Thánh Vũ Xưng Tôn

chương 29: cha con hội ngộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dưới ánh trăng sáng Phỉ Phỉ nhìn chăm chú Sở Vân, nội tâm vô cùng lo lắng, thậm chí đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, vành mắt có chút phiếm hồng, đôi mắt sáng chậm rãi ẩm ướt.

Đang lúc Phỉ Phỉ suy tư, Sở Vân đứng dậy tiến lên, dang hai cánh tay, đem nàng ôm vào lòng. Sở Vân không nói tiếng nào, chỉ cười cười, Phỉ Phỉ đã hiểu đáp án, cảm giác ngọt ngào dâng lên đầu. Trong mắt Sở Vân, cái gọi là khác biệt chủng tộc không thành vấn đề.

Sau đó, tình cảm của hai người tăng lên như vũ bão, rất nhanh đã đến thời điểm hai người thành hôn.

Sở Vân xốc khăn đỏ của cô dâu lên, tân nương của hắn xinh đẹp động lòng người, Phỉ Phỉ thân mang trang phục lộng lẫy, khuôn mặt thường ngày đã vô cùng kinh diễm, trải qua trang điểm tỉ mỉ, càng xinh đẹp không gì sánh được, mái tóc mềm mại đã được chải chuốt thật động lòng người, giống như nhắc nhở Sở Vân hắn bây giờ đang là tân lang đấy, khiến hắn vô cùng hưng phấn.

Càng nhìn kĩ Sở Vân cảm thấy Phỉ Phỉ khác biệt với thường ngày, hết sức mê người, làm cho lòng người thật ngứa ngáy, sóng mắt lưu chuyển, khuôn mặt xấu hổ, phảng phất hồn phách của hắn đều bị hút vào. Mỹ nhân như thế, cuối cùng cũng trở thành tân nương của hắn.

Đêm tân hôn, còn có chuyện chính sự cần phải làm, hai người chăm chú nhìn nhau vài lần, đều hiểu rõ tâm ý trong lòng của nhau.

Sau một phen vuốt ve an ủi, váy của tân nương đã biến mất một nửa, những tầng trở ngại cuối cùng dần được loại trừ, Phỉ Phỉ lộ ra thân thể mềm mại động lòng người, như con cừu nhỏ giống như bại lộ trước mắt Sở Vân, lông mày khẽ cong, đôi mắt đẹp chớp chớp mấy lần khiến Sở Vân cảm thấy cả phòng tràn ngập vũ mị, cơ thể không thể khống chế đổ ầm xuống.

Sở Vân hoá thân thành sắc lang, nhào về phía trước mặt "Quả thật là mê chết người không đền mạng a" thật quá đẹp.

Giờ phút này, Phỉ Phỉ vừa vui mừng cũng vừa xấu hổ, trừ cái đó ra, còn mấy phần âu lo và kiên quyết.

"Nhất định phải cùng Vân ca sinh hạ hài nhi, tại sao cha ta lại ghét nhân loại như vậy chứ, gặp cháu ngoại của mình, làm sao có thể không thích được, chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý."

Lòng đã định, nàng liền thi triển tất cả vốn liếng, để đạt thành tâm nguyện, Sở Vân cũng đã trải qua một đêm đẹp nhất cuộc đời mình...

Sở Vân mở đại yến chiêu đã khách khứa, để chúc mừng phu nhân sinh hài tử.

Trước khi bắt đầu yến hội, rất nhiều người vây lấy vợ chồng Sở Vân, đại đa số đều là người cùng thế hệ với hắn, như vệ tinh quay quanh Phỉ Phỉ, nhìn chằm chằm một đứa bé trong ngực nàng, khen không ngớt miệng.

"Vân ca, hài tử thật giống ngươi, tương lai khẳng định có tiền đồ còn vượt qua cả ngươi a." Một người nói.

Một người khác không chung quan điểm nói: "Theo ta thấy đứa bé này có phần giống mẹ hơn, ngươi nhìn mặt mày, chậc chậc, thật anh tuấn, không biết sẽ hớp hồn bao cô gái a."

Một người có ý xu nịnh Sở Vân ngây ngô nói: "Hài tử gọi Sở Thiên? Tên rất hay, bá khí mười phần, đừng thấy nó còn nhỏ, về sau nói không chừng có thể xưng bá một phương, chúng ta về già còn cần nó phụng dưỡng a."

Ngay khi mọi người muốn nghị luận tiếp, thì một tiếng hô vang lên: "Mọi người dừng nghị luận đã, yến hội sẽ bắt đầu ngay sau đây, mọi người mau ngồi xuống a."

Người này là một vị tộc đệ của Sở Vân, là người ủng hộ Sở Vân ngay từ đầu, nên có địa vị khá cao trong đám người đến dự ngày hôm nay, mọi người thấy hắn nói vậy, đều vây quanh Sở Vân cùng một nhà ba người đến dự tiệc...

Tiểu Sở Thiên mặc dù tuổi còn nhỏ, trong miệng chỉ kêu y y nha nha, nhưng đối với Sở Vân cùng Phỉ Phỉ, lại giống như mỗi ngày đều nhìn không đủ, cả ngày lẫn đêm làm bạn với hắn, tựa hồ là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời.

Một ngày, hai người nhử thường lệ chơi đùa cùng nhi tử, gần đây Sở Thiên đã học được cách gọi mụ mụ, Phỉ Phỉ ân cần dạy con nói chữ "nương" cả ngày không chán. Sở Vân đầu to như cái đấu, tại sao hắn không học được cách gọi "Cha". Để Phỉ Phỉ dương dương đắc ý, đôi mắt đẹp liếc xéo khoe khoang với trượng phu, Sở Vân thì giống như gà trống bại trận, uể oải không thôi.

Bỗng nhiên nô bộc đến báo, bên ngoài có người chỉ đích danh muốn tìm Phỉ Phỉ, đang đứng chờ tại cửa chính của gia tộc. Theo nô bộc nói, tóc trên đầu người kia, giống y hệt như mái tróc bạc trắng trên Đầu nàng.

Nghe vậy Phỉ Phỉ sắc mặt trắng bệch, hai tay ôm nhi tử có chút run lẩy bẩy, Sở Vân chứng kiến khuôn mặi ái thê tái nhợt, liền ôm lấy eo nàng an ủi, dù cho cách tầng tầng vải vóc, hắn đều cảm giác được thân thể nàng đang lạnh buốt.

Do dự thật lâu, Phỉ Phỉ chợt cắn răng một cái, ôm Sở Thiên đi ra ngoài, Sở Vân theo sát phía sau. Dọc đường, nàng vẫn ôm lấy ý nghĩ may mắn, có lẽ người đến đây cũng không phải ông ấy, có thể vừa đấm vừa xoa kéo dài thời gian.

Nghĩ đến đây, nàng dần ổn định lại tâm tình, dũng khí trở lại trong lòng, ngay cả việc đi vốn chậm như ốc sên cũng nhanh hơn rất nhiều.

Cửa chính, Phỉ Phỉ nhìn qua trung niên tóc bạc trắng, hy vọng vừa mới dâng lên đã bị vùi xuống, phảng phất bị một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu.

Người này đầu đầy tóc bạc sáng chói, cùng Phỉ Phỉ không khác biệt nhiều lắm, khuôn mặt có đôi nét cũng rất giống nàng, nhưng sinh Phỉ Phỉ trên thân vũ mị tuấn tiếu, trên người người này lại có vẻ nho nhã tiêu sái.

Trừ màu tóc bên ngoài, hắn nhìn qua tựa như là văn nhã thư sinh, tay trói gà không chặt, Sở Vân không phát hiện được chút khí tức ba động nào trên thân của hắn, trông hắn như là một người chưa từng tu võ vậy.

Cũng không biết tại sao, Sở Vân lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trái tim không thể ngăn cản cuồng loạn lên, tựa hồ người này cũng không phải là là nhân loại, mà hất lên da người Hồng Hoang cự thú, chỉ cần nhìn cũng đã gánh chịu một áp lực to lớn.

Người này quá khứ hẳn là một người vô cùng tiêu sái, chỉ khi thấy vết nhăn trên trán và bộ râu trên miệng mới biết rằng tuổi của hắn cũng không còn nhỏ, khắp cả người trên dưới bao phủ sầu ý không sao lý giải được, phảng phất ưu sầu của cả phiến thiên địa này đều do hắn tạo thành.

Phỉ Phỉ nhìn thấy người này, sắc mặt trắng bệch, thầm than chuyện gì tới cũng phải tới. Sau khi ổn định tâm tình, bỗng kêu một tiếng cha. Người này chính là phụ thân nàng, Huyết Đồng Linh Hồ tộc trưởng - Thiên Sầu.

Thiên Sầu nguyên bản tức giận phi thường, thậm chí hắn đã nổi trận lôi đình. Có lẽ việc hắn làm đã phản tác dụng, hắn không ngừng truyền vào đầu nữ nhi tư tường con người là thứ vô cùng độc ác, máu lạnh, ti tiện, nhưng loại tẩy não đó lại làm cho nữ nhi của hắn tràn ngập hiếu kỳ đối với nhân loại, lâu lâu lại chuồn êm ra ngoài du lịch trần thế, không biết đã dùng qua bao nhiêu biện pháp, vẫn như cũ không làm gì được nàng.

Lần này thì khác, thừa dịp mình bế quan luyện công, vừa đi ra ngoài đã biền biệt mấy năm, còn tới nơi xa xôi chim không thèm ị này, làm hại hắn một phen khổ cực.

Vốn định hảo hảo giáo huấn nha đầu, nhưng khi thấy đối phương, nộ khí đã giảm phân nửa, nghe thấy âm thanh giòn tan "Cha" lại giảm thêm ba phần, đợi nhìn về phía Phỉ Phỉ nổi giận đã được lên biến thành giận tái đi.

Thiên Sầu hơi cau mày: "Chào hỏi thì con cũng không chạy thoát được đâu, nha đầu ngươi càng ngày càng không quản nổi, cùng ta trở về. Về đến tộc ta sẽ tính số với ngươi."

"Cha tới thật đúng lúc, nữ nhi của cha nay đã là vợ người ta a, còn người cũng đã trở thành gia gia rồi. Chúc mừng cha, người cũng lên chức ngoại tôn rồi. Tiểu Thiên, mau gọi ông ngoại."

Phỉ Phỉ biết cha ghét nhất là nhân loại, dự định để hắn yêu quý ngoại tôn trước, sau đó chậm rãi tiếp nhận Vân ca, hướng Sở Vân trộm nháy mắt một cái, để hắn rời đi trước.

Thời điểm Sở Thiên ngay cả "Cha" đều gọi không ra, làm sao có thể kêu lên "Ông ngoại", mặc dù hiểu được ý của mẫu thân, nhưng cũng chỉ có thể kêu oa oa.

Nghe vậy Thiên Sầu mới lưu ý đến trong ngực Phỉ Phỉ đang ôm một đứa bé, cả người như bị chùy hung hăng đánh trúng, một trận hoa mắt chóng mặt, nha đầu này chẳng nói chẳng rằng, chẳng những lập gia đình, còn sinh ra một tiểu tử mập mạp, ấn lý thuyết mình đã lên chức ngoại tôn a.

Suy nghĩ này vừa hiện ra liền bị hắn bác bỏ, lão phu sẽ không có ngoại tôn là nhân loại, nhân loại đều là thứ hỗn tướng, cái danh hiệu này não phu cũng không thèm nhận.

Sở Vân biết đây là nhạc phụ, liền muốn tiến lên bái kiến, cha con họ vừa nói chuyện hắn cũng không xen vào. Gặp kiều thê nháy mắt còn tưởng là gọi hắn, lập tức vui vô cùng, đi vội mấy bước, khom người thi lễ, hai tay ôm quyền nói: "Sở Vân bái kiến nhạc phụ đại nhân."

Sự thật Phỉ Phỉ biết rõ Thiên Sầu vừa đi qua một cửa ải không hề dễ chịu, nàng chưa hề nói qua sự tình của phụ thân cho hắn biết. Sở Vân cũng từng hỏi nàng về phụ thân, nhưng cũng bị nàng lừa gạt bỏ qua một bên.

Thiên Sầu liếc qua, thấy tiểu tử đầu óc có vấn đề này, không biết có cái vận khí cứt chó gì, lại lọt vào mắt xanh của nữ nhi.

Kẻ này diện mục bình thường, tu vi lại yếu như sâu kiến, càng không thể chịu được, hắn chỉ là một tên nhân loại ti tiện, có tư cách gì làm con rể mình?

Càng nghĩ càng tức giận trong lòng, Thiên Sầu trên mặt hiện rõ lệ khí, quyết định trực tiếp đập chết đối phương. Thấy thế Phỉ Phỉ lập tức biết rõ tâm ý của hắn, quát nói: "Cha, muốn giết Vân ca, trước hết phải bước qua xác của nữ nhi đã."

Phỉ Phỉ đem nhi tử đưa cho trượng phu, khí tức khủng bố bộc phát ra, không kiềm chế chút nào, trước mặt Thiên Sầu cũng không cần lưu thủ. Mặc dù không nhằm vào Sở Vân, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nàng so với đêm hôm đó kinh khủng hơn rất nhiều. Lấy cỗ sức mạnh này, chỉ sợ trong thiên hạ không ai làm hại được nàng, nghĩ đến đây, hắn cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Bởi vì lần này không có áp chế, khí thế kinh người áp bách trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Liệt Nham thành. Người trong Sở gia lập tức đuổi tới, tộc trưởng cùng các trưởng lão tự mình đến nhìn thấy khởi nguồn của cỗ sức mạnh là Phỉ Phỉ bên trong khiếp sợ không thôi.

Nàng dâu của Sở Vân điệu thấp trầm tĩnh, chẳng những thực lực mạnh đến mức hù chết người, với thực lực của nàng chỉ sợ phá hủy toàn bộ Thiên La Quốc cũng không phải là việc khó, càng không nói đến một gia tộc nho nhỏ như là Sở gia.

Lập tức hai mặt nhìn nhau, đều là ngồi xem tranh đấu, tranh đấu ở cấp độ này, bọn họ cũng không đủ khả năng nhúng tay vào.

Các thế lực khác trong thành thấy vậy cũng đều không dán ho he gì, Từ trưởng lão với sức mạnh không gì sánh được cùng những tiểu bối nho nhỏ cho tới tộc nhân bình thường, đều nhịn không được run lẩy bẩy, không hề có ý muốn đi tìm hiểu chút nào. Nói đùa, chỉ là nghe ngóng tình hình mà đem mạng nhỏ đổi lấy thật là không đáng a.

Thiên Sầu thấy nữ nhi vì bảo vệ kẻ này, lại không tiếc đối chọi gay gắt cùng mình, thân là người cha, ngay cả hắn đều không có được hưởng thụ qua loại đãi ngộ kiểu này. Trong lòng ghen tuông đại thịnh, thầm nghĩ đồ chó con trông thật giống như có phúc khí, người có phúc như vậy dù có bị đánh chết trăm lần, hắn chết cũng có thể được nhắm mắt.

Phỉ Phỉ phảng phất đứng trong biển nguyên lực, bốn phía đều là nguyên lực gào thét bành trướng, trên trán lại mở ra con mắt huyết hồng, thần bí mà quỷ dị, tia sáng đỏ tràn từ trong mắt bắn ra, giống như phác hoạ, một cây bút phác hoạ rõ nét đó là một quái vật khổng lồ dần dần hiện ra hình dáng, xuất hiện phía sau nàng, tựa hồ như con yêu thú thân thể cao gần mấy trăm trượng.

Đón lấy, nàng đưa ngọc thủ thon dài ra, xa xa hướng hư không nắm lại, nguyên lực đầy trời như nước sông chảy ngược, liên tục không ngừng bổ sung cho dàn khung của yêu thú to lớn phía sau nàng.

Nguyên lực bổ sung thân thể cự thú dần dần phong phú, tay chân lần lượt mọc ra, lỗ tai, cái cằm cũng dần hiện ra, con mắt đen như mực linh động có thần.

Cuối cùng, bên trong quang mang rực sáng loá mắt, đám người mở mắt ra cự thú đã triệt để hiện thân, toàn thân mọc ra lông tơ tuyết trắng, trên trán hiện ra một điểm huyết hồng yêu dị, có dáng vẻ giống như Phỉ Phỉ, nhưng lại không biết lớn hơn gấp bao nhiêu lần.

Yêu hồ chi linh che khuất bầu trời, uy phong lẫm liệt đợi sau lưng Phỉ Phỉ, chờ nàng ra lệnh. Yêu linh xuất hiện, không gian rung chuyển, bốn phía chợt có gió lốc quét lên, phụ cận kiến trúc kiên cố đều lung la lung lay, như muốn bị rút ra khỏi mặt đất.

Gió lốc quét qua Phỉ Phỉ khiến tóc bạc bay loạn, gương mặt xinh đẹp lãnh lùng, đầu ngón tay chậm rãi nhô ra, hiển nhiên đã làm tốt công tác chuẩn bị tuỳ thời ra tay.

Thấy nữ nhi vì ngăn cản mình, tung ra sở học cả đời, hận không thể dùng ra toàn bộ khí lực, Thiên Sầu nội tâm không khỏi thê lương, cha con tương tàn,bi thống cỡ nào.

Hắn biểu lộ khuôn mặt âm tình bất định, mặt lộ thần sắc dãy dụa, lâm vào thế lưỡng nan.

Truyện Chữ Hay