, vẫy vẫy tay.
“Ah Ah, bị phỏng chết rồi.”
Phía sau là một đám người đang chuẩn bị cơm chiều, Chu Sa đi dạo ngang qua, thấy ta lập tức hét lên:
“Lâm Vũ Hoàng, ngươi rốt cuộc muốn ta nói bao nhiêu lần! Cái loại đó phải để nguội mới được cầm lên! Ngốc như heo ấy!”
Ta quay lại cười đãng. “Hơ hơ, cuối cùng ngươi cũng quan tâm tới người ta.”
Chu Sa nói. “Ta sợ ngươi làm bỏng Cung chủ!”
Ta làm mặt quỷ. “Ngươi như thế sao lập gia đình, vừa hung dữ vừa háo sắc.”
Thừa lúc Chu Sa vẫn chưa tìm được cái bát nào ném vào đầu ta, ta trốn trong đám người kia rồi lao ra.
Cười tủm tỉm mà bưng lấy bát cháo, ta chạy trở lại Tâm Liên các, Trọng Liên vẫn ở đây cùng cái gối nói chuyện. Ta múc một chén cháo, thổi thồi, rồi đưa đến cạnh miệng Trọng Liên. “Liên, tới giờ ăn cháo rồi ”
Trọng Liên nhìn ta mờ mịt, nhìn vào cái gối trong ngực. “Cho Hoàng Nhi ăn trước.”
Ta bất đắc dĩ đưa thìa cháo tới cạnh cái gối, nói. “Hoàng nhi, ăn cháo nào.” Rồi làm một động tác giả, xem như Hoàng nhi đã ăn rồi. Sau đó đưa tới bên miệng Trọng Liên, Trọng Liên mới há miệng, thoáng một cái húp vào luôn. Nhưng lập tức hừ một tiếng.
Chết rồi, hỏng bét, nóng quá! Ta cuống cuồng để bát cháo sang một bên, chìa tay trước mặt Trọng Liên. “Nhả ra.” Trọng Liên bị bỏng đến hốc mắt đỏ lên, nhưng vẫn cố chấp lắc đầu. Ta vội la lên. “Nghe lời đi, nhả ra.” Trọng Liên vẫn lắc đầu, bắt đầu ứa nước mắt vì bị phỏng. Nhất thời không khống chế được, ta lại rống lên. “Bảo ngươi nhả ra mà! Bát cháo này mới nấu xong đó! Ngươi đừng có mà hành động như kẻ ngốc được không?”
Trọng Liên nhìn ta, bất động.
Trong nội tâm ta vang lên một tiếng, cái gì cũng quên, nắm miệng Trọng Liên, kiên quyết bắt hắn nhả cháo ra, vừa chạm vào tay, ta bỏng tới nỗi cơ hồ muốn hét lên. Ta quả là ngu xuẩn tới cực điểm! Đồ nóng như vậy mà mang cho hắn ăn. Ngo ngoe ngo ngoe ngu xuẩn!
Cạnh bát chào còn bọc khăn, Trọng Liên vẫn ngồi ngây ngốc bất động. Ta ngồi xuống cạnh hắn, nhẹ nhàng ôm lấy vai hắn, hắn lập tức tránh đi. Ta lắc vai hắn. “Ta là Hoàng nhi.” Trọng Liên lắc đầu. Ta cầm chặt tay hắn, hắn lập tức rút ra. Ta cầm tay hắn chạm vào mặt mình, nói khẽ. “Nhận ra chưa? Ta là Hoàng nhi. Trước đây ngươi thích nhất là sờ mặt ta, không phải sao?” Trọng Liên vẫn rút lại tay, khuôn mặt vô cùng ngốc trệ.
Nhìn gương mặt xảo kia, sự thương tiếc trong lòng bỗng chuyển sang kích thích. Ta ôm lấy cổ hắn, chậm rãi tiến lại gần, muốn hôn hắn. Thế nhưng đúng lúc ta đụng môi hắn, hắn bỗng đẩy ta ra, nhanh như cắt xoay người trên giường, co rúc về một góc.
Ta nhất thời không thốt lên được gì, chỉ đành ngồi ở đầu giường cười khổ. “Thực xin lỗi, ta không nên ép ngươi.” Ta đứng dậy đắp kín chăn cho hắn, thổi tắt nến. “Ngươi ngủ đi, cháo đặt ở nơi này, ngươi từ từ ăn, nếu làm bẩn quần áo, cầm lấy đi giặt rửa là được.”
Trọng Liên ôm lấy bản thân, vẫn cứ bất động.
Suốt một năm nay, trên giang hồ xuất hiện phân tranh khắp nơi, đơn giản là có đạo tặc xuất hiện, kéo theo cả gia đình phú quý và danh môn đại phái. Tuy chỉ là giật tiền, cướp không xem xét, nhưng kim ngạch khổng lồ, khiến cho nhiều hào kiệt tái xuất hiện, tiêu biểu như Hoa Di Kiếm. Đến nỗi bắt không bắt được, chỉ biết than trời. Hơn nữa cách đây mấy tháng, Đại hội anh hùng lại muốn bắt đầu, rất muốn đi ra ngoài thăm mấy vị bằng hữu trước kia. Nhưng Trọng Liên, chỉ có thể buông tay. Hắn sợ hãi bất cứ thứ gì, sợ hãi bất cứ ai tiếp xúc.
Hắn hiện tại, không có bộ dạng thùy mị, không có tư thế oai hùng, không hề cao quý, chẳng hề thanh nhã. Hai chữ Trọng Liên… đã từng là quan thế mỹ nhân, võ bá thiên hạ. Trọng Liên người này đã từng chấn động giang hồ, tung hoành võ lâm.
Bất quá, đó chỉ là đã từng.