Đưa thời gian quay trở lại ngày thi đại học đó, Chân Nguyên Bạch thật sự không ngờ tới việc Thời Bất Phàm lại dám hôn cậu ở chỗ này, cho dù chỉ là chạm nhẹ một cái, nhưng hai người họ vẫn thu hút sự chú ý của một số người, dù sao cũng đang là lúc mọi người lũ lượt đi ra khỏi trường thi.
Trong đám người đó còn có cả học sinh trường bọn họ, "Đó là Chân Nguyên Bạch và Thời Bất Phàm đó à?"
"Có phải vừa nãy tôi hoa mắt rồi không, nhìn như Thời Bất Phàm vừa hôn Chân Nguyên Bạch đúng không?"
"Cậu không hoa mắt đầu, tôi cmn cũng nhìn thấy..." Có người cứ như nằm mơ nói: "Nhưng mà tôi nói này, tôi sớm đã thấy hai người họ có vấn đề rồi, nhưng tôi lại không ngờ đến... lại là vấn đề ở chỗ này..."
"Chờ đã, đó là phóng viên à?"
Sau khi thi xong, có phóng viên tiến đến muốn phỏng vấn lại ngoài ý muốn chụp được cảnh này sau đó liền giơ micro xông lên: "Xin chào, cho hỏi các em là thí sinh dự thi lần này sao?"
Chân Nguyên Bạch yên lặng đứng bên người Thời Bất Phàm, nghi hoặc nhìn chằm chằm phóng viên, Thời Bất Phàm đưa giấy dự thi của mình ra chứng minh: "Đảm bảo là thật luôn."
"Ngại quá, vừa nãy chị có thấy hai em đang... ừm, hai em là một cặp à?"
"Chẳng lẽ lại là anh em được chắc?" Thời Bất Phàm nắm lấy ngón tay Chân Nguyên Bạch, cười một cái nói: "Thi đại học xong rất vui nên thả lỏng tâm trạng chút có vấn đề gì à?"
Giọng điệu của hắn không tốt, phóng viên cũng hơi có vẻ xấu hổ, cô ho khan mấy tiếng, nói: "Xin hỏi sau khi thi xong tâm trạng của các em thế nào không?"
Chân Nguyên Bạch cúi đầu không nói nửa lời, đúng lúc này Quý Diễm Bình đi đến, nói: "Thời Bất Phàm em cũng ở đây à? Đài truyền hình đang muốn phỏng vấn Chân Nguyên Bạch, em cũng đi cùng nhé?"
Chân Nguyên Bạch là học sinh ưu tú nổi tiếng trong thành phố, thành tích của cậu tất nhiên cũng rất được người khác chú ý, mọi người đều chờ mong người luôn được điểm tối đa sẽ có thành tích ra sao khi thi đại học, vì vậy vừa thi đại học xong đã có người của đài truyền hình đến muốn phỏng vấn trước.
Lúc Chân Nguyên Bạch nhập học cũng từng được phỏng vấn nên hiện tại vẫn khá bình tĩnh, đặc biệt là khi có Thời Bất Phàm đi cùng với cậu. Thời Bất Phàm với phóng viên chụp ảnh bọn họ lúc họ hôn nhau thì không thân thiện lắm, Chân Nguyên Bạch lại thẹn thùng cười cười, trả lời thêm mấy câu hỏi của chị ấy rồi ngoan ngoãn đi theo Quý Diễm Bình.
Chân Bình Tân và Tần Anh lại không biết chuyện học hôn nhau, sau khi biết Chân Nguyên Bạch bị đưa đi phỏng vấn thì liền lộ ra nụ cười vui vẻ, Tần Anh giúp cậu sửa lại cổ áo, nói: "Phàm Phàm à, bảo ba mẹ cháu tối nay cùng nhau ăn cơm một bữa nha."
Thời Bất Phàm nhìn về phía Lăng Huyên đang đợi một bên, mím môi nói: "Đi không?"
Lăng Huyên lập tức cười: "Đi chứ, chúng ta đi cùng nhau đi."
Thời Bất Phàm vào xe của nhà mình, Chân Nguyên Bạch cũng đi theo ba mẹ mình vào xe, Chân Bình Tân bỗng nói: "Phóng viên hỏi các con chuyện gì đó?"
"Hỏi thành tích học tập của bọn con..." Chân Nguyên Bạch nhỏ giọng rỉ, trong lòng thấy chột dạ, âm thầm kéo Thời Bất Phàm vào danh sách đen một trăm lần. Tại sao Thời Bất Phàm lại như thế cơ chứ, thế mà cậu ấy lại hôn cậu ngay trước cổng trường, thật là đáng ghét mà!
Trong lòng cậu tức gần chết với Thời Bất Phàm nhưng lại không thể thể hiện ra để bị ba mẹ thấy, may mà ba mẹ chưa thấy cậu với Thời Bất Phàm hôn nhau, nếu không thì chắc chắn sẽ tức chết mất, giờ cậu chỉ mong chị gái phóng viên kia đừng đăng ảnh chụp lên thôi.
Trong xe nhà họ Thời, Lăng Huyên nói với Thời Bất Phàm: "Bữa tối hôm nay coi như là con chính thức ra mắt người lớn, có lo lắng không?"
Thời Bất Phàm quay đầu ra nhìn cửa sổ, lạnh nhạt nói: "Không lo lắng."
Lăng Huyên thầm nghĩ muốn nói chuyện với hắn thêm vài câu, mấy năm gần đây, không biết là do đã quen hay do Thời Bất Phàm đã bị cảm hóa mà hắn đôi lúc sẽ nói chuyện với bà mấy câu, nhưng bà vẫn không dám quản hắn quá nhiều. Rõ ràng là mẹ con ruột thịt nhưng lại chẳng bằng người dưng nước lã.
Thời Hiến đã đặt chỗ ăn từ trước, sau khi hai nhà ổn định chỗ ngồi, Chân Bình Tân bắt đầu nói trước: "Vốn lúc trước lo ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của hai đứa nên chưa nói gì cả, hiện tại đã thi xong rồi, nhà anh chị có gì muốn nói về chuyện này không?"
Còn có thể thế nào được, Thời Hiến lườm Thời Bất Phàm một cái, nghĩ thầm chắc ông và Chân Bình Tân đều giống nhau, muốn lôi con trai ra đánh một trận nhưng với môi quan hệ của ông và Thời Bất Phàm thì chuyện đó có thể chắc?
"Nhà chúng tôi không có ý kiến gì." Sau khi Thời Hiến mở miệng, Lăng Huyên nói tiếp: "Tôi rất thích đứa trẻ Thông Minh này, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, khiến người khác thương yêu."
Tần Anh vì con trai được khen mà nở nụ cười tươi, biểu tình của Chân Bình Tân lại không tốt chút nào, mẹ của Thời Bất Phàm có biết khen người không đó, đấy là cách khen con trai đó à? Rõ ràng là dùng cách khen con gái mà? Ông thầm nghĩ, con trai bà mời ngoan ngoãn hiểu chuyện, mới khiến người khác yêu thương ấy. Sau đó buồn rầu uống một ngụm rượu.
Tần Anh biết từ nhỏ hắn đã không thích tính cách của Chân Nguyên Bạch, luôn muốn cậu kiên cường hơn một chút, chính bà cũng cảm thấy tính cách ấy rất phiền, sau này lớn có khi lại bị bắt nạt, hiện giờ Chân Nguyên Bạch lại rất thích Thời Bất Phàm, mọi chuyện dường như có thể hiểu ra ngay.
Trên đời này làm gì có chuyện con trai phải thế này, con gái phải thế kia?
Tần Anh cũng khen Thời Bất Phàm: "Tôi cũng rất thích Phàm Phàm, trông vừa đẹp trai lại vừa cao, thành tích lại còn tốt."
Thời Bất Phàm nhìn về phía Chân Nguyên Bạch, Chân Bình Tân cũng nhìn về phía Thời Bất Phàm, ép hắn phải thu lại tầm mắt, cười với ông. Chân Bình Tân nói: "Trẻ con trong tuổi dậy thì yêu đương là chuyện bình thường, nhưng sau này thì biết được thế nào, biết đâu ngày mai lại giận nhau rồi chia tay ngay thôi."
Thời Bất Phàm mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không nên lắm, Chân Nguyên Bạch lại bỗng mở miệng: "Ngày sau bọn con sẽ không giận nhau đâu, năm sau cũng không, ừm, đời sau cũng không."
Chân Bình Tân nhìn cậu, Chân Nguyên Bạch gan to nhìn lại ông, Chân Bình Tân hỏi: "Đời sau là gì?"
"Đời sau... là kiếp sau* ạ."
* Đời sau (明辈) khác với kiếp sau(下辈子). Tiếng trung không có từ 明辈, Nguyên Nguyên đang sáng tạo từ để các từ có cùng từ lặp: ngày sau (明天), năm sau (明年), đời sau (明辈). Từ ngày sau là ngày mai, mình sửa thành ngày sau để giống với cách lặp từ của Nguyên Nguyên.
Chân Bình Tân tức giận thu hồi tầm mắt, Thời Bất Phàm lặng lẽ ở dưới bàn vỗ vỗ tay bạn học nhỏ. Chân Ưu Tú ngậm dưa trong miệng, lạnh nhạt nhìn Thời Bất Phàm rồi nhìn sang anh trai nhà mình, nói với ba mẹ mình: "Rồi sao? Rốt cuộc ba mẹ có muốn chia rẽ hai người học không đó?"
Thời Bất Phàm nghiến răng, vành mắt Chân Nguyên Bạch lập tức đỏ bừng. Không khí im lặng trong chốc lát, sau đó Tần Anh nói với Chân Bình Tân: "Anh thấy thế nào? Muốn chúng nó chia tay à?"
Chân Bình Tân cười hơi đáng sợ: "Em hỏi anh làm gì, sao em không hỏi con trai em xem có muốn chia tay không đi."
Chân Nguyên Bạch vừa nghe, lập tức dùng giọng nói rất nhỏ nhưng vô cùng kiên định nói: "Không chia tay đâu."
Chân Bình Tân không nói gì, Tần Anh liền cười nói: "Vậy thì tùy các con thôi, chuyện này ba mẹ sẽ không xen vào nữa."
mọi chuyện cứ như đến đây là xong nhưng thực tế lại không như vậy, Chân Bình Tân nhanh chóng bắt đầu hỏi: "Trong hai con là ai bắt đầu thích ai trước?"
Thời Hiến liếc nhìn Thời Bất Phàm, Thời Bất Phàm giơ tay, thản nhiên nói: "Là cháu thích cậu ấy trước, từ lớp 10 cháu đã thích cậu ấy rồi."
Chân Ưu Tú nói: "Chuyện này con có quyền lên tiếng này, con đã từng thấy anh ấy trèo tường ra ngoài mua ô trong lúc đang mưa, lại còn mua cái loại có mấy bông hoa nhỏ xấu mù ấy."
1
Thời Bất Phàm: "..."
Hắn chỉ định cho Chân Bình Tân biết mình thích bạn học nhỏ đến mức nào thôi, cũng đâu có định nói hết mọi chuyện kể cả lịch sử đen tối đâu. Chân Nguyên Bạch lại lập tức mở to mắt, trí nhớ của cậu rất tốt, đến giờ vẫn nhớ rõ chiếc ô đó, sau ngày đó cậu cũng định trả lại nhưng người ta bảo không cần, bởi vì chiếc ô đó rất nữ tính nên cậu đã đưa cho Tần Anh dùng.
"Em nói người đưa ô cho anh là cậu ấy ứ? Nhưng anh được người khác..."
"Em đoán là sau khi anh ta mua ô xong thì ép người khác đưa cho anh đó."
Thời Bất Phàm giả vờ điếc nhét đồ ăn vào miệng, lấp kín miệng mình như muốn lấp kín miệng của Chân Ưu Tú. Đôi mắt Chân Nguyên Bạch lập tức nhìn thẳng Thời Bất Phàm, đột nhiên cong khóe miệng, phì cười.
Thời Bất Phàm ngậm đồ ăn nhìn cậu, mím môi nuốt đồ ăn, lỗ tai ửng đỏ, cũng khẽ cười.
Chân Ưu Tú lại bắt đầu tìm đủ chuyện để nói: "Nếu em đoán không sai thì lúc đó mọi người nói anh hay chạy đến lớp chọn để học cũng là vì để nhìn anh tôi đúng không?"
Mấy người lớn đều không biết chuyện gì, khóe miệng Thời Bất Phàm giật giật, cảm thấy lịch sử đen tối của mình đang bị bóc trần từ từ.
Chân Nguyên Bạch há hốc miệng, nhớ đến ánh mắt cướp chỗ ngồi của người khác luôn nhìn mình chằm chằm, không nhịn được lại cười. Không phải chứ, Thời Bất Phàm đã thích cậu từ lúc ấy rồi ư?
"Còn nữa." Chân Ưu Tú nói: "Đem thư tình mà anh tôi nhận được cho hiệu trưởng, ép hiệu trưởng phải thông báo không cho mọi người gửi thư tình cho nhau là bởi vì ghen chứ gì?"
1
Mặt Thời Bất Phàm càng ngày càng trầm, hận không thể đá rơi đầu Chân Ưu Tú. Chân Nguyên Bạch lại cười thêm tiếng nữa, đôi mắt như phát ra ánh sáng, ngọt ngọt ngào ngào.
Chân Ưu Tú thấy cậu cười vui vẻ thế thì lại bắt đầu hết lòng moi mọi việc mình tìm hiểu được ra, đến lúc Chân Nguyên Bạch cười không dừng nổi, Chân Ưu Tú mới dừng lại, cố ý nói: "Nhưng em thấy chuyện ngốc anh làm cũng còn không ít đâu, có muốn nói ra để làm chúng tôi vui vẻ chút không?"
Cậu nhóc vừa nói xong liền lập tức bị Chân Bình Tân đập một phát lên đầu, nhận ra bản thân đang rất thô lỗ trước mặt người lớn tức khắc nhíu mày, không nói gì nữa.
Khuôn mặt Thời Bất Phàm trở lên tốt hơn hẳn, đúng là đáng bị thế đấy tên nhóc thối.
Tuy Chân Bình Tân luôn nói với Tần Anh là mình thích tính cách Chân Ưu Tú hơn, nhưng thật ra Chân Ưu Tú lại không cảm thấy ông thích mình hơn, ít ra thì mỗi lần Chân Bình Tân đánh cậu nhóc đều chẳng báo trước bao giờ, nhưng lúc đánh anh trai thì đều sẽ nhẹ tay hơn, còn cho cậu cơ hội khóc trước khi bị đánh, với cậu nhóc thì chẳng có dấu hiệu gì cứ thế mà đánh.
Miệng Chân Ưu Tú ngậm một miếng thịt kho tàu, thầm nghĩ đúng là đồng nhân bất đồng mệnh* mà.
*Đồng nhân bất đồng mệnh: cùng là người nhưng không cùng số mệnh.
Nói chung, bữa cơm hôm nay không khí cũng khá hài hòa.
Thời đại này, năng lực tiếp thu của người lớn cũng tốt hơn, đặc biệt là khi người lớn nhà họ Chân và nhà họ Thời đều có bằng cấp rất cao, không làm chuyện lôi con trai về đánh một trận rồi bắt nó thích con gái, theo lời của Tần Anh thì là cứ theo tự nhiên, hai bọn trẻ cũng đã thành niên rồi, chuyện của bản thân thì cứ để tụi nó quyết định.
Chân Nguyên Bạch nằm mơ cũng không ngờ kết cục của bản thân và Thời Bất Phàm lại như thế này, thái độ của Tần Anh đương nhiên vẫn hoàn toàn ủng hộ Chân Nguyên Bạch, nhưng bà vẫn không hoàn toàn yên tâm về Thời Bất Phàm, vẫn luôn dặn dò: "Nếu cháu bắt nạt Thông Minh, dì sẽ không tha cho cháu đâu."
Thái độ của Chân Bình Tân thì là không ủng hộ cũng không phản đối, ánh mắt nhìn Thời Bất Phàm tràn đầy địch ý. Tính cách của Chân Nguyên Bạch vốn đã như con gái, giờ lại còn tìm bạn trai, điều này trong mắt Chân Bình Tân cứ như gả con gái đi, tim cứ như đang chìm nổi trong chảo dầu nóng.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Thời Bất Phàm quang minh chính đại nắm tay Chân Nguyên Bạch, tỏ vẻ muốn có một chút thời gian thư giãn, Chân Bình Tân tiến lên muốn nói gì đó lại bị Tần Anh kéo lại.
Nhưng sau đó, khi Chân Nguyên Bạch đang nắm tay nhau với Thời Bất Phàm thì nhận được một tin nhắn của Tần Anh: "Không được đi thuê phòng đâu đó."
Thời Bất Phàm liếc mắt nhìn thấy, "Sao mẹ cậu lại lạc hậu thế chứ?"
Chân Nguyên Bạch lập tức giấu điện thoại đi, nói: "Tôi sẽ nghe lời mẹ tôi đó."
"Biết tôi sợ nhất điều gì ở cậu không?"
"Hở?"
"Tôi sợ nhất nghe cậu nói cậu sẽ nghe lời ba mẹ cậu." Thời Bất Phàm cố ý làm nhục cậu: "Cậu cũng 18 tuổi rồi, sao mà vẫn chứ như bạn nhỏ đang đi mẫu giáo thế hả?"
"Tôi dù có lớn hơn nữa thì ba mẹ tôi vẫn là ba mẹ tôi thôi."
"Cậu có thể tỉnh táo chút không hả?" Thời Bất Phàm bĩu môi nói: "Ba mẹ cậu đương nhiên không muốn cậu với tôi đi thuê phòng rồi, họ cảm thấy cậu là đồ vật của riêng họ, cậu phải phản kháng, biết không hả?"
"Không biết." Chân Nguyên Bạch hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái: "Cậu lại có ý đồ xấu chứ gì, tôi về nhà đây."
Lúc cậu nói lời này vành tai của cậu đã đỏ ửng, cậu thật dễ trêu mà, mới nói bừa mấy câu đã có thể làm cậu mặt đỏ tim đập, lúc hôn môi xoay cổ một cái cũng có thể làm cậu phát khóc luôn.
Thời Bất Phàm cười thành tiếng, hắn cầm lấy tay Chân Nguyên Bạch nâng lên, đặt bên môi hôn một cái, cười xấu xa nói: "Thật sự không muốn làm chuyện xấu với tôi à?"
"..." Chân Nguyên Bạch rút mạnh tay về, quay mặt đi chỗ khác.
Thật ra... có muốn.
Nhưng cảm thấy không ổn lắm, làm sao mà có thể vừa mới thành niên đã nghĩ đến loại chuyện đó được chứ? Chân Nguyên Bạch đá Thời Bất Phàm một cái, nói: "Tôi muốn thi vào khoa Vật lý, sau này cống hiến cho quốc gia."
Cậu vừa nói muốn cống hiến cho quốc gia, Thời Bất Phàm đã nhịn không được bật cười: "Sao ngày nào cậu cũng muốn cống hiến cho quốc gia thế hả?"
"Tôi phải làm nhà khoa học."
"Lại còn muốn làm nhà khoa học cơ à?"
"Ừm." Chân Nguyên Bạch nhìn lên bầu trời, cong môi nói: "Tôi muốn làm một hạng mục làm cả thế giới kinh ngạc, khiến quốc gia tự hào về tôi, tôi hy vọng sẽ có một ngày khi mọi người nghe đến tên của tôi, học sẽ như thế này...."
Cậu giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt tán thưởng: "This is Chinese!"
"Cậu thật đứng là..." Thời Bất Phàm ôm lấy cậu vào lồng ngực, khẽ cười nói: "Sao cậu lại cố chấp muốn mang đến cho tổ quốc vinh quang thế hả?"
:Không thì tôi chăm chỉ học tập thế làm gì?"
Thời Bất Phàm cười thành tiếng, hắn phát hiện Chân Nguyên Bạch đúng là bé con kỳ diệu mà, hắn suy nghĩ một hồi nói: "Vậy sau này tôi sẽ vào quân ngũ, tôi sẽ bảo vệ nhà khoa học vĩ đại là cậu nha."
Trong đầu Chân Nguyên Bạch bỗng nhiên nhớ đến cái gì, cậu ngẩng đầu nhìn Thời Bất Phàm: "Hôm đó tôi nói với Ưu Tú là tôi thích cậu, sau đó nó hỏi tôi là có phải tôi đã quên ước mơ muốn làm nhà khoa học rồi không."
"?" Thời Bất Phàm thắc mắc tại sao cậu lại nhắc đến chuyện này.
Chân Nguyên Bạch vùi mình trong lòng hắn nói: "Lúc nhỏ tôi với Ưu Tú cùng xem TV, đã thấy rất nhiều người lính chịu đủ trăm cay ngàn đắng đón các nhà khoa học của chúng ta về nước, tôi đã nói sau này tôi sẽ làm nhà khoa học, Ưu Tú nói nó sẽ dùng súng bảo vệ tôi... Thảo nào nó nghe nói tôi thích cậu thì lại tức giận thế, chắc nó cảm thấy tôi đã quên mất nó rồi."
1
"Thảo nào lần nào chơi game đấu súng nó không bao giờ quên bảo vệ cậu." Thời Bất Phàm suy nghĩ hồi lâu nói: "Vậy sau này tôi sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, làm nghiên cứu khoa học nhất định cần rất nhiều tiền."
Hai người hoàn toàn không biết đề tài mà bản thân đang nói đến trẻ con đến mức nào, nhưng cho dù thế nào, tình cảm cũng rất chân thành ta thiết, Chân Nguyên Bạch đứng thắng, nói: "Cậu không muốn làm gì sao?"
"Có mà." Thời Bất Phàm nói: "Tôi muốn lúc còn sống có thể chơi game thực tế ảo, sau này chắc sẽ mở một công ty khoa học kỹ thuật, phát triển theo hướng đi này vậy."
"Ưu Tú nhất định sẽ thích cậu." Chân Nguyên Bạch vui vẻ nói: "Nó thích nhất là chơi game mà."
"Tôi muốn làm cả hàng xa xỉ nữa."
"Làm loại hàng nào?"
Thời Bất Phàm cầm cổ tay cậu, Chân Nguyên Bạch nghi ngờ nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, cái đồng hồ mà hắn nói là hãng CM, nhưng Chân Nguyên Bạch lại không tìm thấy hãng này ở đâu cả, Thời Bất Phàm nhìn mặt đồng hồ nói: "Cậu điều chỉnh lại thời gian chưa vậy?"
"Không, giờ vẫn chuẩn mà."
Thời Bất Phàm nhướng mày, nói: "Ngốc quá đi, để tôi dạy cậu."
Hắn vặn con ốc nhỏ bên cạnh mặt đồng hồ, nói: "Tôi chỉnh cậu nhìn kim đồng hồ...."
Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn nhìn kim đồng hồ, chỉ thấy thời gian chậm rãi bị chỉnh đến 5h20 phút*, không có kim giây, không thể biết là bao nhiêu giây, nhưng khi Thời Bất Phàm để thời gian cố định tại thời điểm đó, trên mặt đồng hồ bỗng hiện lên một hàng chữ: BF&CM*: I LOVE U
*520 (wǔ èr líng) phát âm gần giống 我爱你 (wǒ ài nǐ): tôi yêu bạn.*Viết tắt phiên âm tên Bất Phàm (bùfán) và Thông Minh (cōngmíng).
Thời Bất Phàm buông tay ra, dùng chữ kia biến mất lập tức.
Chân Nguyên Bạch chớp chớp mắt, nói: "Đây là..."
"Mỗi ngày khi kim đồng hồ chỉ vào lúc 5h20 phút, dòng chữ này sẽ tự động hiện ra, chỉ hiện một giây sau đó biến mất." Thời Bất Phàm thở dài nói: "Đồng hồ tặng cho cậu đeo nửa năm rồi mà giờ cậu cũng chưa phát hiện ra."
"Tôi..." Chân Nguyên Bạch không thể tin nổi nói: "Chỉ hiện lên có đúng một giây thì sao mà tôi phát hiện ra được?"
"..."
"..."
Bốn mắt nhìn nhau, Chân Nguyên Bạch cuối cùng mới bắt đầu chậm chạp cảm động: "Cái đồng hồ này rốt cuộc là cậu mua ở đâu vậy?"
"Mua?" Thời Bất Phàm hừ mũi nói: "Cái này là do chính tay tôi làm đó, cách mỗi 12 tiếng là có một câu tôi yêu cậu, đây là phát minh độc quyền của tôi đó, cậu nghĩ mua được chắc?"
Chân Nguyên Bạch chớp chớp mắt, trong mắt cứ như sắp trào ra rất nhiều ngôi sao lấp lánh: "Sao lại không làm kim giây vậy? Mỗi khi đến 5h20 phút nói một câu..."
"Do tham lam." Thời Bất Phàm ôm cậu vào ngực, nói: "Còn một chi tiết nhỏ nữa, cậu nhìn mặt trên kim đồng hồ đi, đại diện cho tôi và cậu, thêm kim giây vào quá là thừa."
Chân Nguyên Bạch nhìn kỹ lại, đúng là trên kim giờ và kim phút có một chữ nhỏ, một cái là S*, một cái là Z*, Thời và Chân.
*S và Z là chữ cái đầu của phiên âm họ Thời (Shí) và họ Chân (Zhēn)
Chân Nguyên Bạch đột nhiên ôm chặt lấy cổ Thời Bất Phàm, dùng sức hôn lên bờ môi hắn.
Thảo nào đằng sau đồng hồ có một dòng chữ: Thời gian giống như tình yêu của chúng ta.
1
Cậu luôn không hiểu những chữ này có ý gì, giờ mới phát hiện bí ẩn bên trong nó.
Chỉ cần thời gian không ngừng trôi, tôi sẽ không bao giờ ngừng yêu cậu.
Tôi thích cậu như vậy đấy, thích đến mức không biết nên làm như thế nào, chỉ đành biểu đạt càng ngày càng hoa lệ.
Đem những tâm tư thầm kín nhỏ bé ấy của tôi khắc vào thời gian, nó luôn ở đó, hy vọng cậu có thể nhìn thấy.
- -----------------------------
Ngày mai sẽ có phiên ngoại cuối cùng nheeee