Thần Ma Cửu Biến

chương 5: kinh biến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

A Nhật Na vui vẻ nói: "Ngươi thật sự đáp ứng cho chúng ta một nửa sao, cám ơn ngươi!" Nhìn bạc từ trước mắt bay mất, nói A Nhật Na không tiếc thì đó là giả, dù sao cuộc sống của nàng và đồng đội đều phải cần có bạc. Nhất là có một người vừa bị thương nữa.

Tiểu đội thợ săn của A Nhật Na có tổng cộng bốn thành viên, A Nhật Na là đội trưởng, phụ trách chỉ huy đội ngũ, đội phó là Võ giả vừa mới bị thương, hai thành viên còn lại một người biết một chút trị liệu, còn một người chuyên trinh sát, chim sẽ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng cũng đầy đủ.

Đắp thuốc cho đội phó bị thương xong, tên thanh niên gầy yếu kia nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ, nói với A Nhật Na: "Ô Thạch bị nội thương, cần phải nhanh chóng chạy về thôn trấn tu dưỡng, để lâu sẽ ảnh hưởng nặng hơn."

A Nhật Na gật gật đầu, "Tốt, sức khỏe của Ô Thạch quan trọng hơn."

Chợt quay đầu lại nói với Trương Hiểu Vũ: "Ngươi theo cũng trở về với chúng ta đi, chờ bán được Áo Giáp Tích sẽ đem bạc phân cho ngươi."

Trương Hiểu Vũ không băn khoăn đáp ứng, đối với hắn thì đi đâu cũng được cả.

Mấy người vừa muốn ly khai, trên đồi núi bên cạnh đột ngột vang lên một tiếng nổ rung trời, sóng cát vàng óng ánh bị nhấc lên cao hơn mười mét, mang theo khí bàng bạc cuồn cuộn cuống xuống gò núi.

"Chạy mau." Phần đông thợ săn đối mặt cái với bão cát loại nhỏ này đã sinh ra sự sợ hãi khủng bố, thét chói tai rồi bỏ chạy về hướng xa xa.

Sóng cát cực lớn di động không thể chậm hơn bão cát trong sa mạc vừa nghe đã làm cho người ta biến sắc, cơ hồ là trong nháy mắt đã phô thiên cái địa bao phủ cả ốc đảo, đem tất cả mọi người nhấn chìm vào cát.

Gió lớn thổi qua, nâng một mảng cát vàng lên, tạo thành gió xoáy nghịch ngợm trượt về phương xa.

Một cánh tay mạnh mẽ thon dài từ dưới cát vàng thò ra ngoài, cánh tay này cố hết sức leo lên trên, một lúc sau chủ nhân của bàn tay rốt cục đã xuất hiện, là thiếu niên khuôn mặt thanh tú kiên nghị, trong ngực thiếu niên còn ôm một thiếu nữ.làn da ngăm đen thanh lệ

Cười khổ một chút, Trương Hiểu Vũ nhìn qua gò núi bị san thành bình địa, thầm nghĩ trong lòng: Vừa rồi đã xảy chuyện gì, hắn chỉ nhìn thấy sóng cát phô thiên cái địa lao xuống, sau một khắc tất cả mọi người đều bị dìm vào trong cát dày đặc. Nếu như không phải Trương Hiểu Vũ theo bản năng ôm lấy A Nhật Na, sau đó đem hết toàn lực nhảy lên cao mấy mét, dẫm nát Tiên Nhân Cầu đầy gai nhọn hoắt, chỉ sợ hắn cũng bị chôn sâu dưới mười mét cát như những người khác.

Vỗ vỗ khuôn mặt của A Nhật Na, Trương Hiểu Vũ nói: "A Nhật Na, tỉnh lại, A Nhật Na..."

Gương mặt thanh lệ vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi, A Nhật Na không có trả lời, hình như ngay cả hô hấp cũng không nghe được.

Không xong, nàng bị ngộp thở!

Trương Hiểu Vũ đem môi nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt của A Nhật Na, chậm rãi thổi qua một hơi, một lát sau, A Nhật Na rốt cục đã thở lại.

"Làm sao vậy, bão cát đến đây à?" A Nhật Na thất kinh.

Trương Hiểu Vũ lắc đầu, "Ta cũng không biết."

"Mấy người trong đội của ta đâu?"

"Chỉ sợ bị chôn ở dưới cát." Sắc mặt Trương Hiểu Vũ trầm trọng.

Ô ô, A Nhật Na thấp giọng khóc thút thít, "Ta muốn đi cứu bọn họ, nhanh đi cứu bọn họ!" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Vô dụng, cát vàng lúc nào cũng lưu động, hơi không cẩn thận một chút là bị chìm xuống dưới ngay, ở đây không hề có chỗ mượn lực, trừ phi ở phía trên mới có hi vọng sống sót." Sa mạc được xưng là chỗ đáng sợ nhất không phải không có đạo lý, nếu như người bị chôn ở dưới, thì trên cơ bản có thể xác định đã tử vong.

An ủi A Nhật Na hai mắt đẫm lệ mông lung, Trương Hiểu Vũ ôn nhu nói: "Nơi này rất không an toàn, chúng ta vẫn phải rời đi trước thôi." Bởi vì cát vàng bằng phẳng nơi này vừa mới được hình thành, rất nhiều chỗ cũng không vững chắc, nếu không cẩn thận bị lọt xuống dưới thì vô cùng nguy hiểm.

Nâng thân thể mềm dẻo của A Nhật Na dậy, Trương Hiểu Vũ đứng thẳng người lên, phủi phủi cát dính trên người.

Ầm, bỗng nhiên bên tai lại truyền đến một tiếng nổ như sấm sét, một luồng khí hùng hồn mang theo nhiệt độ cực nóng đập vào mặt, Trương Hiểu Vũ nuốt một miếng nước bọt, ngay cả gót chân của hắn cũng có chút run rẩy.

"Bên kia có người." A Nhật Na chỉ vào một nơi ở xa xa, hoảng sợ nói.

Người nào có thể tạo ra thanh thế khủng bố như vậy, Trương Hiểu Vũ theo phương hướng A Nhật Na chỉ nhìn qua.

Trên một tòa núi nhỏ cách nơi này vài trăm thước, hai đạo nhân ảnh so với cả sa mạc rộng lớn thì vô cùng nhỏ bé. Nhưng không ngờ hai thân ảnh ấy lại mang khí thế mênh mông, cuồn cuộn dâng đến tận chân trời. Tụa như đem cả sa mạc to lớn ép xuống.

"Ô Lương Vũ, ngươi chạy đến đại sa mạc làm gì, nơi này cũng không phải là lãnh thổ phía Nam." Đạo thân ảnh bên trái phát ra thanh âm rất lớn, rơi vào tai Trương Hiểu Vũ bên này cũng vô cùng rõ ràng.

Đứng trên hư không, đây là điều mà cao thủ cấp bậc Võ Hùng trong truyền thuyết mới có thể làm được? Mặt mũi Trương Hiểu Vũ tràn đầy khiếp sợ, tin tức về cảnh giới Võ giả không tự giác được chạy ra từ trong đầu.

Đằng Vân Đại Lục, mỗi Võ giả tu luyện tới cảnh giới nhất định đều gặp được một trở ngại rất lớn, trở ngại này được gọi là bình chướng võ đạo, chỉ có đột phá bình chướng mới có thể tiến vào cảnh giới mới. Nhân loại trải qua trăm ngàn năm nghiên cứu và thể nghiệm, đem cảnh giới củaVõ giả phân làm chín, trong đó có tám cái bình chướng.

Các cảnh giới của Võ giả từ thấp đến cao phân biệt là Võ giả, Võ Sư, Đại Võ Sư, Võ vương, Võ Hùng, Võ Tông, Võ Tôn, Võ Đế, Võ Thánh. Mà từ Võ giả đến Võ Sư có một bình chướng, Võ Sư đến Đại Võ Sư cũng có một bình chướng, cứ như vậy mà suy tiếp.

Mỗi cái cảnh giới lại chia làm sáu cấp bậc, như trong Võ giả có Võ giả cấp một, Võ giả cấp hai, Võ giả cấp ba.v.v, những cảnh giới khác cũng phân chia như thế.

Tu luyện tới từng cảnh giới đều có một số chỗ đặc thù, như tu luyện tới cảnh giới Võ Sư có thể đem nguyên lực bao trùm ở bên ngoài bàn tay, có thể gia tăng lực công kích và lực lượng của bàn tay. Cảnh giới Đại Võ Sư thì có thể đủ đem nguyên lực phóng ra ngoài, cách không đả thương người. Cảnh giới Võ Vương thì có thể phi hành ở độ cao thấp, còn cảnh giới Võ Hùng thì có thể bay cao đến mấy ngàn thước, cũng có thể đứng giữa hư không.

Trước mắt hai người kia rất có thể chính là cường giả cấp bậc Võ Hùng, ánh mắt Trương Hiểu Vũ mê ly, nhưng trong lòng dâng lên nhiệt huyết mãnh liệt, một cỗ xúc động không cách nào ức chế được cơ hồ muốn xông phá cả người hắn. Trở thành cường giả, giơ tay nhấc chân là phong vân biến sắc, dù bớt thọ đi một chú cũng đáng.

"Hắc hắc, chẳng lẽ Ô Lương Vũ ta tiến vào sa mạc Đôn Hoàng còn phải được Công Dương Hạo ngươi đồng ý sao, thật chê cười!" Thân ảnh màu đen bên phải cười lạnh.

A Nhật Na quá hãi, "Công Dương Hạo, hắn là Đại trưởng lão Thần Sa Phủ, người Công Dương gia tộc, một trong lục đại gia tộc."

Lại là Thần Sa Phủ, xem ra trong sa mạc Đôn Hoàng này, thế lực Thần Sa Phủ xác thực rất kinh người, thậm chí có cả cao thủ bực này, Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ.

Âm thanh của Công Dương Hạo lạnh lùng nói: "Mười năm trước ngươi đoạt Tụ Nguyên Châu của Thần Sa Phủ ta, lần này còn dám tới, Công Dương Hạo ta nhất định phải lưu ngươi lại."

"Hừ, ta chỉ Tụ Nguyên Châu mượn hai mươi năm, còn tới mười năm nữa." Ô Lương Vũ hình như cũng khá kiêng kị Công Dương Hạo trước mắt, ngữ khí cũng không quá cường ngạnh.

Công Dương Hạo nghe vậy giận dữ, "Nằm mơ, nếu bây giờ ngươi trả lại Tụ Nguyên Châu, sau đó ngoan ngoãn ra khỏi đại sa mạc, ta sẽ không làm khó ngươi." Công Dương Hạo thân là Đại trưởng lão Thần Sa Phủ, thân phận tôn quý, nếu không phải Ô Lương Vũ và hắn đều là cường giả cảnh giới Võ Hùng, thì hắn đã sớm đánh qua, đem hắn vùi dập tại chỗ.

Truyện Chữ Hay